Ninh Tri Nhiên mơ hồ nghe được tiếng hít không khí ở đầu bên kia điện thoại, tuy Hướng Vãn cực lực ẩn nhẫn, cắn chặt quai hàm, nhưng vẫn khóc không ngưng.
Ninh Tri Nhiên lo lắng, lao xuống xe, chạy như điên.
"Hướng Vãn, cô đừng khóc, tôi không cố ý, áo sơmi tôi không cần nữa, cô đừng khóc." Anh ta vừa chạy vừa nói, thở hồng hộc.
Nhưng Hướng Vãn vẫn khóc không thể ngừng,die nda nle qu yd on kỳ thật cô không muốn khóc, cô muốn quên tất cả, muốn cứ sa đọa như vậy. Nhưng bản thân lại như thế này, có một người trong đời, khiến mỗi lần nhớ tới đều đã sẽ đau lòng, chỉ là một cái tên, đều khiến cô khóc không thành tiếng.
Ninh Tri Nhiên một hơi chạy lên lầu 8, dùng lực đập cửa nhà Hướng Vãn. Kêu to vào điện thoại, "Hướng Vãn, cô mở cửa ra, tôi là Ninh Tri Nhiên, cô làm sao vậy? Vì sao cô khóc?"
Cửa vẫn không mở ra, Hướng Vãn ngồi chồm hổm ở trong góc tường, khóc vô thanh.
Ninh Tri Nhiên nóng nảy, dùng lực xô cửa, nhưng cửa chống trộm quả thật cực kỳ rắn chắc. Ninh Tri Nhiên buông tha ý nghĩ phá cửa,die nda nle qu yd on ngược lại đi gõ cửa hàng xóm. Anh ta gõ cửa giống như đi cướp bóc, một bộ dáng hung ác.
"Ai vậy? !" Hàng xóm không vui mở cửa. Mở một khe hở, Ninh Tri Nhiên liền đi vào.
"Muốn chết! Cậu là ai? Cửa nhà tôi có thù oán gì với cậu? Aizz! Cậu muốn làm gì?"
Ninh Tri Nhiên đâu có thời gian để ý tới những thứ này, chạy đến ban công, liền trèo qua, bình an nhảy vào ban công nhà Hướng Vãn.
"Oa! Thực đẹp trai! Người dơi?" Hàng xóm trợn mắt há hốc mồm nhìn Ninh Tri Nhiên.
Ninh Tri Nhiên nở nụ cười, "Tôi là siêu nhân điện quang. Cám ơn cô rồi !" Nói xong anh ta liền đi vào trong phòng, tìm thấy Hướng Vãn ở trong phòng tắm .
Trong phòng tắm, tiếng nước chảy rầm rì, Hướng Vãn ngồi ở góc tường, bộ dạng như bị thế giới vứt bỏ, tâm Ninh Tri Nhiên đột nhiên dao động, từ từ đi đến, ngồi xổm xuống ôm cô vào lòng.
"Có gì thì hãy khóc đi. Không cần miễn cưỡng chính mình." Giọng nói từ tính giống như một quả bomb tấn,die nda nle qu yd on phá hủy tất cả phòng tuyến của Hướng Vãn, cô òa khóc.
Nước mắt của cô làm ướt áo anh ta, thẩm thấu vào làn da, sau đó đi vào trong máu, rồi chảy vào tim. Anh ta chỉ cảm thấy đau lòng, bề ngoài cô xinh đẹp, cũng có thời điểm yếu đuối như vậy, anh ta yêu thương cô, ôm thật chặt.
Hướng Vãn khóc đến mệt, cổ họng khàn khàn, hiện tại càng thêm nghiêm trọng rồi. Ninh Tri Nhiên vẫn ôm cô, nhẹ nhàng mà vuốt ve lưng cô, ôn nhu dỗ dành.
