“ Phu nhân... phu nhân... là... là họ épppppppp... tôi... “ cô gái vội vàng quỳ xuống run rẩy nói lắp ba lắp bắp.
Hà Doãn Hoa không nhìn đến cô ta, mà nhìn chằm chằm chiếc hộp bên ngoài kia hỏi.
“ Là ai? “
“ Tôi... tôi thật sự không biết... “
“ Cô không nói? “
“ Phu nhân, ngài phải tin tôi, tôi thật sự không biết chuyện gì hết... tôi chỉ nhớ là có người đưa cái hộp này cho tôi... rồi nói nếu tôi không đưa cho Hứa Doãn Hạ thì sẽ giết chết cha mẹ tôi... phu nhân đây là thật... tôi thật sự cái gì cũng không biết, càng không biết bên trong lại... lại như vậy. “ giọng cô gái run rẩy đến nửa nghe được nữa không nghe được.
Hà Doãn Hoa nhíu chặt mày, nhìn cũng không thèm nhìn tiếp, mà quay sang nhìn A đang đứng không xa khẽ nói.
“ Nhờ cả vào cậu. “ so với bà, thì bà tin A sẽ moi ra tin tức nhiều hơn từ cô ta, bà nhìn cô ta lúc nãy thì cũng đoán ra một phần nào đó, cô ta cũng không quá mất bình tĩnh như những người lần đầu gây án... vậy là người nào đó đang âm thầm làm gì trong Cố Gia rồi.
Nhưng Cố Gia không đắc tội với ai, vẫn luôn gìn giữ phong... tục... nghĩ một lúc lâu, Hà Doãn Hoa liền thay đổi sắc mặt, không chần chừ gọi người thay toàn bộ đồ trong nhà, nhất là phòng của Hứa Doãn Hạ, bà đi ra ngoài gọi điện cho ai đó xong mới bước nhanh vào nhìn Hứa Doãn Hạ.
- -----
Hứa Doãn Hạ lúc này đây tinh thần thực bất ổn, một tay ôm bụng, một tay nắm chặt tay Cố Hoài Thiên còn đầu lại dụi vào ngực anh cả cô khóc nức nở.
Cố Hoài Thiên cứ vuốt nhẹ lưng cô khẽ an ủi.
“ Hạ Hạ, ngoan nà... không xảy ra chuyện gì hết... “
“... “
Hứa Doãn Hạ khóc một lúc lâu mới nói.
“ Có người đang tính toán gì đó trên người em và bảo bảo. “ giọng nói tuy nghẹn ngào, nhưng vẫn có thể nhìn ra cô rất bình tĩnh.
Cố Hoài Thiên hơi giật mình kinh ngạc khi thấy bộ dáng thay đổi đột xuất như vậy của Hứa Doãn Hạ, nhưng trong lòng tự nhủ “ bé cưng của anh tiếp xúc xã hội từ năm 19 20 tuổi, đến nay đã gần ba bốn năm nên như vậy là bình thường “ tuy vậy nhưng anh vẫn hơi hơi kinh ngạc và không muốn chấp nhận “ Bé Cưng không phải để CƯNG mà bảo vệ mãi, Bé Cưng là CÁO, một con CÁO đủ LÔNG đủ CÁNH. “
“ Hạ Hạ, em đừng suy nghĩ gì nữa, có được không? Cố gắng nghỉ ngơi đi, anh sẽ điều tra... “ Cố Hoài Thiên còn chưa nói xong thì Hứa Doãn Hạ liền hung hăng nói, cắt ngang câu nói của anh.
“ Họ muốn hại hai bảo bảo... em nhất định không để những người đó yên ổn. “
Những gì mà cô trải qua, cô tuyệt đối không để âm mưu đó thành công một lần nữa, Hứa Doãn Hạ không từng thấy bản thân thua thiệt khi bị tráo thân phận, nhưng cô may mắn có cha Hứa và mẹ Hứa còn có anh hai là Em Gái Nô thì con của cô biết đâu...
Hứa Doãn Hạ hai mắt tìm dần khi nghĩ đến những chuyện tiêu cực sẽ xảy ra với đứa bé, cô càng tức giận với những người đó.
Cô từng nói sẽ không mấy quan tâm những người liên quan vụ án hơn hai mươi năm trước, nhưng cô sẽ rút lại lời nói đó... cô tuyệt đối sẽ không tha... không tha cho kẻ đó...
“ CỐ MINH KHANG. “