Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy

Chương 166: Chương 166: Yêu Đương Vụng Trộm Bị Bắt Gặp (17)




Nghe nói bởi vì hắn ở trên chiến trường quá lâu, nên tính tình của hắn mới nguội lạnh như vậy, ai ở trong chiến trường thì cũng sẽ giống như vậy sao?

Chung Tình không thể nào tưởng tượng được, hắn mặc quân trang đứng ở trong quân đội, thì dáng vẻ của hắn sẽ như thế nào.

Hắn có một sợi tóc rơi xuống dưới trán, cô đưa tay ra, nhẹ nhàng thay hắn vuốt lên, ngón tay run rẩy, nhỏ dài mềm mại, không cẩn thận, chạm vào trán của hắn.

Trong lúc đó, giống như có một dòng điện lưu xẹt qua trái tim cô, ầm ầm nhảy không ngừng.

Mặt cũng đỏ lên.

Cô e thẹn cúi đầu, cắn môi dưới, cảm giác mình như đang rơi vào một cảm giác xa lạ.

Cô vội vã từ trên trán hắn thu tay lại, thế nhưng lại bị hắn nắm chặt lại, khí lực hơi lớn, hơn nữa tốc độ phản ứng tương đối nhanh.

Tay của cô, bị hắn nắm chặt một cách đau đớn.

Cô kinh sợ đến mức mở to mắt, trong lòng có mấy phần sợ sệt, không biết cô có qua khỏi tình cảnh này hay không? Dù sao, bọn họ chỉ là một bên khế ước, một bên giao dịch. . . . . . . . . . . .

Tầm mắt của cô, rơi vào trong đôi mắt lười biếng của hắn, bên trong mang theo vài phần hỗn độn, mờ mịt, còn có mấy phần tức giận.

Đang ngủ ngon, lại bị người khác quấy nhiễu .

Chung Tình thấy vẻ mặt hắn hiện lên một chút tức giận, sợ đến nhanh chóng cúi thấp đầu, tối nay nay cô có việc cầu hắn, đương nhiên sẽ không dám chọc hắn nổi giận, giọng nói cũng có chút sợ sệt, cô nhỏ giọng nói: “Thiếu Tướng. . . . . . Có tóc rớt ở trán ngài, Chung Tình giúp ngài lấy ra. . . . . . . . . . . .”

Dịch Giản nhìn Chung Tình, trong mắt lộ ra một ít mê muội, lập tức vẻ mặt hắn mềm mỏng lại, trong lòng âm thầm nghĩ, hắn ngủ sâu như vậy sao?

Bàn tay Chung Tình bị hắn nắm lấy, mồ hôi chảy ra đầy lòng bàn tay, cô muốn rút tay về, thế nhưng hắn một mực không chịu thả, cô cũng không dám.

“Giờ nào rồi?” Dịch Giản cầm lấy tay của cô, chậm rãi đứng dậy, nghiêng đầu vừa vặn nhìn xuống cô.

Cô đang còn rúc vào trong người hắn, tư thế cuộn mình.

Tóc của cô hoàn toàn tung ra, có chút dính trên da thịt mình, ngưa ngứa còn thoáng bốc lên mùi thơm.

Chung Tình lắc đầu, không biết là giờ nào.

Bên cô quá lâu rồi, hắn nhìn đồng hồ Tây Dương trên vách tường, đã một giờ sáng, hắn cả kinh, bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy.

Đầu ngón tay của hắn bỗng nhiên rút ra ngoài.

Muộn như vậy.

Cô nên về rồi.

Ngẩng đầu lên nhìn Dịch Giản một chút, giật khóe môi, cũng không biết nên mở miệng nói chuyện như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.