Mãi đến khi nước mắt Hướng Vãn khô cạn, cả người trống rỗng, cô mới ngừng khóc. Mắt sưng đỏ nhiinf Ninh Tri Nhiên, sau đó cười cười, nói: "Thực xin lỗi, để anh chế giễu rồi."
Ninh Tri Nhiên biết trong lòng cô khẳng định có tâm sự, có thể khiến một người khóc thành như vậy, tuyệt đối là đã trải qua chuyện lớn gì, nhưng anh ta biết, hỏi cô cũng không trả lời, dù sao cũng là tình cờ gặp nhau. Vì thế Ninh Tri Nhiên liền trêu ghẹo cô,die nda nle qu yd on cố ý phiền muộn nói: "Xong rồi, Hướng Vãn, cô nhìn quần áo tô đi, lại bị cô làm hỏng rồi, chiếc áo sơ mi kia còn chưa trả tôi. Giờ lại càng nghiêm trọng!"
Hướng Vãn hít hít cái mũi, "Tôi mời anh ăn cơm."
Ninh Tri Nhiên cười đưa cho cô một tờ khăn giấy, nhéo nhéo mũi cô, sủng nịch nói: "Cô là quỷ lề mề, mau lau đi, tôi không thể ra ngoài với một con ốc sên."
Hướng Vãn trợn mắt nhìn anh ta, "Tôi đi rửa mặt, anh ra bên ngoài chờ tôi."
Ninh Tri Nhiên biết con gái muốn ra ngoài đều cực kỳ phiền toái, cho nên liền ngoan ngoãn đi ra phòng khách ngồi, tiện tay cầm quyển tạp chí lật xem.
Là một quyển tạp chí giải trí, viết về những minh tinh, anh ta nhìn đến nhàm chán, đang muốn để xuống, đột nhiên phát hiện trong tạp chí có nhiều trang bị cắt một phần, hình như là bị người cắt.
Trên sofa có một quyển sách, rất dầy rất dầy, anh vừa mở ra liền thấy, bên trong tất cả đều là ảnh chụp,di e nd an le qu yd on là từ trên quyển tạp chí kia cắt xuống, mấy trăm trang sách, ít nhất có trên vạn tấm ảnh, anh lẳng lặng lật xem, tất cả đều là một người, từ khi còn nhỏ ngây ngô, càng về sau càng thành thục.
Là một người đàn ông, anh ta cười rộ lên trên mặt có má lúm đồng tiền xinh xắn, làn da trắng nõn, mắt phượng xếch lên, có chút giống con gái. Người đàn ông này cực kỳ quen mắt, giống như đã gặp qua ở đâu rồi.
Anh ta nghĩ một chút, mới nhớ tới, là người minh tinh này, Lâm Mạc Tịch? Đúng là cậu ta. Xem ra Hướng Vãn vẫn còn nhớ đến cậu ta, như cực kỳ thích cậu ta vậy.
Ngày đó bọn họ gặp mặt, Hướng Vãn còn không vui? Anh ta tự nhiên nhớ lại, không khỏi nở nụ cười. Khép lại quyển sách, thả lại chỗ cũ.
"Đi thôi!" Hướng Vãn chẳng biết xuất hiện lúc nào, mặc một bộ thể thao, tóc thật dài thả ở sau ót, cười khẽ đáng yêu.
Khuôn mặt thanh thuần, không phấn son, lại càng có vẻ nàng tinh thần hăng hái, vứt bỏ những phù phiếm của ngày xưa, giờ phút này, cô tựa như một thiếu nữ xinh đẹp, đáng yêu.
Ninh Tri Nhiên có chút kinh ngạc, không ngờ Hướng Vãn lại xinh đẹp như vậy.
"Cứ như vậy ra ngoài? Cô không trang điểm?"
"Anh có đi hay không?" Hướng Vãn nhíu nhíu mày, nói không nên lời.
