Hà Doãn Hoa ôm lấy cô con gái đang run rẩy sợ hãi mà vội vàng trấn an, bà biết rõ những gì đang diễn trước mặt không phải chuyện đùa, Hà Doãn Hoa trấn an mãi thôi.
Cố Hoài Thiên rửa xong tay mới bước vào, đập vào mắt anh là cái hộp...
Cái hộp không có cái gì khác hết nhưng bên trong có hai búp bê dạng trẻ sơ sinh, búp bê này được bán rộng rãi khắp thị trường, chính là nó không còn bộ dáng dễ thương như trong các siêu thị bán mà là bộ dáng cực kinh khủng.
Hai con búp bê đều không có đầu, máu me bê bết dính đầy những bộ đồ trẻ sơ sinh, bụng còn có ý cắt ra, nhét gì đó như là ruột vào... nhìn rất kinh khủng.
Cố Hoài Thiên không nhanh không chậm đi đến lấy tấm vải đậy lại, chính là vừa đậy lại thì có tiếng đứa trẻ khóc nỉ non, như là nó đang sợ hãi.
A vội vàng đi nhanh đem cái hộp ra ngoài sân hung hăng lấy súng bắn vào “ phằng phằng phằng “.
Tiếng súng vang lên một lúc dứt, Hứa Doãn Hạ hai mắt ướt nhèm sợ hãi không thể nào bình tĩnh hơn, cô biết rõ đây chỉ là trò vặt vãnh của những người nào đó... nhưng... nhưng cô đang mang thai, hai bé con ở trong bụng... thế mà cô lại thấy hình ảnh đó...
Cố Hoài Thiên đi đến ngồi bên cạnh Hứa Doãn Hạ nắm chặt bàn tay đang run rẩy của cô khẽ nói.
“ Hạ Hạ của anh đừng sợ... mọi chuyện sẽ không sao đâu nè... “
Anh cũng không biết nói gì với cô, anh nhìn còn thấy giật mình huống chi cô.
Hứa Doãn Hạ ngẩng đầu nhìn anh trai, hai mắt ửng đỏ nói.
“ Anh... anh ơi huhu... “ Hứa Doãn Hạ còn không kịp nói gì mà cứ nức nở khóc thành tiếng trong lòng ngực của anh cả Cố Hoài Thiên.
Cố Hoài Thiên đau lòng mà ôm chặt cô vỗ về, A nhìn thấy Hứa Doãn Hạ đang nức nở, cũng không nói gì mà đi nhanh ra ngoài gọi cho ai đó sau đó mới quay lại.
Hà Doãn Hoa cũng khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt bình thường của mình mà nhìn chằm chằm những người làm trong nhà.
Đồ đem vào Cố Gia sẽ có người kiểm tra, cho dù là bức thư gì đó cũng có người nhìn huống chi là cái hộp to kia.
Hà Doãn Hoa nhìn những người đang đứng trước mặt lạnh giọng hỏi.
“ Là ai đem cái này cho tiểu thư? “ bà không tin là cái hộp này tự bay đến vào tay Hứa Doãn Hạ.
“... “ ai nấy đều run rẩy im lặng.
Hà Doãn Hoa không kiên nhẫn quát.
“ Là ai? “
“ Không... không phải tôi. “ Hai ba người liên tục lắc đầu run rẩy nói.
Nhưng trong đó có một người im lặng, không hó hé.
Hà Doãn Hoa liền chú ý người đó, khẽ nhìn chằm chằm người mặc một bộ đồ màu hồng hồng nói.
“ Cô là ai? “
“ Tôi... tôi là người mới. “ giọng nói của người giúp việc này run rẩy đến lợi hại.
Hà Doãn Hoa vẫn luôn chú ý cô ta nên nghe ra cô ta không phải sợ như mấy người kia, trong giọng nói không chỉ có run mà còn có chột dạ.
Bà ở trong nhà, nhưng tiếp xúc biết bao nhiêu tầng lớp xã hội làm sao mà không nhìn ra, giọng bà trầm xuống nguy hiểm nói.
“ Chiếc hộp đó là cô đem vào? “
“ kHÔ...ng có... “
“ Cô biết rõ hậu quả của nói dối là gì không? “
Cô gái im lặng hai mắt trừng to kinh ngạc, cô ta đã giả vờ bình tĩnh nhưng... nhưng sao không tác dụng lại còn làm cho cô ta thêm sợ hãi.
“ Quản gia... “ Hà Doãn Hoa định gọi quản gia thì cô gái một bộ hồng hồng liền quỳ xuống.
“ Phu... phu nhân tôi... tôi không cố ý... “
Hà Doãn Hoa hai mắt đỏ ngầu dần dần nhìn chằm chằm cô gái đang quỳ đó không nói gì.
Cô gái vội vàng nói...
“ Phu nhân... là họ... họ ép tôi... “