“Ông chủ, bệnh án của Phương Di Ái” Tuệ Mẫn đứng trước mặt Cố Ngạo Thiên cung kính đẩy ra một tệp hồ sơ.
Cái này là thói quen làm việc của cô, ở nơi này gặp qua nhiều tình nhân của ông chủ, mỗi lần bọn họ bệnh đều đưa bệnh án qua cho ổng chủ xem qua.
Chỉ có điều những lần họ bệnh như thế phần lớn là làm nũng với hắn, muốn hắn mua quà dỗ dành.
Còn hắn bình thường một chút cũng không quan tâm vấn đề này, nếu có thid cũng ừm, ừ vài tiếng cho xong.
Tuệ Mẫn nghĩ, Di Ái cũng không ngoại lệ đi. Cô chỉ cần đợi hắn ừm một tiếng rồi sẽ lui ra. Chẳng qua lần này hắn lại làm Tuệ Mẫn bất ngờ.
“Cô ta bị làm sao?”
Chỉ thấy hắn cấm mặt vào đống tài liệu trên bàn bên môi lại âm trầm hỏi. Xem như không mấy quan tâm nhưng Tuệ Mẫn biết đây là rất hiếm hoi rồi.
Hắn ta vậy mà quan tâm người khác.
Nhớ lại lời bác sĩ, cô từ từ thuật lại
“Bác sĩ nói thì do thân thể cô ấy vốn yếu ớt, lại bị động chạm mạnh nhiều giờ liền dẫn đến suốt huyết v.ù.n.g k.í.n,
t.ử c.u.n.g cũng chịu nhiều tổn thương, lần này xem như vẫn cứu được.
Nhưng nếu lần sau còn tái hiện có thể khiến cô ấy vĩnh viễn mất đi khả năng làm mẹ”
Tuệ Mẫn một tràn nói ra, càng nói cô càng lạnh người.
Thật không thể tưởng tượng nổi, trong lúc làm loại chuyện kia Di Ái có bao nhiêu đau đớn.
Mà cái người đàn ông trước mắt này Tuệ Mẫn biết rõ hắn có bao nhiêu tàn độc, bao nhiêu gian ác. Hắn sẽ không cảm thấy xót thương.
Cố Ngạo Thiên nhẹ buông viết trên tay ra ngã người về sau xoa lấy thái dương của mình, trong hắn có chút lười biếng lại có chút phong lưu.
Trong mắt sâu đen không nhìn ra tự trách hay có lỗi.
Hắn tại sao phải thấy có lỗi?
Cô là do hắn mua về đối xử làm sao là tùy hắn, hành hạ đến cô chết đi cũng được.
“ Bác sĩ còn có lời khuyên.... khuyên ông chủ cần chú ý một chút, cô ấy đang tổn thương, muốn thân mật lại ít nhất cũng phải một tháng sau”
Tuệ Mẫn lại nói tiếp, trong lúc nói ra cô còn có chút xót xa cùng ngại ngùng.
Mà Cố Ngạo Thiên nghe được thông tin này liền nhăn mày.
Một tháng? Hắn phải “ăn chay” một tháng? Cô ta là người giấy sao? Mới dùng có hai lần đã hư.
Đúng là hắn tự rước phiền phức.
Nhưng rồi hắn cũng không phản đối gì chỉ ừm một tiếng.
“Còn gì nữa không?”
“Không ạ”
“Vậy lui ra đi”
Tưởng chừng là đã xong nhưng rồi hắn lại để lại một câu khiến Di Ái lạnh người.
“Chăm sóc cô ta cho kỹ, tôi không muốn đồ mình vừa mua chưa dùng được bao lâu đã hư”
“Vâng” rét run cúi đầu, Tuệ Mẫn còn nghĩ lần Di Ái sẽ có thể khiến cho ông chủ có chút động lòng.
Nhưng quả nhiên, hắn vẫn là kẻ không có tim gan.
Cô gái nhỏ, xem ra em vẫn còn phải chịu rất nhiều khổ đau.