Ninh Tri Nhiên càng nhìn càng cảm thấy cô đáng yêu, đi theo sau Hướng Vãn ra cửa. Ninh Tri Nhiên đột nhiên phát hiện, cô đi đường thì ra lại không phát ra tiếng vang, lặng yên không một tiếng động. Cúi đầu nhìn một chút, hôm nay cô đi giày thể thao màu trắng, bộ dáng sức sống bắn ra bốn phía.
Ninh Tri Nhiên so sánh một chút, đầu cô, chỉ tới bả vai anh ta.
Hướng Vãn quay đầu trừng anh ta, "Anh làm gì vậy?"
Ninh Tri Nhiên lại so sánh chiều cao của hai người, cười nói: "Thì ra cô chỉ thấp như vậy, giày cao gót thật là gạt người!"
1m68? Cực kỳ thấp? Là anh rất cao thì có.
Hướng Vãn liếc mắt, "Tôi cao thấp mập ốm với anh đều không quan hệ!"
Ninh Tri Nhiên lật thân thể của cô lại, cúi đầu nhìn cô, cười nói: "Sao lại không quan hệ với tôi ?"
“Vậy tại sao lại có quan hệ với anh hả?”
Ninh Tri Nhiên chỉ là cười, nhéo nhéo cái mũi của cô, sau đó một mình đi về phía trước. Hướng Vãn trừng mắt với bóng lưng anh ta, hai mắt trừng to, còn kém muốn bay ra ngoài,di e nd an le qu yd on nhưng người kia lại không quay đầu lại, nói cách khác, ngươi trừng mắt nhìn cũng là trừng suông!
Thấy anh ta hồi lâu không phản ứng, Hướng Vãn rõ ràng không đi về phía trước, bắt đầu đi về. Hướng Vãn đi đường rất nhẹ, cơ hồ không có thanh âm, cho nên Hướng Vãn đi tới anh ta cũng không biết, liền một mình đi về phía trước, thao thao bất tuyệt nói: "Hướng Vãn, chúng ta đi đâu ăn? Cô thích ăn cái gì? Đồ ăn Trung Quốc hay cơm Tây? Nếu không ăn đồ ăn Nhật? Hoặc là, chúng ta đi mua đồ ăn, sau đó cô làm cho tôi ăn?"
Hồi lâu không có người trả lời, anh ta mới phát hiện, sau lưng đã không còn bóng người? Anh ta cười khổ một tiếng, xem ra sau này đi cùng với cô, anh ta không thể đi ở phía trước, hoặc là, cho dù đi ở phía trước, cũng cần phải thời khắc hồi đầu nhìn một cái, có phải cô vẫn đi theo sau mình hay không.
Ninh Tri Nhiên sải bước đi lên lầu, anh ta cơ hồ là chạy tới, thời điểm nhìn thấy Hướng Vãn, Hướng Vãn đã đi tới tầng tám, đang chuẩn bị mở cửa. Hướng Vãn đứng ở trước cửa, hung hăng đạp vào cửa.
"Làm sao vậy?"
Ninh Tri Nhiên đột nhiên ra tiếng dọa Hướng Vãn nhảy dựng. Xoay người lại căm tức hắn: "Anh đi đường không phát ra tiếng hả? Đột nhiên nói chuyện, dọa người, anh không biết sẽ hù chết người sao?"
Ninh Tri Nhiên lại cười nhìn cô: "Người nào đó hình như đã quên mang chìa khóa."
Hướng Vãn lườm anh ta một cái, "Cái này không cần người nào đó quản!"
"Vậy người nào đó tối hôm nay nghỉ ngơi ở đâu?"
"Cái này cũng không cần người nào đó quản!"
"Tôi không ngại thu lưu người nào đó."
Hướng Vãn đột nhiên nở nụ cười, thời điểm cô cười, trên mặt cũng có hai má lúm đồng tiền nhợt nhạt, một cái răng khểnh trắng tinh, cười khẽ đáng yêu.
