Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi

Chương 62: Chương 62




Phoebe thay đổi biểu cảm, dường như đối với lời nói của tôi không muốn phản bác. Tôi cũng hửng hờ nhìn cô ấy.

“Rõ ràng đã có hôn ước, tại sao còn đến dây vào vũng nước bùn là tôi đây?”

“Ai nói?”

“Chị có tiền có quyền, chị cao cao tại thượng. Làm sao tôi có thể xứng với chị được. Joan có biết bao nhiêu ưu tú, hai người kim đồng ngọc nữ, xứng đôi biết bao nhiêu. Cũng đã đính ước rồi, hà cớ gì chị lại đem tôi là kẻ thứ ba?”

Lời châm chọc của tôi từ trước đến nay chưa bao giờ làm tổn thương đến Phoebe, cô ấy ôm ngực ngồi dựa vào ghế sô pha, dùng một ánh mắt xa lạ nhìn tôi, giống như tôi là kẻ hề biểu diễn cho người ta cười.

“Tôi đã từng hỏi em, rốt cuộc em đang tự ti cái gì?”

“Tôi không có tự ti!”

“Vậy tại sao lại tiêu cực như vậy?”

“Chị không thấy chị nợ tôi một lời giải thích sao?”

“Giải thích cái gì? Joan nói đều là thật. Tôi và anh ta thật sự có hôn ước.”

Vẫn luôn thẳng thắn như vậy, tôi sa sút ngồi một bên, trong lòng có biết bao nhiêu hy vọng mong chờ cô ấy nói đó là lời nói dối, nhưng mà cô ấy vẫn quyết đoán nói ra sự thật. Tôi tuyệt vọng nhìn cô ấy, nhẹ giọng hỏi.

“Vậy chúng ta yêu nhau có nghĩa gì?”

“Vậy trong tình yêu quan trọng nhất là gì?”

“Tôi đã nói rồi, là tin tưởng.”

“Nếu em đã hiểu rồi, tại sao lại không tin tưởng tôi?”

“Chị còn bao nhiêu thứ mà tôi không biết. Trong cuộc tình này, tôi như một kẻ ngốc, mù quán tin tưởng mù quáng đi theo chị, lại quên nhất cảm thụ của bản thân. Chị cho tôi quá nhiều hy vọng tươi sáng, sáng đến mức tôi đã không thể nhìn rõ thị phi trắng đen. Nhưng mà bây giờ thì sao? Một cái Joan có thể mang chị rời khỏi tôi, bên chị có nhiều người như vậy, mất đi tôi, thì chị vẫn thế vẫn ưu tú đầy ánh hào quang. Nhưng mà tôi thì sao? Ngoài chị ra, tôi còn cái gì.”

“Vương Phi Phàm, em quá ích kỷ.”

Nói xong, Phoebe rời văn phòng. Tôi không thể chạy ra ngoài, giữ cô ấy lại. Tại sao tình yêu lại dễ dàng bị lung lay. Tình yêu của tôi sao khó quá. Rõ ràng là tôi đã rất nỗ lực để duy trì nó, nhưng địa vị hoàng kim của cô ấy có thể đưa tôi trở lại hình dáng ban đầu một cách dễ dàng như vậy.

Làm sao mà tôi không muốn ôm chặt cô ấy không buông tay. Nhưng thật khó để bắt được cô ấy, có bao người sẽ cười nhạo rằng tôi đã ngu ngốc như thế nào khi cố gắng một bước lên trời. Cũng có những người sẽ cười nhạo vì tôi đồng tính. Nhưng điều đó không đáng sợ, điều đáng sợ là không thể giữ Phoebe lại, cuối cùng cô ấy cũng lựa chọn bước vào con đường hôn nhân với một người đàn ông, từ đây giúp chồng nuôi con, con cháu đầy đàn.

