Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy

Chương 767: Chương 767: Thiếu tướng tặng quà cho Chung Tình 【17】




Chương 786: Thiếu tướng tặng quà cho Chung Tình 【17】

 

          “Như vậy thì thật sự là quá tốt!Nhà họ Dịch gia cũng đã lâu không được náo nhiệt một chút, thừa dịp sinh nhật của đại phu nhân, mọi người cũng có thể vui chơi một chút, không bằng giao cho Thiếu tướng phu nhân sắp xếp, huống chi, đ mấy ngày nay đại phu nhân vẫn đang giảng đạo cho Thiếu tướng phu nhân, vừa vặn cũng có thể dạy cho bọn tôi một chút.”Dì hai nhanh chóng phụ hoạ.

 

          Chung Tìnhđã tự mình nói sẽ tự mình sắp xếp tiệc cho đại phu nhân, lại còn là trước mặt Thiếu tướng, dĩ nhiên đại phu nhân không tiện từ chối, liền cười nói: “Đã như vậy, vậy thì thật sự làm phiền Chung Tình rồi.”

 

          “Không sao.”Chung Tình cúi đầu, cười nói: “Đại phu nhân là chị của Thiếu tướng, chính là chị của Chung Tình, làm những thứ này, đều là đúng.”

 

          “Thiếu tướng phu nhân thật đúng là khéo léo... . . . Đại tỷ, ở chỗ tôi có hai chậu Hoa Hồ Điệp, hiện tạiđã nở hoa rồi, chịtheotôitới xem một chút, Thiếu tướng không thể ngửi mùi hoa, không bằng... . . . để cho Chung Tìnhở cạnh là được.” Dì tư đứng lên, nói vớiđại phu nhân.

 

          “Hoa Hồ Điệp?Hoa này nghe nói rất là đẹp mắt, hơn nữa cũng rất hiếm thấy, vừa lúc, tôi cũng muốn đi nhìn một chút, đại phu nhân, chúng tađi thôi.”Dì hai cũng bắt đầu hùa theo.

 

Sao đại phu nhânlại có thể không biết tất cả đều là do Thiếu tướng đã sắp xếp, cũng không tiện chối từ, chỉ có thể đáp ứng dì hai và dì tư, đến chỗ của dì tư.

 

          ... ... ... .

 

          Ngay sau đó, bên trong nhà, tất nhiên chỉ cònChung Tìnhvà Dịch Giản.

 

          Anh vẫn ngồi ở chỗ đó, dừng mắt nhìn cô, hệt như muốn hút hết linh hồn của cô, không để lại chút gì.

 

          Cô đứng ở nơi đó, khuôn mặt tươi cười khi nãy với đại phu nhân cũng dần đọng lại trong nháy mắt, không nói gì, cũng không cử động.

 

          Dịch Giản nhìn cô, không nhịn được thở dài một cái, đứng lên, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, liền nghe được một hồi tiếng bước chân dồn dập, sau đó côđãlao vào trong ngực của anh.

 

          Tay của côôm chặt hông của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên ngực của anh, bả vai khẽ động, giống như đang khóc, lại nghe được giọng của cô, có hơi buồn bã: “Em rất nhớ anh!”

 

          Bốn chữ, lại để cho Dịch Giản có mấy giây thất thần, hồi lâu, anh mới vươn tay, ôm chặt cô, ôm hông của cô, cúi đầu, tìm môi của cô, hôn đến thất thần.

 

          Cô chưa từng chủ động như vậy, khi đôi môi anh áp lên môi cô, cô cũng đáp trả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.