Tình Nhân Làm Ấm Giường Của Tổng Giám Đốc

Chương 19: Chương 19: Không nên tới




"Hướng tiểu thư đến đây, nhanh ngồi vào bên trong." Bà chủ nhiệt tình chiêu đãi, nghênh đón bọn họ đi vào.

Hướng Vãn cười cười với bà, sau đó ngồi xuống.

Bà chủ lúc này mới thấy Ninh Tri Nhiên đằng sau Hướng Vãn, "Ôi, đây là bạn trai hả? Rất đẹp trai! Hướng tiểu thư xinh đẹp như vậy, bạn trai nhất định là đẹp trai tài giỏi rồi!"

"Không phải, chỉ là bạn bè bình thường thôi." Hướng Vãn vội vả giải thích.

Ninh Tri Nhiên cầm tay cô, ôn nhu nói: "Lại đang giận anh hả?"

Bà chủ hiểu ý cười cười, "Hai chén mỳ vằn thắn?"

Hướng Vãn gật gật đầu, sau đó giẫm lên chân Ninh Tri Nhiên, "Anh nói lung tung gì đó?die nd anle qu yd on Ai là bạn gái anh hả? Hai người chúng ta chỉ là bạn bè bình thường thôi. Hoặc là nói bạn bè cũng không phải!"

Ninh Tri Nhiên liền cùng cô pha trò, "Cô nhìn cô, đây còn không phải đang tức giận sao, tôi nói gì rồi hả?"

Hướng Vãn nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới anh ta. Ninh Tri Nhiên mới vừa muốn nói gì, mỳ vằn thắn được bưng ra. Mỳ vằn thắn nóng hôi hổi, rau thơm xanh nhạt làm đẹp thêm, Hướng Vãn nhìn vằn thắn nở nụ cười một hồi, cô vẫn cảm thấy, đây là một loại đẹp trừu tượng, cảm giác này, liền giống như nhìn triển lãm tranh phái ấn tượng.

"Mỳ vằn thắn nơi này rất ngon, tôi thích nhất ăn vằn thắn nơi này. Anh đừng nhìn bề ngoài, mau ăn đi. Có đôi khi không nhất định phải đắt mới ngon."

Ninh Tri Nhiên mỉm cười nhìn cô, Hướng Vãn hoàn toàn không biết, giờ phút này cô có bao nhiêu sao xinh đẹp, không phải xinh đẹp quyến rũ, là khuôn mặt tươi tắn, có phần dễ thương, có phần thẹn thùng, là loại cảm giác nói không nên lời.

Hướng Vãn giới thiệu xong xuôi, ngẩng đầu nhìn thấy anh ta nhìn chằm chằm vào mình, sờ sờ mặt mình, "Trên mặt tôi có bẩn sao?"

Ninh Tri Nhiên lắc đầu cười cười: "Hiện tại không còn."

"Làm sao có thể có bẩn? Tôi đã rửa mặt rồi mà! Quên đi, ăn đi, đói bụng rồi."

Hướng Vãn tuy cực đói, nhưng cô ăn cực kỳ lịch sự, vẫn là thói quen từ nhỏ, nhai kĩ nuốt chậm, chỉ có thời điểm ở cùng một chỗ với Lâm Mạc Tịch, cô mới không để ý hình tượng,die nd anle qu yd on có đôi khi lại cùng Lâm Mạc Tịch cướp đồ ăn, cho dù chỉ là một quả táo bọn họ ăn cũng thật sự vui vẻ, kỳ thật ăn gì cũng không sao cả, chỉ là tâm tình.

Hướng Vãn vùi đầu ăn xong vằn thắn trong bát, ngẩng đầu phát hiện Ninh Tri Nhiên vẫn nhìn cô, mỳ vằn thắn trong bát cũng chưa động một chút. Mà trong bát Hướng Vãn, cũng chỉ còn lại nước dùng.

"Không thể ăn sao?"

"Nhìn dáng vẻ cô ăn thì đã biết rất ngon rồi."

"Vậy sao anh không ăn?"

Ninh Tri Nhiên nở nụ cười, ánh mắt cong cong, "Tôi thích ăn mỳ, vằn thắn cho cô ăn."

Tươi cười trên mặt Hướng Vãn cứng lại, ngơ ngác nhìn Ninh Tri Nhiên dụng chiếc đũa, từng bước từng bước gắp vằn thắn vào trong chén mình. Bộ dáng của anh ta cực kỳ chân thật, giống như là thời điểm làm việc vậy.

