Tình Nhân Làm Ấm Giường Của Tổng Giám Đốc

Chương 70: Chương 70: Bắt gian






Edit: Phong Nguyệt

Beta: coki+ Lãng Nhược Y+phuogot_93

Chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, Hướng Vãn còn chưa kịp mắng người phụ nữ điên Rabbah kia thì đã ngã xuống. Cô cảm thấy thân thể nhẹ nhàng giống như bị ném vào trong đám mây, thân thể có một chút nóng ran, trong không khí tràn ngập mùi thơm thoang thoảng, cảm giác rất quen thuộc, có lúc loại cảm giác này, cũng không tốt. Trong phòng khách, ánh sáng chiếu rọi vào góc độ vừa vặn tạo thành một loại nhiệt độ thích hợp, chiếu lên người có chút ấm áp, nhiều chút tình cảm mập mờ. Căn nhà này do Lê Thiên Qua chọn, tiểu khu này gọi là Phú Nguyên Hoa Thành, tên thô tục nhưng cố tình kiến trúc bên trong có chút giống phong cách của nước khác, vừa nhìn đã làm cho người ta cảm thấy thoải mái. Mới nhìn sơ qua thì anh đã quyết định mua, ngoại trừ kiến trúc thì quan trọng hơn chính là căn nhà này gần nhà Ninh Tri Nhiên nhất. Khoảng cách sinh ra mỹ cảm, anh không tin, chỉ cần kéo khoảng cách gần lại, sau đó còn sợ năm rộng tháng dài cô không sa vào lưới sao? Chờ đợi tới thời khắc cô tới, từng giây từng phút trôi qua đều rất gian nan. Câu nói đầu tiên nói gì cho phải đây? Hay trực tiếp ôm ở đây? Lê Thiên Qua ở trong phòng đứng ngồi không yên, dáng vẻ giống như cô gái đang đợi gả. Không lâu lắm, Rabbah đã dẫn người đi vào, trong đó có Hướng Vãn mà anh luôn nghĩ tới, chỉ có điều tại sao lại bị mang vào? Lê Thiên Quan hưng phấn nên không có chú ý tới bóng dáng xinh đẹp kia bị người khác ôm vào ngực, lúc này anh loáng thoáng cảm thấy có gì đó không đúng nên cau mày nhìn về phía Rabbah: "Tại sao lại bị bất tỉnh?!"

Rabbah không khó nghe ra trong giọng nói của ông chủ mang theo tức giận. Cái này có trốn cũng không được, Rabbah nhún nhún vai: "Không phải nói ông chủ nói phải chú ý đến phương pháp sao. Hiện tại chính là phương pháp của tôi! Dựa vào tính tình của Hướng tiểu thư, đoán chừng nửa giờ cũng không tới. Trực tiếp làm cho bất tỉnh, không phải rất thuận tiện sao."

Chân mày của Lê Thiên Qua nhíu chặt hơn, lời nói sâu xa: "Rabbah, chúng ta không phải xã hội đen, mà là người kinh doanh đứng đắn. Ông chủ như tôi bây giờ là trưởng khu chung cư này, về sau cô phải chú ý đến chuyện này."

Ông chủ thành trưởng khi từ khi nào vậy? Đây không phải chuyện của ủy hội Lão Đại Mụ sao? Xem ra thứ gọi là tình yêu này có thể khiến người ta điên cuồng! Rabbah gật đầu cho có lệ: "Dạ, cảm ơn ông chủ dạy bảo."

Thật ra thì cô biết trong lòng ông chủ đã sớm nở hoa rồi! Lê Thiên Qua tràn đầy thương yêu nhìn Hướng Vãn đang ngủ mê man, đột nhiên phát hiện trên mặt của cô, trên cổ nổi lên mấy vết lốm đốm màu đỏ, không khỏi kinh hãi: "Rabbah, cô ấy bị sao thế? Cô đã cho cô ấy uống thuốc gì vậy?!"

Rabbah đi đến gần để nhìn, hỏng rồi, quả nhiên đã nổi vài mẩn đó, xem ra có vẻ là dị ứng rồi, Rabbah chột dạ: "Chẳng qua có một chút xíu thuốc mê thôi nhưng ngửi thấy mùi hương không được tốt lắm nên tôi kêu người ta thêm chút hương liệu."

Quả thật Lê Thiên Qua muốn nổ tung rồi, hiện tại Rabbah trở nên thích tự chủ trương rồi hả? Anh cắn răng nghiến lợi: "Chờ một chút sẽ tính sổ với cô! Đi tìm bác sĩ đến!"

Anh ôm cô đi lên lầu, đặt ở trên giường của mình, cẩn thận nhìn cô đang hôn mê. Hình như cô có chút khó chịu, cau mày, thân thể co ro thành một cục nho nhỏ. Trên cơ thể của cô có mùi thơm nhàn nhạt kích thích giác quan của anh. Anh muốn hôn cô, loại ý nghĩ này giống như có con côn trùng ở trong lòng của anh, cắn rất khó chịu, cũng không đau nhưng ngứa đến khó nhịn. Cảm giác bây giờ của anh tuyệt đối không thua kém Hướng Vãn giờ phút này bị dị ứng, giống như sắt thép đang được hàn phát ra nhưng tia lửa đỏ sau đó hai thân thể vốn đơn độc bị dung hợp lại với nhau. Giây phút môi của anh chạm vào đôi môi mềm mại của cô thì hoàn toàn không muốn tách ra. Lòng tham không đáy, giờ phút này thứ anh ngậm trong miệng chính là một viên kẹo. Bên này Lê Thiên Qua đang hôn hít, Hướng Vãn bên kia lại không thoải mái lắm, trên người cô có chút ngứa, miệng lại bị người khác bịt kín lại hơn nữa sức lực này càng ngày càng lớn, cô cảm thấy mình sắp hít thở không thông. Từ bản năng sinh tồn của con người, cho dù vào lúc này thần trí cô không được rõ ràng nhưng vẫn có phản ứng.

