“Con nữa..., Thiếu tướng cũng đã nói, chẳng qua là tìm không đượuc người mà thôi, từ trước đến nay cậu ấy làm việc rất cẩn thận, nhà họ Dịch này, trừ cậu ấy ra, không có ai thông tuệ bằng cậu, tôi tin cậu ấy... . . . Tự nhiên cũng tin cô.”
Đại phu nhân bên nói xong, nhìn sang Tử Uyển.
Tử Uyển vội vàng đỡ Chung Tình vào phòng bên cạnh.
Hà An Viện dậm chân, nước mắt cũng rơi tí tách xuống.
Cô ta thật sự bị chọc tức rồi!
Tại sao cho tới giờ cũng không có người nào chịu tin cô ta?
Cô ta không có chứng cứ, lần trước rõ ràng cô ta đã có thể bắt gian thành công, tuy nhiên cô ta không biết tại sao mọi thứ lại biến mất, thậm chí đã dụ bác tới nơi đó, sau lại hoài thai, bác sĩ nói thời gian khớp với lúc em họ chết... . . . Lòng của bác, càng thêm cố định rồi.
Cô ta cũng muốn có con với thiếu tướng, cô ta cũng muốn có thể ở chung một đêm với thiếu tướng, rõ ràng bây giờ, so với Chung Tình, địa vị của cô ta tốt hơn, tới nhà họ Dịch sớm hơn, hiểu rõ thiếu tướng nhiều hơn so với Chung Tình, nhưng, tại sao... . . . người lấy được trái tim của thiếu tướng lại không phải là cô ta!
Hà An Viện vẫn luôn nuôi oán niệm với Chung Tình, không phải là một ngày hai ngày, vừa vặn hiện tại gặp phải chuyện như vậy, từ lúc thiếu tướng trở về, đến việc chiếc nhẫn, đến một đêm một chỗ, đáy lòng của cô ta càng khó chịu hơn.
Huống chi, cô ta hiểu rõ thiếu tướng nhất, từ trước đến nay thiếu tướng ngủ không sau, sợ là sự thật muốn ở chung với cô ta, nên dù nghe được những người đó gọi, lại giả vờ như không nghe được, thậm chí, đều không để ý thân thể của mình, không để ý bệnh của mình, vẫn ở chung với cô ta trong tiết trời mùa đông lạnh giá như thế!
Những thứ này, không phải là cô ta không hiểu, trước đây, cô ta cho là mình là đa tâm, chỉ cần Chung Tình gả cho em họ, bọn họ sẽ không thể ở chung với nhau, nhưng bây giờ lại không phải như thế, thiếu tướng đối với cô ta, rõ ràng chính là yêu... . . . trong nháy mắt, một loại cảm giác nguy hiểm nhanh chóng bao phủ Hà An Viện.
Sự nghi ngờ mỗi lúc một lớn trong suy nghĩ của Hà An Viện, oán niệm từng chút từng chút tăng thêm, ăn mòn lòng cô ta từng chút một, năm này tháng nọ... . . . Cuối cùng, đã muốn bộc phát.
Thật ra thì cô ta sợ hơn bất cứ ai... . . . Cô ta vốn là người được thương yêu nhất nhà họ Dịch, là người mà bọn nữ hầu phải kiêng dè, nhưng, bây giờ cô có một dự cảm, nếu như cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng, cô ta sẽ trở thành hai bàn tay trắng.