Hướng Vãn cứ như vậy nhìn anh ta, thật giống như về trước kia. Cô vốn không thích ăn mỳ vằn thắn, bởi vì Mạc Tịch thích, cho nên cô cũng ăn, sau khi thử một lần, liền yêu hương vị này, từ đó về sau, Mạc Tịch đều là chỉ ăn mỳ, vằn thắn cho tới bây giờ đều dành cho Hướng Vãn ăn.

Khi đó Mạc Tịch nói, anh thích ăn mì, Hướng Vãn liền tin như thế . Hiện tại trưởng thành mới biết được, người đó không phải không thích hương vị này, mà là Mạc Tịch anh ấy không nỡ ăn, là muốn dành cho cô ăn!

"Cô làm sao vậy?"

Hướng Vãn sửng sốt, cười khổ: "Không có gì, nóng bỏng miệng rồi."

"Đứa ngốc, ăn nhanh như vậy làm gì."

Bữa cơm này ăn rất vui, Hướng Vãn ăn no liền cảm thấy khốn đốn. Hôm nay Hướng Vãn mặc một bộ quần áo màu trắng,die nd anle qu yd on cho nên lúc đi ra ngoài, Ninh Tri Nhiên tự nhiên liền phát hiện trên quần cô có một vòng đỏ ửng.

"Hướng Vãn! Cô đừng đi!"

"Làm sao vậy?" Hướng Vãn có chút buồn bực. Ninh Tri Nhiên cởi tây trang, khoác lên vai cô.

"Cô ở chỗ này chờ tôi một chút, tôi lập tức trở lại." Ninh Tri Nhiên nói xong rồi liền đi.

Hướng Vãn vẫn còn một đầu mờ mịt, ngồi ở trên ghế đá ven đường đợi anh ta.

Nơi này, Ninh Tri Nhiên không quen đường, tìm một hồi mới tìm được siêu thị, đứng do dự ở khu vực đồ nữ. Anh ta chưa từng mua băng vệ sinh, tự nhiên không biết loại nào tốt, nhiều màu sắc rực rỡ đóng gói như vậy, đau cả đầu. Hay là mua mỗi loại một bao?

Anh ta đang do dự, cô bán hàng liền đi tới, nở nụ cười ngọt ngào với anh ta, "Anh có gì cần phải trợ giúp à? Xin hỏi anh muốn cái gì?"

"Băng vệ sinh, loại tốt nhất?"

Cô bán hàng sửng sốt một chút, "Vệ băng vệ sinh? Mua cái này làm gì?"

"Đương nhiên là dùng rồi!"

Cô bán hàng kinh ngạc nhìn anh ta, Nhinh Tri Nhiên có chút muốn cười, anh ta vẫn là lần đầu tiên quẫn bách như vậy, "Là mua cho người khác."

Cô bán hàng xấu hổ cười cười, "Tôi biết không phải là mua cho anh mà. Loại tốt nhất, mua cái này đi!"

Ninh Tri Nhiên thanh toán tiền, trở về tìm Hướng Vãn, thấy Hướng Vãn ngồi ở trên ghế đá, một tay kéo cô. Độ mạnh yếu của anh ta có chút lớn, Hướng Vãn kinh ngạc. "Anh làm gì vậy?"

"Sao cô có thể ngồi ở đây? Đau bụng thì làm sao bây giờ?"

Hướng Vãn bị lời nói của anh ta làm cho sửng sốt, ánh mắt quét đến băng vệ sinh trong tay anh ta, hai má nhất thời giống cà chua, nếu là cái chảo, thì trứng gà chiên không thành vấn đề rồi.

Trời! Không cần sống, để cho tôi chết đi, mất mặt quá! Cô nhìn đất tìm kiếm kẽ hở, ý đồ chui vào.

Sau này muốn cô làm sao nhìn mắt Ninh Tri Nhiên đây?

Ninh Tri Nhiên cười cười, lôi kéo cô đi. Dọc theo đường đi Hướng Vãn chỉ lo thẹn thùng, chờ thời điểm cô phản ứng kịp,die nd anle qu yd on mới phát hiện chính mình đã đến trước cánh cửa, mà cánh cửa này rất đẹp, nhà cửa điển hình tiểu biệt thự, tự nhiên không phải nhà trọ của cô.

"Không vào sao?"

"Vì sao đưa tôi tới nhà anh?" Hướng Vãn chết đứng ở cửa.

"Xin hỏi cô có chìa khóa nhà không? Cô vào không?"

Xong rồi xong rồi, ra nhiều như vậy (ra gì mọi người tự hiểu nha), còn ở bên ngoài một đêm, không sống không sống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.