Cô cười đủ mới nói: “Cô xem! Cô nhanh như vậy liền mắc câu!"
Ninh Tri Nhiên biết cô đang trêu ghẹo, vì thế đón ý nói hùa, đùa cô, "Cô làm sao mà biết tôi mắc câu? Cô còn phải tiếp tục cố gắng, tranh thủ mê hoặc tôi đến thần hồn điên đảo."
Hướng Vãn gật gật đầu, "Tôi phải khiến anh rời xa tôi liền sống không được! Có lẽ anh còn có một vị hôn thê môn đăng hộ đối, có lẽ trưởng bối nhà anh an bài một cuộc hôn nhân, nhưng từ nhỏ tôi đã muồn làm tiểu tam trèo lên vị trí phu nhân. Sau đó hại chết anh, tài sản của anh đều sẽ là của tôi!"
Ninh Tri Nhiên vỗ vỗ tay, "Không sai không sai, chí hướng rất lớn, xem ‘ truyện Thủy Hử’ chưa? Hình tượng Phan Kim Liên, cô thuyết minh không sai. Nhưng sao cô lại bỏ đi? Nếu tôi không trở lại tìm cô, chẳng phải là cô thiệt thòi lớn?"
Hướng Vãn bĩu môi, "Cái này gọi là lạt mềm buộc chặt! Những người các anh đều như vậy, tôi quá rõ ràng,di e nd an le qu yd on càng không muốn gặp anh, anh lại càng là thích, không chiếm được thì là đồ tốt."
"Ôi! Cô cũng thật không ít sách lược đó, ‘binh pháp Tôn Tử’ đều đã nghiên cứu rồi. Nếu tôi không một chút đáp lại, cô sẽ không thất vọng đến chết?"
Hướng Vãn trợn mắt nhìn anh ta, "Nhàm chán!"
"Tức giận?"
Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, hơi thở của anh ta rơi trên mặt cô, trong lúc đó hai người đột nhiên có một loại chân tình không hiểu.
"Ôi! Khéo như vậy!"
Ninh Tri Nhiên quay đầu quan sát người đột nhiên xuất hiện này, là hàng xóm của Hướng Vãn, là người phụ nữ đã khen anh ta là người dơi.
Ninh Tri Nhiên cười cười với cô ta, "Đúng vậy, rất khéo."
Người phụ nữ kia nói: "Thật sự là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi. Vừa rồi anh trêu chọc bạn gái tức giận hả, nhìn anh vừa rồi đều đã vội muốn chết!"
Ninh Tri Nhiên cười nói: "Đúng vậy, bạn gái tôi giận tôi rồi."
"Ai là bạn gái của anh! Anh cũng chớ nói lung tung!" Hướng Vãn không vui.
Ninh Tri Nhiên lại cười: "Lại tức giận rồi? Em yêu, anh sai rồi còn không được sao? Đừng giận anh nữa."
Hàng xóm thấy một màn này, ghen tị muốn chết, đàn ông đẹp trai như vậy, lời nói ôn nhu như vậy,di e nd an le qu yd on Hướng Vãn cô không cần thì cho tôi đi!
Hướng Vãn hung hăng giẫm lên anh ta, nổi giận đùng đùng đi mất.
Ninh Tri Nhiên vội vàng đuổi theo. Đến chỗ dưới lầu, Ninh Tri Nhiên giữ chặt cô, thay cô mở cửa xe, "Lên xe đi."
"Vì sao?"
"Không phải đi ăn cơm sao?"
"Anh ăn cơm ở trên xe?"
"Tại sao nói như vậy?"
"Không ở trên xe ăn cơm, vì sao muốn lên xe? Tôi mang anh đi ăn ngon, cách nơi này không xa. Không cần xe cũng có thể đến."
Ninh Tri Nhiên cười cười, đóng cửa xe, đi ở bên cạnh cô.