Tất nhiên đại phu nhân không dám ngăn, vội vàng đứng lên cùng người hầu một phòng tiễn Dịch Giản ra ngoài.
Trở về phòng, đại phu nhân nhìn Chung Tình nhưng không lên tiếng, ngược lại Hà An Viện thấy thiếu tướng đã đi, cũng không có gì phải sợ, bắt đầu nói chuyện xấc xược hơn: “Bác, tối hôm qua chắc chắn cô ta ở cùng với thiếu tướng, con nói rồi, có vài lần con có thấy cô ta tới Cố Viên của thiếu tướng, hẳn cô ta đã trốn ở đó nên chúng ta mới không tìm được!”
Chung Tình khéo léo, không lên tiếng, cũng không phản bác, lòng cô rất rõ ràng, ngày cô mang thai rất khớp với ngày Dịch Hân chết đi, cho dù vì sao bác sĩ lại nói sai thời gian, nhưng cô cũng hiểu được, cho dù cô cùng thiếu tướng thật sự có gì, sợ rằng hiện tại đại phu nhân thà tin là không, cũng không tin là có!
Huống chi, đại phu nhân không phải người ngốc, lùi một bước tiến nghìn bước, dù đứa bé trong bụng của cô thật sự là của thiếu tướng, hiện tại thiếu tướng không nói, tất nhiên đại phu nhân cũng phải giả bộ hồ đồ, làm thành không biết, nhận đứa bé này thành cháu của mình mà nuôi.
Dù sao, thứ bà ta muốn chỉ là một người thừa kế.
Đương những chuyện này cần rất nhiều thời gian để có thể lộ ra ngoài, hiện tại... Chưa chắc đại phu nhân sẽ cho rằng cô và thiếu tướng thật sự có chút gì.
Đúng như Chung Tình suy nghĩ, dĩ nhiên đại phu nhân tin đứa bé trong bụng Chung Tình là cháu của mình... . . . Huống chi, còn bốn tháng nữa là đến ngày sinh, đến lúc đó, nếu như sinh không được mới có vấn đề, nếu như như đến lúc đó mà sinh được thật... . . . Cô và thiếu tướng, dĩ nhiên là không có gì.
Hà An Viện thấy đại phu nhân như vậy, lòng càng căm giận, từ lúc nhỏ, bác đều che chở cho cô ta, hiện tại cô ta nói, bác lại khen ngược, lúc nào cũng nghe theo Chung Tình, lạnh nhạt cô ta không ít.
“Bác... . . . Con nói với người, đứa bé trong bụng của cô ta là của thiếu tướng... . . . Chắc chắn cô ta và Thiếu tướng không phải là trong sạch.”
“Đủ rồi! Tiểu Viện, Chung Tình không nghỉ ngơi một đêm rồi, hiện tại cũng đã rất mệt, giờ bác muốn đưa cô ấy đi nghỉ, nếu để thân thể phải mệt mỏi thì rất dễ sinh non.” Đại phu nhân cắt đứt lời của Hà An Viện, quay đầu đầu, an ủi Chung Tình: “Từ trước đến nay Tiểu viện vẫn nóng tính như vậy, nói chuyện không suy nghĩ, cô đừng để trong lòng... . . .”
“Con nữa..., Thiếu tướng cũng đã nói, chẳng qua là tìm không đượuc người mà thôi, từ trước đến nay cậu ấy làm việc rất cẩn thận.”