Cô chưa từng chủ động như vậy, khi đôi môi anh áp lên môi cô, cô cũng đáp trả.
Cô chưa bao giờkhát vọng mãnh liệt độ ấm của anh, nụ hôn của anhnhư thế.
Bọn họ... Hôn vô cùng nóng bỏng... Trong khoảnh khắc đó, hệt như đều đã mất đi lý trí.
Nhưng... chuyện quan trọng vẫn còn đó, bọn họ vẫn phải cố gắng kiềm chế.
Anhtựa lệ trán của cô, hơi thở không yên: “Tiểu Tình..vất vả cho em rồi.”
Hô hấp củaChung Tình cũng có chút rối loạn, nhưng cô lại lắc đầu, vất vả sao?Thật ra thì tuyệt đối không vất cả, nếu một người phụ nữ có thể gặp được một người đàn ông như thiếu tướng, sao có thể vất vả được đây?
Côôm hông của anh, đầu tựa vào ngực của anh, nghe tiếng tim đập của anh, côchỉ cảm thấy hạnh phúc tràn đầy đang bao quanh mình.
Cũng không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, anh mới từ từ buôngcô, nhìn chằm chằm vào dung mạo quen thuộc, ngón tay của anh, chậm rãi ma sát da thịt của cô: “Em yên tâm... . . . nhất định anhđưa em trở về Cố Viên.”
Chung Tình nghe được lời như vậy, trong lúc bất chợt đáy mắt lập tức phát ra chút ánh sáng, cô thần bí nhìn Dịch Giản, nháy mắt.
Không cần anh nghĩcách, côsẽ lập tức có thể trở vềCố Viên thôi.
Nếu không phải mới vừa nghe được lời của dì hai và dì tư nói sinh nhật của đại phu nhân sắp tới, cô cũng sẽ không có cáchtốt như vậy đâu.
Dịch Giản nhìn sự kích động trong mắtChung Tình, không nhịn được cau mày, áp sát đến trước mặt cô, thấp giọng hỏi: “Chẳng lẽ em có cách gì tốt sao?”
Anh luôn cho rằng cô rất thông minh... . . . chuyện lần này, quả thật đã làm khó anh, một mặt là cô, một mặt là anh cả, anh khó xử vô cùng.
Chung Tình thấy Dịch Giản hỏi mình, nhưng lại không trả lời, chỉ nghẹo đầu, cắn ngón tay, dáng vẻ thần bí đầy nghịch ngợm, “Cách gì? Em không hiểu anh đang nói cái gì nha!”
Dịch Giảncảm thấy cô gái nhỏ này vào giờ phút này lại vô cùng đáng yêu, giả vờ tức giận, nói: “Còn cùng vòng vo với anh phải không? Hả?”
Chung Tình lắc đầu, đánh chết không thừa nhận: “Không có! Vòng vo gì chứ? Thiếu tướng, anh đang nói cái gì vậy?Tại sao em nghe không hiểu?”