Editor: Vidia
Beta: Sư Tử Cưỡi Gà, Vidia
Đầu xuân, ánh mặt trời luôn êm dịu, không nhạt nhòa như mùa đông, cũng không nóng bỏng như mùa hè. Như thường lệ, Ninh Tri Nhiên đi làm, cô đưa anh ra cửa. Giống như vợ tiễn chồng đi làm, anh cúi đầu hôn môi cô, quyến luyến một hồi, mới chịu đi. Hướng Vãn có chút mất hồn đứng ở cửa sổ, nhìn theo hướng anh đi, rõ ràng đã không còn thấy bóng dáng của anh, nhưng cô vẫn đứng ở cửa sổ, cách tấm kính, ngây ngốc ngẩn người. Chợt âm thanh leng keng leng keng vang lên, tiếng nhạc bất thình lình, đánh tan suy nghĩ của cô. Cô chần chờ, không muốn đi mở cửa, vì sao? Không biết nữa. Tiếng chuông cửa tiếp tục vang lên, rất kiên nhẫn, cô nhìn chằm chằm cánh cửa, cuối cùng vẫn phải đi mở cửa. Người đàn ông đứng ngoài cửa tươi cười chân thành nhìn cô, không hề mất kiên nhẫn do phải chờ đợi lâu: "Cô Hướng, mời cô nhận hàng chuyển phát." Nhân viên giao hàng đưa cho cô một cây bút, cùng với một cái hộp. Cô chần chừ một lúc, vươn tay, thậm chí có chút run rẩy, cô không muốn suy nghĩ, nhưng sự thật đã phơi bày trước mắt. Thân phận bây giờ của cô là Tôn Tình, mà tên người nhận, lại là Hướng Vãn.
"Cám ơn." Cô vô lực cười với nhân viên giao hàng, sau đó đóng cửa lại. Trong chiếc hộp được đóng gói cẩn thận, là một chiếc điện thoại màu xám bạc, thiết kế đơn giản, lịch sự hào phóng. Cô nhìn chằm chằm điện thoại di động, như nhìn một quả bom. Trong phòng tĩnh mịch, tiếng chuông vang lên đột ngột, phá vỡ sự yên lặng trong phòng.
"Hướng Vãn." Âm thanh trong điện thoại, có vẻ bình tĩnh, nhưng đằng sau đó là cái gì? Cô vốn cho là, khi nghe được âm thanh của anh ta, có lẽ cô vẫn sẽ cảm thấy phẫn hận, đồng thời cũng chán ghét. Nhưng thật không ngờ, ngoài bình tĩnh ra, thì cũng chỉ có bình tĩnh, tâm tình của cô sẽ không bao giờ rung động vì một người nào nữa. Bây giờ, cô đã được sống lại, còn quan tâm cái gì nữa chứ? Nên báo thù sao? Giết địch một vạn, tự tổn tám nghìn. Huống chi, cô không có bản lĩnh làm tổn thương anh ta một vạn, vậy thì cứ bình yên thế thôi, có gì không tốt chứ? Anh ta chờ cô trả lời, sau khi gọi tên cô, cảm thấy mình còn lưu luyến cô có đúng không! Kỳ hạn mười tháng, anh ta cho rằng mình có thể quên. Nhưng trong lúc nằm ở bệnh viện dưỡng bệnh, kỷ niệm của bọn họ càng lúc