Ngồi xuống bên cạnh Phoebe, giúp cô ấy cản mấy ly chúc mừng của Dư Đinh Chi. Trong chúng tôi không ai nhắc đến chuyện kết hôn của Phoebe, coi như chuyện này không có. Chỉ là có khách không mời mà đến, Joan hùng hổ đi vào quán bar, anh ta trực tiếp đến bàn của chúng tôi.
“Vưu, sao khai trương quán bar mà không báo cho tôi tiếng nào, tôi đến ủng hộ chơi vui chứ.”
Nghe lời thảo mai của Joan, tôi cũng cười thảo mai, tôi thấy Tố Duy tức giận nhìn chằm chằm Joan, tựa như cô ấy có mối thù rất lớn với Joan.
Ánh mắt Joan từ người tôi chuyển sang Phoebe, anh ta ra hiệu tôi có thể nhường chỗ được không. Mà Dư Đinh Chi cũng không dễ chọc, cô ấy cười rót đầy ly rượu vang.
“A, Joan, anh đến thật trễ, cần phải phạt ba ly rượu nha.”
Kiểu người lịch thiệp như Joan, đương nhiên sẽ không từ chối yêu cầu của phụ nữ, trời mẹ, Du Đinh Chi không cần tốn nhiều sức đã rót cho Joan 3 ly, là 3 ly tràn đầy đó. Tôi nhìn đôi mắt nảy lửa của Joan. Thế mà Tố Duy cũng tranh, cô ấy cầm rượu lên nhìn Joan.
“Đã lâu không gặp, nào, uống.”
Joan thay phiên nhau bị cho ăn hành, tôi cười nhìn gương mặt không cảm xúc của Phoebe, coi như cũng sảng khoái, tôi rất vui khi có người gặp hoạ. Rạng sáng, không khí náo nhiệt trong quán bar không hề suy giảm, làm cho tôi đành phải rời khỏi bàn của Dư Đinh Chi, bận trước bận sau, cho đến khi Đại Tráng nhìn tôi bĩu môi, tôi mới nhìn về phía Phoebe.
Chỉ thấy Joan đang ôm Phoebe, anh ta uống say, gương mặt đỏ bừng, một tay cầm thuốc lá, một tay ôm Phoebe, mà Phoebe không từ chối. Chỉ yên lặng ngồi uống rượu. Tôi không tìm được lý do nào đuổi Joan đi, chỉ có thể lấy một tờ giấy đi đến trước mặt bọn họ.
“Không còn sớm, ngày mai mọi người còn phải đi làm, dừng ở đây được rồi.”
Lời nói trong đó cũng mang theo ý tứ đuổi, tôi cũng bất đắc dĩ phải làm vậy. Tố Duy đẩy đẩy Dư Đinh Chi, ý bảo nghe tôi. Lúc này, Joan không chịu. Đập tay lên bàn, nhìn tôi gào lên.
“Làm ăn con mẹ gì thế? Chúng tôi còn chưa chơi đủ. Sao? Sợ chúng tôi không trả tiền à?”
Nói xong, Kiều An lấy từ trong ví ra một xấp tiền, thô bạo ném vào mặt tôi. Tôi nhìn mấy tờ tiền đỏ rơi trên mặt đấy, tôi nhịn! Thế như Phoebe lại thoải mái hơn tôi nhiều, đứng dậy cho anh ta một cái tát. Joan bị tát mà tỉnh, anh ta thẩn thờ nhìn Phoebe. Phoebe không nói gì chỉ cầm lấy túi bỏ đi, anh ta vội vàng giữ Phoebe lại, cuối cùng Lam Phi Tuấn ra mặt kéo hai người ra ngoài quán bar.
Tố Duy khom lưng nhặt từng tờ tiền lên, sắp xếp lại rồi đưa tôi.
“Cầm.”
“Không cầm.”
Lúc này, Dư Đinh Chi chống nạnh, lấy tay chọc vào đầu tôi.
“Này! Tôi nói cô, sao đầu gỗ thế. Người ta cho cô tiền, còn ăn cái tát, không lấy cũng uổng.”
Tố Duy đồng ý với lời nói của Dư Đinh Chi, tôi đành cầm lấy số tiền thu được nhiều nhất đêm nay đến quầy thu ngân. Lúc này, Dư Đinh Chi đi đến ghé sát vào tai tôi nói.
“Lần đầu tiên, cô nhìn thấy Phoebe, tôi ngồi ở trước quầy cà phê nhìn cô thật lâu, nhóc con, cô sợ tới mức còn làm đổ cà phê, này lấy ra chút tiền đồ được không? Tại sao phải trơ mắt nhìn Phoebe và người đàn ông khác chạy?”
Tôi ngạc nhiên nhìn Dư Đinh Chi, lúc này cô ấy lấy danh thiếp ra đưa cho tôi.
“Tôi là người phụ trách tập đoàn kinh doanh ăn uống Dư Thị, đối với quán bar của cô rất hứng thú, tìm thời gian chúng ta gặp mặt nói chuyện đi.”
Tôi nhìn tấm danh thiệp xinh đẹp, nghi hoặc hỏi.
“Nói cái gì?”
Cô ấy nhướng mày nhẹ nhàng nói với tôi.
“Đầu tư.”
Nói xong, Dư Đinh Chi xoay người phong tao rời khỏi quán bar. Tố Duy trêu ghẹo tôi.
“Đinh Chi sẽ là quý nhân của em.”
Tôi thở dài nhìn Tố Duy.
“Vậy thì sao chứ, tôi không muốn dựa vào Phoebe.”
“Đây không phải là dựa, chỉ là mối quan hệ bắc cầu, cơ hội là phải do em nắm lấy.”
Tôi không biết sau khi Joan và Phoebe rời đi phát sinh chuyện gì, chỉ là Lam Phi Tuấn gọi đến nói không cần lo lắng, Phoebe không có dễ bị bắt nạt. Lúc này, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Những ngày kế tiếp, Phổ Kha và Khê Nhĩ chiến đấu ở quán mới, còn tôi và Tố Duy thì thủ ở quán bar cũ. Dư Đinh Chi cũng rảnh thật. Cứ hai ba ngày lại gọi hẹn tôi, tôi luôn tìm đủ lý do để từ chối cô ấy. Cuối cùng cô ấy hùng hổ xuất hiện trước mặt tôi.