Ngẩng đầu lên nhìn Dịch Giản một chút, giật khóe môi, cũng không biết nên mở miệng nói chuyện như thế nào.
Dịch Giản chần chờ một lúc, mới chậm rãi nâng cô ngồi dậy, hắn nghĩ đến lòng bàn tay tay trống rỗng, ướt nhẹp, không phân biệt được đâu mồ hôi của hắn hay mồ hôi của cô, có thể cả hai người đều chảy mồ hôi rồi hòa vào với nhau.
Hắn nhìn ra cô có lời muốn nói, thật ra trong lòng hắn cũng biết cô muốn nói cái gì, hắn cũng không biết có phải vì vậy mà cảm thấy thoải mái hay không, lòng hắn bình tĩnh như nước, mở miệng hỏi lại một lần nữa: “Làm sao vậy?”
Chung Tình không dám nhìn vào mắt của hắn, không dám nhìn mặt hắn, trong lòng âm thầm run rẩy, vì sao khi hắn ngủ lại dịu dàng vô cùng, nhưng khi mở mắt ra, cô lại cảm thấy khoảng cách của hai người lại xa xôi như vậy?
“Chung Tình đưa quần áo cho Thiếu Tướng, lần trước quần áo bị hỏng, làm thủng quần áo của Thiếu Tướng, vì thế hôm nay Chung Tình đến đưa lại .”
Chung Tình nín thở, xuống giường, đi tới sô pha bên cạnh, hai tay ôm lấy bộ sườn xám màu xanh nhạt đưa cho Dịch Giản.
Dịch Giản vẫn chưa tiếp lấy, tay cũng không có đưa ra, chỉ liếc mắt nhìn Chung Tình một vòng, sắc mặt chậm rãi chìm xuống.
Chung Tình không biết đã làm hắn phật ý, thấy hắn không lên tiếng, chậm rãi đặt quần áo ở trên giá áo, đứng ở bên giường, một cử động cũng không dám.
Nếu hồi trước, vẻ mặt hắn như vậy, không thèm nhìn cô, cô sẽ tự mình rời đi.
Thế nhưng tối nay, cô lại không đi, cô không thể đi, cô lấy cớ để tìm hắn, chính là vì muốn hắn giúp cô mua mấy món đồ .
Sau đó, Chung Tình mĩm cười, coi như không nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của Dịch Giản, tiếp tục nhu thuận nói: “Thiếu Tướng, ngài có muốn uống nước không?”
Cô càng như vậy, sắc mặt Dịch Giản càng lạnh.
Chung Tình cảm giác giống như mình đã làm chuyện mặt nóng dán mông lạnh, nếu là hồi trước, cô sẽ lặng lẽ cáo từ rồi rời đi.
Thế nhưng, cô lại làm như không thấy Thiếu Tướng như vậy, xoay đầu, bưng ấm trà trên bàn, rót một chén nước, đi tới trước giường đưa cho Dịch Giản.
“Thiếu Tướng, nước này còn ấm, vừa lúc uống.”
Cô cúi đầu, hai tay mời trà.
Dịch Giản không tỏ rõ ý kiến, không có trả lời.
Ánh mắt của hắn nhàn nhạt quay lại, tinh tế nhìn chằm chằm cô một hồi.
Cô vẫn cúi đầu, cũng không có ngẩng đầu lên liếc nhìn hắn, ánh mắt chỉ dừng ở trên chén trà, rõ ràng đây là bộ đồ trà mà mình thích nhất, nhưng vào giờ phút này xem ra có chút khó coi!