****************
Dưới ánh sáng ôn hòa của buổi ban mai, Phương Di Ái hơi thở đều đều, gương mặt tái xanh lúc này đã có thể thấy được sắc hồng.
Bên môi treo lên vòng cung hết sức xinh đẹp, giống như mở thấy điều gì đó rất hạnh phúc.
“Mẹ ơi, mẹ thấy tiểu Ái đẹp không?”
Phương Di Ái đứng trước mặt mẹ xoay xoay vài vòng, chiếc váy đỏ rượu dài qua gối khoác trên người cũng theo nàng xoay bung ra bốn phía nở rộ như đóa hoa xinh đẹp.
Chân trần trắng ngần đeo lên một lắc bạc xoay lấy vài vòng nhu mì uyển chuyển tựa như nước mát, tùy theo chuyển động mà lắc chân nhỏ xinh của nàng kêu lên tiếng leng reng như tiếng reo vui ngày đầu xuân.
Lảnh lói như tiếng tiếng lòng hạnh phúc của cô.
Hôm nay chính là sinh nhật của cô.
Mẹ cô giống như rất yêu thương người con gái này bà liền đưa tay tán thưởng, dịu dàng khen con cô thực xinh đẹp, thật mỹ lệ.
Nhận được lời khen của mẹ cô càng vui vẻ, mắt ngọc thuần khiết như phát ra hòa quang rực rỡ lại ấm áp, môi cũng không cách nào kiềm được câu lên vòng cung diễm lệ.
Chân nhỏ đi trên thảm lông nhẹ bước đến bên mẹ cùng mẹ thổi nến cùng mẹ ước nguyện.
Ước nguyện của cô cực kỳ đơn gian, cô chỉ ước được mãi mãi bên mẹ, mãi không xa vời.
Cùng nhau mãi mãi hạnh phúc.
Nhưng tất cả đến thật nhanh rồi lại đi thật nhanh, bỗng chốc tất cả đều hóa thành hư vô, từng mảng từng mảng mà tang vỡ.
Một bóng đen vuột qua trước mắt Di Ái, lật đổ bánh sinh nhật cùng “ước nguyện” của cô, hắn nhào tới đôi tay cường ngạnh gì chặt kéo cô vào lòng chiếm giữ.
Hắn thì thầm bên tai cô nói cô là đồ chơi của hắn, là búp bê t*nh d*c của hắn. Cô liền phát giận liều mạng giãy giụa.
Nhưng lại không tài nào thoát được, cuối cùng cô không tức giận nổi nữa, chỉ còn lại xúc cảm hoảng sợ tột độ.
Cô không muốn bị hắn giam giữ, đưa tay hướng đến mẹ cô, ngón tay thon dài trắng bệch cầu khẩu với mỗi một ngón đều căng ra như muốn đứt lìa muốn chạm đến bà, chỉ mong bà đưa bàn tay ấm áp của bà đến cứu giúp cô kéo cô khỏi bóng đen to lớn đang vây giữ thân cô.
Nhưng rồi bà lại nhìn cô môi câu lên lạnh nhạt, trong mắt bà giá lạnh như mua tuyết đầu đông tát thẳng vào trái tim bé nhỏ vừa ánh lên chút ấm áp của cô, dập tắt ngọn lửa liêu riêu cháy.
Bà cứ thế rời đi một cái ngoảng đầu cũng chẳng cho cô cái lưu lại cũng chỉ là bóng lưng lạnh lẽo.
“Mẹ...mẹ... cứu tiểu Ái.. đừng bỏ tiểu Ái”
Tuyệt vọng này từ trong mơ lại chạy ra đến thực tại của Di Ái.
Hốt hoảng mấp môi sưng đỏ, mắt cô nhắm tịt dằn vặt, mày thanh tú bị kéo lại nhíu chặt bất an, đôi tay trăng gầy quơ loạn trên không trung giống như muốn bắt lấy điều gì.
Nhưng cuối cùng cũng chẳng có gì để nắm lấy.
Chỉ có riêng cô, cô đơn và lạnh lẽo.