Đến lúc vào giữa tiết học cô mới nhìn lại bản thân chợt phát hiện ra cái áo này có mùi không đúng lắm. Nó là mùi của tên kia.
Trên cổ áo là có hình hoa ưu đàm, đây là kí hiệu của hắn, cô có để ý qua hình như áo nào của hắn cũng có.
Ôi trời sao hắn lại để nó ở phòng cô, mà cô lại mặc nhầm nó đi học.
Cầu mong là đừng ai biết được thân phận của chiếc áo này, nếu không họ sẽ biết cô là đang làm cái gì mất.
Chẳng qua cô lại quên ở trong lớp học này vẫn là đang có một người họ Cố.
Tan học đi ra khỏi trường học, Di Ái gấp gáp bước đi muốn nhanh nhanh quay về trả lại áo cho hắn.
Từ trong một đống xe tư gia thấy được xe của Cố Ngạo Thiên.
Trực tiếp bước qua.
Cứ nghĩ như bình thường cô sẽ về một mình mà hôm nay trong xe lại có thêm một tên gấu nâu to tướng chiếm một cái ghế trong xe.
“Cố Ngạo Thiên, sao anh lại đến đây?”
Hắn từ đang xem điện thoại nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn cô, đưa tay kéo cô vào trong xe ngồi trên đùi hắn.
“A...” một tiếng hốt hoảng đến khi hoàn thần cô đã không còn cách nào chống cự.
“Gọi tôi là cái gì?”
Di Ái trong lòng cẳng thẳng, lại mang theo sợ hãi. Cô gọi sai tên hắn sao?
“Hửm?” Hắn dùng âm mũi hối thức một tiếng, Di Ái liền giật mình nhẹ giọng trả lời.
“Cố...Ngạo Thiên”
“Sau này gọi một chữ Thiên thôi” Hắn hôn lên gáy cô một cái, nụ hôn có chút đằm thắm.
Hôm qua hắn uống say trở về lại ở bên cô một đêm nồng cháy, trầm luâm đến quên đi thời gian.
Hắn vậy mà phát hiện bản thân khi đối xử dịu dàng với cô, tâm hắn cũng sẽ ấm áp.
Mà ngược lại những lần sỉ nhục cô hay đối đãi không tốt với cô tâm hắn sẽ nhoi nhói đớn đau.
“Gọi cho tôi nghe một chút”
Giọng của hắn như mang theo mê hoặc, để toàn thân Di Ái nhè nhẹ run rẩy, cuối cùng vẫn là tuân theo hắn.
“Thiên...”
Hắn cười, rồi đưa tay sờ lên mặt của cô, tỏ rõ hài lòng.
“Ngoan ngoãn như vậy, ngày mai mua thêm cho cô ít đồ”
Di Ái muốn từ chối nhưng rồi lại nhớ lại lời hắn, đồ tôi mua đều phải thích. Cuối cùng nhỏ nhẹ gật đầu.
“Cho xe chạy đi” Hắn vẫn ôm cô trong lòng, ra lệnh cho tài xế.
Chiếc xe khởi động, chuẩn bị cất bánh nhưng đúng này lại có một thân hình xinh xắn chạy đến bên cửa kính của xe không ngừng đập.
Đảo mắt nhìn ra Di Ái liền sốc đến mở to mắt, Cố Mạn Tuyết sao cô ấy lại chạy đến đây.
Cửa kính cách âm, Di Ái ngồi trong xe cũng không nghe được cô ấy nói cái gì nhưng nhìn khẩu hình cùng biểu cảm đoán chắc cô ấy đang phát hỏa.
Cố Mạn Tuyết cô đây thật sự tức chết mất, lúc nãy nhìn thấy cái áo của Di Ái nên nghi ngờ, không thèm về nhà liền chạy theo cô ta theo dõi.
Quả nhiên, cô ta là có quan hệ với anh trai của cô, mà có thể là cái gì chứ?
Em họ? Em họ của hắn cũng sẽ là em họ của cô, cô làm sao không biết được.
Tuyệt nhiên quan hệ của hai người họ là bất chính.
Nghĩ đến đây cô đập cửa ngày càng lợi hại, bên miệng không ngừng hét to:“ mở cửa, mở cửa”
Thân ảnh thiên kim của đại gia tộc lúc này hoàn toàn mất sạch rồi. Bị tức giận làm cho mất sạch rồi.
A Ninh nhìn thấy cũng kinh hồn quay lại hỏi ý ổng chủ.
“Ông chủ, có nên mở cửa không?”
Hắn thở dài nói
“Còn không mở để nó thành trò cười cho thiên hạ à?”
“Vâng”
A Ninh cũng rất biết thức thời lập tức mở cửa xe chỗ phó lái rồi đi ra mời Cố Mạn Tuyết vào ngồi.
Ông chủ đang thân mật nếu để nhị tiểu thư ngồi chung với hai người hắn nhất định sẽ chết chắc.
Ngồi vững vàng trên xe Cố Mạn Tuyết chầm chầm nhìn qua bọn họ.
Cái tư thế của hai người quá mứt thân mật rồi. Kẻ ngồi dưới, người ngồi trên a, đây có phải muốn biểu thị thật rõ quan hệ của họ không?
Chịu hết nổi cô liền chỉ tay thẳng mặt Di Ái hét lên
“Cô ta là cái gì của anh?”