Tình Nhân Không Nguyện Ý: Tổng Tài Cầu Buông Tha

Chương 19: Chương 19: Dùng thân thể kiếm tiền




“Mẹ ơi!” Đột ngột ngồi bật dậy, toàn thân Di Ái đổ dầy mồ hôi, tóc trên người cũng vì vậy mà bết lại dính lại khuôn mặt đầy hốt hoảng của cô.

Đôi tay thon gầy vẫn đưa ra phía trước muốn bắt lấy cái gì, chẳng qua cái gì cũng không lấy được.

Nước mắt bám trên khóe mi, cô vẫn chưa thoát khỏi kinh hoàng của cơn ác mộng lúc nãy liền co ro ôm lấu đầu gối của mình.

Ác mộng kia cái gì cũng là sự thật, mẹ bỏ rơi cô là sự thật, cô trở thành đồ chơi của tên ác ma kia cũng là sự thật.

Bằng chứng rõ nhất là bụng dưới của cô vẫn còn âm ỉ.

Và Di Ái cũng không có quên chính hắn là kẻ xém tí đã cướp đi khả năng làm mẹ của cô.

Miên man trong đau khổ Di Ái cũng không để ý Tuệ Mẫn từ lúc nào đã bước vào phòng.

“Tỉnh rồi à? Em còn thấy đau ở không? “

Cầm theo khay đồ ăn cùng thuốc uống, Tuệ Mẫn nhẹ đến chỗ Di Ái hỏi thăm.

Lúc này Di Ái mới quay lai nhìn thấy Tuệ Mẫn khẽ lắc đầu, nhưng trên mặt vẫn còn chút tái nhợt.

“Em không sao...vậy có phải tiếp tục làm cái kia không?”

Trong đôi mắt ngọc lại thấy thoang thoáng nổi buồn.

Nếu không sao rồi phải tiếp tục quay lại hầu hạ hắn. Như vậy cô nguyện để căn bệnh này kéo dài thật dài.

Tuệ Mẫn đến bên Di Ái đặt khay đồ ăn trên bàn có chút xót xa, cô gái nhỏ này dường như lúc nào cũng lo về chuyện kia. Rốt cuộc là nó đáng sợ thế nào đây?

“Một tháng này, em yên tâm dưỡng bệnh đi, ông chủ sẽ không làm gì em”

Tuệ Mẫn chầm chậm thông báo một câu.

Mà cái này khả năng sẽ làm cho cô rất vui đi.

Đúng như Tuệ Mẫn đoán Di Ái thoáng chốc đã hiện lên vui vẻ, đôi mắt mở to như hạt lưu ly chuyển động nhìn qua Tuệ Mẫn như kinh hỉ lại như khó tin hiện rõ hai chữ “Thật không?”

Như nhìn ra điểm này Tuệ Mẫn liền cười nói.

“Chị nói thật”

Bên môi Di Ái liền câu lên xinh đẹp, một lần bị bệnh đổi lại một tháng bình yên. Như vậy cứ để cô bệnh thêm mấy lần cũng được.

“Em đi tắm, ăn rồi uống thuốc đi nha, chị còn có việc ở dưới kia”

“Em biết rồi” Di Ái nhẹ nhàng gật đầu, tâm tình cô tốt, đột nhiên mệt mỏi trong người cũng giảm bớt đi.

Lúc này mới để ý rằng bản thân có bao nhiêu nhếch nhác. Đầu tóc rối bù mà cơ thể này cũng cần tắm qua.

Tuệ Mẫn vừa rời đi, Di Ái liền xuống giường đi về hướng nhà tắm, mỗi bước đi đều có chút đau nhưng cô lại cười.

Một tháng tới không cần làm việc kia thật tốt.

Cố Ngạo Thiên đúng là không làm gì Di Ái, thời gian trôi qua một tuần cô cũng không thấy hắn đến tìm.

Trời vào xế chiều, ngồi trên bàn ăn, Di Ái nhẹ nhàng ăn từng miếng một.

Cứ nghĩ ăn xong rồi trở về phòng của mình như mọi khi.

Nhưng ngoài cửa lại xuất hiện bóng người mà cô không hề muốn gặp.

Cố Ngạo Thiên hắn về rồi?

Đưa cặp tap cho người hầu kế bên, mắt hắn lạnh nhạt chiếu qua Di Ái, trong lòng nổi lên cảm giác hứng thú.

Chân dài hữu lực bước tái bàn ăn ngồi đôi diện cô, mà người hầu cũng thật hiểu ý đem ra một phần ăn để trước mắt hắn.

Đây là muốn ăn cùng cô sao? Nhưng cô lại không muốn đâu.

Có hắn trước mắt đồ ăn đến cuống họng liền nghẹn lại nuốt không vào.

Buông xuống thìa đĩa trong tay Di Ái đứng lên muốn rời đi.

Chẳng qua vừa nhắc người khỏi ghế chưa được 2 phân, phía đối diện đã vang lên âm thanh rét lạnh.

“Ăn còn chưa xong muốn đi đâu”

“Tôi no rồi”

Di Ái liền miễn cưỡng giải thích. Chẳng qua cô vẫn có chút căng thẳng phải nắm chặt tay, lấy dũng khí mới có thể đối mặt với hắn.

Bá khí trên người hắn để cho cô ngột ngạt muốn thở không nổi.

Giống như bây giờ cô rất muốn tránh hắn, nhưng vẫn không cách nào chống đối hắn.

“Ăn hết phần của cô, loại người dùng thân thể kiếm tiền như cô thật không biết quý trọng đồng tiền”

Bộ dạng trốn tránh của cô, không hiểu sao lại làm cho Cố Ngạo Thiên tức giận, cảm giác khó chịu hắn liền nhục mạ cô.

Kỳ thực một ít thức ăn bị bỏ phí thì không tốn kém bao nhiêu, nếu đem so với tiền của hắn thì chưa bằng một hạt cát trên sa mạc rộng lớn.

Chẳng qua là hắn muốn làm cho cô gái trước mắt đau lòng.

Mà hắn cũng làm được rồi.

Hắn vừa dứt lời cả cơ thể Di Ái liền cứng đờ trong khoảng khắc ấy tưởng chừng như cô đã ngừng thở và đem bản thân hóa thành đá.

Hốc mắt cô liền ẩn ẩn đỏ ngập nước xót xa, kiên cường cố tạo cũng sụp đổ.

Loại người dùng thân thể kiếm tiền? Câu nói ấy chỉ vọn vẹn đôi ba chữ thế mà làm lại tim cô thắt đến rạn nứt.

Cô thật muốn hét lên với hắn rằng, cô không phải loại người như thế, cô không cam tâm, cô không nguyện ý.

Nhưng cô làm sao nói đây, bởi cô là thế mà, một thân thể vì tiền bị bán đi thì khác gì gái đ.i.ế.m dùng thân đổi tiền? Thật dơ bẩn, thật rẻ rúng.

Đến cùng chịu không được nước mắt cô chảy dọc theo gò má, rơi trên đùi cô, từng dòng chảy xuống không cách nào kiềm nén.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.