Tôi lang thang trên phố trong tuyệt vọng, mà lần này không giống như mọi lần, Phoebe sẽ không còn xuất hiện một cách thần kỳ ở góc phố mang tôi đi. Soso gọi tôi mời tôi đi ăn, nhưng tôi đã từ chối, bây giờ không ai có thể cứu tôi khỏi nỗi đau này, đành tự cứu lấy mình.

Mọi chuyện xảy ra tiếp theo chỉ có thể đẩy tôi từng bước xuống vực thẳm. Cuối cùng, thần kinh của tôi như bị hỏng mất. Joan dồn hết công việc cho tôi, anh ta làm rất tự nhiên.

“Đây là những công việc quan trọng của tôi, tôi giao cho cô đi làm, đây coi như là tin tưởng cô. Vưu, sắp xếp làm việc cho thật tốt.”

Tôi nhìn vào chồng tài liệu dày cộp trên bàn làm việc, hiển nhiên, Joan đã dùng một cách rất đơn giản để lấp đầy toàn bộ thời gian của tôi, tôi biết rõ mục đích của anh ta. Tôi ở trên bàn làm việc lần lượt giải quyết từng việc. Những tài liệu này có quan trọng để đề cập đến không? Tất cả các bảng kế hoạch đều được nhập vào ppt, văn phong phải khác, nội dung mới lạ, tốt nhất là có thêm sự sáng tạo của bản thân.

Thư ký Đỗ bước đến phòng làm việc của tôi và nói với tôi rất ngắn gọn.

“Thư ký Vưu, sau này những cuộc họp lớp nhỏ không cần cô tham gia. Joan tổng đã hướng Lam đổng nói về công việc của cô, dựa vào công việc bận rộn của cô, ghi biên bản trong cuộc họp vẫn để tôi làm.”

Nhìn thư ký Đỗ rời đi, tôi máy móc gõ gõ bàn phím, tôi cần làm việc để tê tâm liệt phế, đó cũng không phải việc xấu. Không gian độc lập này cô lập tôi với thế giới bên ngoài, nếu không nhờ sự xuất hiện đột ngột của Tư Béo, tôi e rằng mọi người đã quên mất sự tồn tại thư ký này của tôi.

Tư Béo đến văn phòng của tôi với một hộp thức ăn.

“Này? Sao cậu lên được đây?”

Cậu ta đẩy thức ăn đến trước mặt tôi và mỉm cười với tôi.

“Đã lâu không gặp, nói thật, làm việc ở đây có phải áp lực hơn không? Tôi vừa đến đây thôi đã choáng ngợp về độ cao của nó.”

“Cũng được. Cũng quen rồi.”

“Đúng rồi, chẳng phải sắp đến Tết Âm Lịch sao, công ty sẽ có cuộc họp thường niên. Lần này hợp tác với Bắc Thịnh Quốc Tế, cô có công lao rất lớn, chờ thưởng đi.”

“Sao lại nhắc tới chuyện này?”

“Tôi được giao làm quyết toán lương thưởng cho nhân viên cuối năm. Cho nên đến nhiều chuyện với cô trước.”

“A? Là sao?”

“Cô đoán xem, là số nào?”

“Này, đừng có úp úp mở mở!”

Nói xong, Tư Béo duỗi những ngón tay mập mạp và ngắn ngủn của mình ra và ra hiệu số 6.

“A, 6000?”

“Coi tiền đồ của cô kìa. Thêm một số 0 nữa.”

“Không thể nào. Sao nhiều thế?”

“Ừm, cái này là do lãnh đạo đặc biệt giao phó, cô và anh Vương bên phòng kế hoạch đều được con số này.”

“Yên tâm đi, khi nào nhận thưởng, tôi sẽ đãi cậu một bữa no say. Hôm nay cảm ơn bữa cơm này của cậu.”

“Cô còn khách sáo với tôi sao, tôi đi xuống đây, cô tiếp tục ở đây cảm nhận độ cao này đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.