Tôi tiễn Tư Béo ra đến thang máy, tôi cười chào tạm biệt cậu ta. Cũng vừa hay nhìn thấy Phoebe và Joan từ trong thang máy bước ra. Cứ kiểu này, tôi cảm giác sự tồn tại của tôi chói mắt cỡ nào. Trên mặt Joan treo nụ cười tươi chào hỏi tôi, trên gương mặt đạo đức giả kia còn theo chút tự mãn.
“Vưu, ăn trưa chưa?”
“Chào Joan tổng, đã ăn.”
Phoebe thậm chí còn không liếc nhìn tôi. Lập tức đi về phía văn phòng của cô ấy, Phoebe vừa mới rời đi, thì giương mặt đạo đức giả kia lộ nguyên hình. Anh ta ghé vào tai tôi nói.
“Muốn đấu với tôi à, cô chỉ có hại mà thôi.”
“Tôi tự biết nặng nhẹ, anh yên tâm đi, nếu không có thực lực thì Phoebe sẽ chẳng ở bên tôi.”
“Ở bên cô sao? Bây giờ trông cô thế này, sợ là bị bỏ rơi rồi.”
“Joan tổng, đừng kết luận quá sớm, chưa đến cuối cùng thì chưa biết ai thắng đâu.”
“Được, chờ xem.”
Joan lướt ngang qua tôi đi về văn phòng Phoebe. Tôi đưa tay lên báu chặt lấy ngực, tim tôi đau buộc tôi phải trốn trong phòng làm việc. Lúc này, Joan gọi tôi lại.
“Vương Phi Phàm, hẹn gặp buổi họp thường niên để chờ cái kết.”
Tôi bước vào phòng làm việc, dựa vào cửa từ từ trượt người xuống, tôi ôm chặt lấy mình co ro trong góc, cảm giác bất an mãnh liệt khiến tôi cảm thấy trong không gian này thật lạnh lẽo.
Lúc này, điện thoại của tôi vang lên, cuộc gọi của Đại Tráng đã cứu tôi một tràng.
“Này tưởng đâu có Soso thì quên tình nhân tôi đây rồi chứ.”
Câu nói đùa hờ hững của tôi cũng khiến Đại Tráng cười thành tiếng.
“Tối nay, hẹn gặp ở Comma. Cậu cần phải đến, Soso nói sẽ cho cậu một bất ngờ.”
“Ok.”
Tôi tự cổ vũ bản thân, quay lại bàn làm việc, điên cuồng với nó. Tất cả những thất bại cuối cùng sẽ dần tích luỹ trở thành sức mạnh cho tôi, sau khi đã tích luỹ đủ, tất cả những người từng xem thường tôi sẽ phải hối hận, hối hận vì đã từng bạc bẽo và coi thường tôi. Bao gồm cả Mộ Tịch Nhiên, cả Lam Phi Ý và nhưng người khác.
Khi tôi đi được một phần ba chặng đường của nhiệm vụ, nhìn đồng hồ, chết tiệt, đã qua giờ tan làm rồi. Tôi đứng dậy mặc áo khoác, lấy ra một điếu thuốc và châm lửa, thuốc lá là một thứ tốt, mặc dù nó xâm chiếm vào phổi tôi nhưng cũng đủ khiến làm tê liệt trái tim mỏi mệt của tôi.
Tôi đi ra khỏi văn phòng, phát hiện trong văn phòng chẳng còn ai. Kể cả văn phòng của Phoebe cũng không sáng đèn. Tôi bước chầm chậm đến cửa phòng làm việc của cô ấy, nhẹ nhàng dựa vào cửa, tôi muốn ngửi mùi hương của cô ấy, nhưng tiếc là chẳng có gì ngoài mùi khói thuốc trên người tôi.
Thở dài một tiếng, đi về phía thang máy, và nhanh chóng đến sảnh của công ty. Tôi nhìn Joan đứng bên chiếc xe Porsche sặc sỡ, anh ta mở cửa xe ra, còn Phoebe vội vã bước vào xe sau khi nghe xong một cuộc điện thoại ở sảnh. Và trên tay cô ấy có một bó hoa hồng đỏ rực khiến tất cả phụ nữ phải mơ ước.
Đây là cuộc sống mà cô ấy nên có. Tôi chẳng khác gì một kẻ tình cờ, ngẫu nhiên làm tình một đêm. Nói đến cùng, tôi và ánh hào quang của cô ấy ngược dòng nhau. Này cũng ứng với câu mà tôi cảm thấy thoải mái nhất.
“'Mùa này rất dễ khiến người ta móc hầu bao để quay cuồng cả đêm trong cơn mê tình rồi đường ai nấy đi”
Vi phạm định lý này, có vẻ như tôi là người duy nhất chịu đựng. Tôi lặng lẽ đứng trong góc tối, nhìn bọn họ rời đi rồi mới đi. Khi xe taxi đến, tôi uể oải ngồi vào trong xe, khi tấm bảng hiệu Comma đập vào mắt tôi, tôi mới hồi thần. Cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân.
Đi vào Comma, Soso và Đại Tráng đã đợi tôi ở vị trí cũ. Tôi cười đi vào trong, Soso cầm ly rượu lớn đưa cho tôi.
“Đến trễ mà còn ung dung quá ha, uống hết ly này cho mình. Còn không thì cậu biến đi.”
“Được rồi. Mình uống.”
Lúc này, Khê Nhĩ đã đi tới.
“Hửm? Phoebe đâu?”
Tôi cười nói.
“Đâu phải mọi người không biết cô ấy làm gì. Bận rộn không tới được.”
“Vậy thật đáng tiếc. Không có người đẹp ở đây, chỗ này không mấy náo nhiệt cho lắm.”
“Là sao? Ha ha.”
Tôi cười cho qua, cầm ly rượu lên uống, kết thúc cái đề tài này. Đại Tráng đưa tay ra chọc Khê Nhĩ.
“Phổ Kha đâu?”
“A, cô ấy à, đang đi mua sâm panh rồi. Nói hôm nay là ngày đặc biệt cần phải khui sâm panh uống, uống bia mất giá quá.”