"Ừm!" Rốt cuộc Lê Thiên Qua cũng buông môi cô ra, rên lên một tiếng sau đó sờ sờ môi của mình, nong nóng, dinh dính rồi nhìn một cái tay của mình thì thấy dính một chút máu. Anh không khỏi nở nụ cười, ôm cô nằm ở trên giường, hai người vặn vẹo một lúc. Anh vuốt ve mái tóc dài của cô, đầu tựa vào cần cổ của cô. Hướng Vãn, xem ra kĩ thuật cắn người của em đã được rèn luyện rất thành thạo. Bác sĩ tới coi như kịp thời nhưng Lê Thiên Qua vẫn không hài lòng, mặt mày u ám nhìn bác sĩ kiểm tra cho Hướng Vãn. Trước kia bác sĩ này là bác sĩ tư nhân của Lê Thiên Qua, ông cũng gần năm mươi tuổi, ánh mắt khôn khéo. Ông cẩn thận nhìn mặt và cổ của Hướng Vãn, sau đó mở cổ áo của cô ra. Lúc này Lê Thiên Qua xông lên đánh vào tay của bác sĩ, vẻ không vui, hận không thể ăn sống người ta: "Ông làm gì đấy? Bảo ông xem những vết đỏ này, ông xem nơi nào vậy?"

Bác sĩ dở khóc dở cười, lần sau nếu xem bệnh cho vị tiểu thư này, ông nhất định phải giả bệnh không đến, đổi một bác sĩ nữ tới đây. Đầu óc Lê Thiên Qua hồ đồ giống như tất cả những chuyện liên quan đến cô đều khiến anh rối loạn. Rabbah kéo tay áo của Lê Thiên Qua, ghé vào lỗ tai nói: "Ông chủ, đây là kiểm tra bình thường, để bác sĩ khám bệnh cho Hướng tiểu thư đi, tránh cho cô ấy khó chịu."

Nếu cô không nói lời này thì còn tốt, vừa nói ra Lê Thiên Qua lập tức ôm một bụng tức giận, đây vốn là thời khắc tốt đẹp đến cỡ nào nhưng Rabbah cố tình tự cho là thông minh, tốt chưa, hiện tại người đã hôn mê, còn có dấu hiệu dị ứng khiến anh nhìn mà đau lòng lại ngứa ngáy, muốn ăn nhưng không thể ăn, cô cố tình muốn khảo nghiệm anh, để cho anh đau khổ mười tháng sao, anh cũng không phải là hòa thượng, thời gian cấm dục lâu dài, làm sao khỏe mạnh được chứ?!

"Khấu trừ tiền lương của cô!" Lê Thiên Qua trợn mắt nhìn Rabbah một cái, Rabbah thở phào nhẹ nhõm, cũng may chỉ trừ tiền lương, xem ra trở về phải dâng hương cảm tạ ông trời. Phía bên này cô còn chưa có cảm khái xong, bên kia Lê Thiên Qua đã nói: "Mỗi ngày đúng giờ đi mua một bó hoa Tulip, cô ôm cho tôi!"

Mặt Rabbah đen sì, đầy vạch đen, đột nhiên cảm thấy ông chủ của mình khủng bố giống như Trinh Tử (Sadako), nhiều loại hoa như vậy lại cố tình chọn hoa Tulip cô bị dị ứng, ông chủ là muốn chỉnh chết cô mà! Bác sĩ chẩn đoán bệnh xong, cũng giống như bọn họ phỏng đoán, quả thật là bị di ứng sau đó kê toa, trong uống ngoài thoa đều có. Viên thuốc màu trắng, vừa nhìn đã thấy đắng muốn chết, Lê Thiên Qua dùng đầu lưỡi nếm thử, quả nhiên đắng giống như Hoàng Liên, anh nắm lấy cằm của cô, bóp nhẹ một cái để cho cô hé miệng sau đó đặt viên thuốc vào, lại đút cô mấy ngụm nước nhưng cảm thấy chưa đủ nên đổi nước trái cây, cuối cùng đút cho cô một viên kẹo bơ đường. Anh hôn cô mãi mãi cũng không đủ. Anh cởi từng món quần áo của cô, anh không phải lần đầu tiên nhìn thấy cô không mặc quần áo nhưng vẫn bị thân thể giống như cẩm thạch trắng mê hoặc, anh đặt những nụ hôn nhỏ vụn từ xương quai xanh sau đó đi xuống lưng ngực và bụng của cô, nụ hôn đầy dấu vết của anh. Dấu hôn giống như bươm bướm, có chút tím lại có chút đỏ trông rất đẹp mắt. Lúc bôi thuốc tất nhiên là anh được lợi, cả người đều bị anh sờ hết, mặc dù có nhiều chỗ không có mẩn đỏ. Lê Thiên Qua tìm cho mình một lý do đường hoàng, bôi thuốc ở những chỗ không có vết đỏ là để phòng ngừa. Mang tâm lí chiếm lợi ích là chính nên bôi thuốc xong cũng đã một giờ. Hơn nữa, thời gian càng lâu, cảm giác khác thường của anh lại càng thêm mãnh liệt, trong thân thể như có một ngọn lửa, là do chính anh đốt lên nhưng với dáng vẻ như bây giờ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.