Sau khi hắn tắm xong cô cũng tiến vào phòng tắm. Rất nhanh cả hai đã thay xong quần áo chỉnh tề.
Vừa cùng hắn đặt chân đến tầng trệch mắt cô đã trong bị một thân ảnh cực kỳ quý phái ở trung tâm đại sảnh thu hút.
Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp ngồi trên chiếc ghế bành bằng gỗ tuyết tùng bóng loáng, trên tay cầm một tách trà ưu nhã thưởng thức.
Nhìn từ xa cũng cảm nhận được khí chất cao sang của bà, tựa hồ đã khắc vào xương cốt.
Di Ái có chút hoang mang không biết đây là ai.
Nhưng ngũ quan của bà cô cảm thấy rất quen thuộc, chính là giống với cái tên ác ma bên cạnh cô đến 7 phần.
Có lẽ bà là mẹ của hắn.
Bà giống như phát hiện ra sự hiện diện của hai người liền buông xuống tách trà quay qua nhìn bọn cô.
Bà chẳng nói chẳng rằng nhưng trong vô thức cô lại cảm thấy khó thở cùng ngột ngạt.
Khí tức trên người bà để cô cảm thấy bà không phải người tầm thường.
Bước thêm vài bước Cố Ngạo Thiên đã đem cô qua chỗ người phụ nữ trung niên lúc nãy, đặt cô ngồi đối diện bà.
“Đến đây là có chuyện gì sao?”
Hắn ung dung hỏi bà, tay lại đặt bên eo cô ôm cô vào người, dịu dàng âu yếm.
“Ngạo Thiên, chú ý hành động”
Mạc Kiều Linh nhíu mày nhìn bọn họ dạy bảo, dù là không thích nhưng thanh âm vẫn cực kỳ nhẹ nhàng.
Ánh mắt bà lại hướng qua cô nhìn ra sắc bén.
“Mẹ muốn con rời xa cô gái này”
Một câu nói của bà lại khiến cô căng thẳng, ánh mắt vô thức nhìn qua bà.
Bà muốn hắn rời xa cô?
Thật tốt quá. Cô cũng muốn như vậy.
Rồi cô lại nhìn qua Cố Ngạo Thiên liệu hắn có nghe lời bà không?
Mà câu tiếp theo của hắn hoàn toàn là một thau nước lạnh tạt thẳng vào mặt cô.
“Không”
Nhận được đáp án Mạc Tuyết Linh liền bực bội ra mặt.
“Ngạo Thiên, con hồ đồ, một đứa con gái không cha không mẹ không gia thế con lại chọn làm bạn gái. Làm sao sánh với Cố gia cao quý”
Bà hôm trước chỉ nghe Cố Ngạo Thiên mang về một tình nhân, vốn đã khó chịu trong lòng nhưng cũng không can thiệp quá nhiều, cứ nghĩ hắn sẽ chỉ chơi qua đường, không ngờ lại mang cô đi dự tiệc cùng.
Đó chẳng phải là ngầm thừa nhận cô là bạn gái của hắn sao?
Bà thật không chấp nhận được. Bà chỉ có một đứa con trai là hắn làm sao lại để hắn tùy ý chọn bừa.
Mà Cố Ngạo Thiễn chính là đại diện cho Cố gia, phụ nữ của hắn cũng ảnh hướng đến Cố gia.
Lúc trước bà đuổi đi một đứa bây giờ lại lòi ra một đứa.
“Chuyện của tôi không cần bà quản”
Hắn ngạo mạn trả lời, thái độ này rõ ràng đối với mẹ hắn không có chút yêu thương, ngay cả chút tôn kính cũng không có.
“Bạn gái của con vợ của con chỉ có thể là tiểu thư gia giáo, con không thể lựa chọn một đứa trẻ dơ bẩn mua về bằng tiền như cô ta làm bạn gái được, không tốt cho con”
Lời nói của bà sắc bén như vậy cũng không nghĩ tới đứa bé dơ bẩn của bà nói sẽ có bao nhiêu đau khổ.
Cô biết bà muốn hắn vứt bỏ cô nhưng mà lời lẽ của bà thật để cô đau lòng.
Mà người ngồi cạnh cô hình như xúc cảm đối với câu này cũng không tốt là bao.
Không phải vì khó chịu thay cô mà dường như bà đã đụng vào chỗ đau của hắn.
“Đủ rồi, bà đừng làm ra vẻ quan tâm tôi như vậy, bà muốn tôi kết hôn cùng cái tiểu thư gia giáo gì đó là vì tôi sao?
Hay là vì lợi ích của Cố gia, tôi nói cho bà biết chuyện của tôi là do tôi quyết định, tôi không còn là một thằng nhóc con 6 tuổi để bà đem ra cầu lợi nữa”
Hắn tức giận nói ra âm thanh cực kỳ bén nhọn nhưng rồi trong sự bén nhọn ấy lại nghe ra sự đau thương.
Hắn không có quên là bà ta từng rất nhiều lần dùng tính mạng của hắn để đổi sự thương hại của ông chồng lạnh nhạt.
Từ lúc hắn có được nhận thức hắn đã biết rằng người mẹ này từ đầu đến cuối chỉ xem hắn là công cụ đổi lấy lợi ích.
Lúc nhỏ bị bà ta khống chế lớn lên rồi chẳng lẽ hắn lại để bả ta giam giữ?
Không! Nhất định không! Bà ta không xứng.
“Ngạo Thiên, mẹ chỉ muốn tốt cho con...”
“ Đưa lão phu nhân về nhà”
Không để bà nói hết hắn đã ngan nhiên cắt đứt lời của bà.
Rất nhanh đã có hai người hầu gái lạnh nhạt tiến đến chỗ bà cúi người cung kính một cái.
Sau đó vươn tay như muốn bắt lấy bà.
Bọn họ đối với lão phi nhân này ít nhiều sợ hãi nhưng họ là người của Cố Ngạo Thiên chỉ nghe lời một mình Cố Ngạo Thiên.
Mạc Kiều Linh không đợi hầu nữ động tay, bà đã đưa tay ra phía trước ngụ ý ngăn cản. Sau đó tự mình đứng lên.
Ánh mắt đột ngột biến thành sắc lem lẻm nhìn qua Phương Di Ái một thân cứng nhắt im lặng từ nãy đến giờ.
Sát khí mở miệng.
“Tôi tuyệt đối sẽ không chấp nhận cô ở bên Ngạo Thiên, tôi sẽ khiến cô rời xa nó”
Bỏ lại câu đó bà liền rời đi.
Di Ái nhìn theo bóng Mạc Kiều Linh trong lòng lăn tăn gợn sóng.
Thật mong bà thực hiện được câu nói đó.
Bà sỉ nhục cô nhưng nếu bà thật sự có thể khiến hắn vứt bỏ cô thì cô nguyện ý để bà sỉ nhục đến cùng cực.
Chỉ cần cô được rời khỏi nơi địa ngục này.