Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi

Chương 61: Chương 61




“Cái tôi cần không phải bảo hộ, mà là....”

Cô ấy còn chưa nói xong, thì tiếng điện thoại phiền phức lại vang lên. Tôi ôm chặt cô ấy, cô ấy lại tránh ra, cầm điện thoại cau mày.

Giống như đang muốn tránh tôi vậy, mang dép vào đi lên lầu. Tôi cũng nhíu mày, cứ cảm giác sắp có chuyện xảy ra, thực không ổn.

Sự thật đã chứng minh, dự cảm của tôi chính xác cỡ nào. Khi chúng tôi tham gia bữa tiệc ký kết hợp đồng của Trác Tuyệt và Bắc Thịnh, nhìn Joan đắc ý ôm Phoebe nhảy, ánh mắt ghen ghét và nụ cười chán ghét khi nhìn tôi, trong lòng tôi đã hiểu tất cả.

Đúng vậy, anh ta yêu Phoebe còn lâu hơn tình yêu tôi dành cho cô ấy, yêu cực đoan hơn tôi nhiều. Sự căm ghét của anh ta đối với tôi là từ bữa tối hôm đó, anh ta đứng lặng yên một góc nghe từng câu từng chữ Phoebe nói. Ngày hôm sau, anh ta thảnh thơi xuất hiện trong văn phòng tôi.

“Joan tổng, có chuyện gì.”

“Vưu, tôi chỉ muốn hỏi rõ một việc.”

“Anh hỏi đi.”

“Phoebe và cô....”

Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta, tôi hiểu anh ta muốn biết cái gì. Trí nhớ của tôi lập tức tìm kiếm lại ngày bốn người chúng tôi tranh cãi, anh ta đứng ở đâu. Kết quả không nhớ ra được, tôi cười gượng, lúc này tôi mới hiểu, tôi không thể nào dũng cảm như Phoebe mà nói ra. Cho nên ngơ ngác nhìn Joan.

“Đoạn nói chuyện của Phoebe và Triệu tổng, tôi đều nghe hết.”

Nếu đã vậy, tôi cũng không có cách nào né tránh đề tài này, suy nghĩ thật lâu, tôi mới quanh co trả lời anh ta.

“À... Phoebe nói thế nào thì chính là thế đó.”

Khi tôi vừa nói xong, Joan đập tay lên bàn trừng mắt nhìn tôi.

“Cô đến được bên Phoebe thì đã sao, cô chỉ là một cái thư ký mà thôi. Cô có chỗ nào xứng với cô ấy?”

Người anh em à, tôi sẽ nói cho người anh em nghe, chúng tôi bắt đầu là tình một đêm, và rồi bắt đầu tình nhiều tuần đó. Không biết người anh em có chết ngay tại chỗ không???? Khoé miệng tôi co giật. Cảm xúc cực đoan của Joan khiến tôi hơi sợ. Điều tôi sợ không phải anh ta sẽ làm gì với tôi, mà là anh ta sẽ gây khó dễ gì với Phoebe.

“Joan tổng, anh....”

“Tôi khuyên cô không nên thật lòng. Phoebe và tôi từ lâu đã có hôn ước với nhau.”

Tiếng sét đang ngang tai đã là gì? Này là 5 cái lôi đánh trên đầu. Tôi mở mắt to nhìn Joan. Tôi không thể kìm được cảm xúc của mình.

“Hôn ước? Anh có hôn ước với ai?”

“Lam Phi Ý! Hôn ước giữa chúng tôi là do ông nội sắp đặt. Cô không thể nào chia cắt chúng tôi, tôi nói cho cô biết, Tố Duy còn không thể cùng cô ấy, huống chi là cô, kẻ thay thế!”

“Khốn kiếp!”

Tôi giận dữ chỉ vào mũi Joan.

“Cho dù tôi là kẻ thay thế, cho dù là tiểu tam hay tiểu tứ, tôi sẽ không màng tất cả mà giữ Phoebe lại bên tôi, ai cũng đừng nghĩ đến việc cướp cô ấy.”

“Được, xem như cô có khí thế. Thử xem đi.”

Joan cười lạnh rời khỏi văn phòng tôi. Tôi nhìn bóng dáng tự phụ của anh ta. Cầm lấy ly cà phê trên bàn đập mạnh vào cửa.

Trong giờ nghỉ trưa, Phoebe gọi điện và mời tôi đi ăn cùng nhau, tôi vẫn còn chưa thể chấp nhận cô ấy ở thực tại, tất cả đều là lừa dối. Tôi đứng trước cửa sổ, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Cảm giác tuyệt vọng không thể diễn tả bằng lời của tôi lúc này, tôi đã nhốt mình trong văn phòng cả buổi chiều.

Mãi sau khi tan sở, cánh cửa văn phòng mới vang lên.

“Mời vào.”

Phoebe đứng ở cửa nhìn tôi trêu đùa.

“Cả phòng đầy khói thuốc. Đây là muốn trừ lương.”

“Về nhà đi. Chúng ta cùng nhau nói chuyện.”

Biểu hiện thờ ơ của tôi khiến Phoebe có chút hụt hẫng, cô ấy nhìn tôi đầy nghi hoặc.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Lúc này, cô ấy mới phát hiện có một đống mảnh thuỷ tinh ở trên sàn nhà. Tôi không nhìn cô ấy, lấy điếu thuốc cuối cùng ra hút.

“Ngay từ đầu, chị đem mối quan hệ tình cảm của chúng ta trở thành một trò chơi phải không?”

“Em có ý gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.