Còn muốn biết tôi hoá trang sao hả??? Thì ngày thường thế nào thì giờ thế nấy, áo khoác sặc sỡ, trên cổ thì đeo cái tai nghe dùng để trang trí, hi hi ha ha, gì? Tại sao tôi lại không hoá trang phải không? Rõ ràng, tôi vốn điển hình là tiểu chó săn mà. Chỉ là trên mông thiếu cái đuôi thôi.
Vào lúc tôi cho rằng sẽ không có ai thèm đếm xỉa đến tôi, thì từ đâu ra... hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác vẫy tay với tôi. Một người phụ nữ ăn mặc thời thượng nhìn tôi cười.
“Này, cho tôi một chai Bordeaux đi. Loại tốt nhất.”
Mẹ ơi, kim chủ nè, cô ấy cười quyến rũ, tôi nghiêm túc viết, hôm nay khai trương hồng phát. Tố Duy mang đến cho tôi mấy chai Bordeaux, vậy mà ngày đầu tiên đã có người gọi. Hì hì, tiền ơi mau tới đây này! Chỉ thấy người phụ nữ trước mặt tôi lấy một điếu thuốc ra châm lửa.
“Cô là chủ chỗ này à?”
Tôi mở to mắt nhìn cô ấy.
“Ai nói vậy!”
“Là sao? Tôi nghe bạn tôi nói, từ mặt bằng đến phong cách quán này, đều do một tay cô lo liệu hết.”
Nghe bạn nói? A... lúc này, người phụ nữ ra hiệu tôi ngồi xuống. Tôi có chút khó xử nhìn cô ấy.
“Vậy tôi đi mang rượu tới đây trước.”
“Đi đi.”
Lúc tôi mang rượu lại đó lần nữa, thì Phoebe lại xuất hiện trước mặt tôi, cô ấy trang điểm nhẹ, mặc áo khoác đen, tóc xoã tuỳ ý, không có chút sắc nét nào. Cô ấy cùng với người phụ nữ thời thượng kia nói gì đó, tôi cứ ngây ngốc vậy đứng nhìn hai người.
Lúc này, Phoebe ngẩng đầu nhìn tôi, khoé môi cô ấy còn có nụ cười nhẹ, dường như đã trôi qua mấy đời, chúng tôi cứ thế nhìn nhau, cho đến khi người phụ nữ kia hắng giọng, mới cắt ngang sự mập mờ của chúng tôi. Tôi nuốt nước miếng, rót rượu vào ly.
“Phoebe, ánh mắt không tồi nha.”
Phoebe cầm lấy ly rượu lắc lắc vài cái, không trả lời người phụ nữ kia, tôi không biết nên ngồi xuống hay rời đi, nhưng mà người phụ nữ kia cố ý trêu đùa tôi.
“Đứng làm gì thế? Ngoài rượu ra không còn gì khác nữa sao? Mang menu đến đây đưa tôi xem nào.”
Tôi gật đầu, vội vàng đi lấy menu. Phoebe cản tôi lại, tay cô ấy nắm chặt cổ tay tôi. Tôi quay đầu lại nhìn cô ấy, cô ấy nhìn người phụ kia đầy hơn dỗi, sau đó kéo tôi ngồi xuống.
“Đừng nghe cô ấy nói nhảm, ngồi xuống nói chuyện đi.”
Tim tôi nhảy loạn xạ, đã lâu không gặp, thế mà tôi lại có chút thẹn thùng. Phoebe rót cho tôi một ly rượu vang đỏ.
“Giới thiệu với em, đây là bạn tốt của tôi, Dư Đinh Chi, em từng đến cửa hàng của cô ấy rồi.”
Dư Đinh Chi nhìn tôi chớp chớp mắt, tôi đỏ mặt nhìn cô ấy cười.
“A? Cửa hàng nào?”
“Là cái tiệm cà phê cô đến câu dẫn Phoebe nhà tôi đó, quán đó là tôi mở.”
Lúc này, Tố Duy và Lam Phi Tuấn cũng đã đi tới, Tố Duy giơ tay ôm Dư Đinh Chi.
“Này, sao chị lại đến đây?”
Hình như quan hệ của hai người khá tốt. Lam Phi Tuấn rất tự nhiên khoác vai Phoebe, một dáng vẻ đầy cưng chiều, có muốn không thấy cũng không được! Vào lúc thế này, nhìn thấy người mình yêu, có lẽ nên vui vẻ, nhưng mà tại sao tôi lại cảm thấy bản thân như người ngoài.
Sờ sờ cái mũi, tôi lặng lẽ rời khỏi đó. Trốn vào căn phòng phía sau quầy bar để nghỉ ngơi, châm một điếu thuốc trút bỏ hết mệt mỏi ra. Chưa được bao lâu, thì có người đẩy cửa ra.
Tôi xoay người nhìn Phoebe, cô ấy đứng dựa vào cửa nhìn tôi. Tôi vứt tàn thuốc đi đến trước mặt cô ấy.
Dùng chóp mũi nhẹ nhàng chạm vào trán cô ấy, mùi hương đã lâu không được ngửi, làm tôi thức trắng đêm nhớ đến, tôi tuỳ ý hôn lấy cô ấy.
Cô ấy ôm chặt cổ tôi, chúng tôi đều khao khát lẫn nhau, cô ấy nhiệt tình đáp lại. Tay của tôi bắt đầu với vào trong quần áo của cô ấy vuốt ve. Hơi thở cô ấy dần trở nên hỗn loạn, không cần nhiều lời, dùng cơ thể để thể hiện bản thân có bao nhiêu nhớ thương lẫn nhau. Chỉ là, cô ấy cắn môi tôi, cảm giác đau đớn làm tôi tỉnh lại.
Ánh mắt cô ấy né tránh. Tôi ngơ ngẩn nhìn cô ấy, đưa tay ra nâng cằm cô ấy lên.
“Cho dù, chị và Joan kết hôn, cho dù chị có con, cuối cùng, chị cũng sẽ trở lại bên tôi.”
Phoebe quay đầu đi không nói lời nào. Tôi nhìn tình yêu của tôi dần dần đi vào con hẻm cụt.
Trở lại trước bàn, Tố Duy và Dư Đinh Chi cũng uống kha khá, Dư Đinh Chi hình như rất thích trêu chọc tôi.
“Lại đây, uống với chị đây mấy ly đi.”
Tôi xụ mặt nhìn bộ dáng dụ hoặc Du Đinh Chi.
“Không cần.”