61-62
Bắt cóc?
Vũ Tinh bị hai gã vạm vỡ kéo xuống xe, vl cô phản kháng, hai người đàn ông đành nâng cô lên cao.
“Các người như vậy là phạm pháp, mau buông ra!” Vũ Tình dùng sức giãy dụa, đôl chân trên không dùng sức đá hai người.
“Hạ tiểu thư, cô cũng thấy đáy đây là công ty của chúng tôi, cô cứ yên tâm đi, chúng tôi sẽ không làm như vậy với cô. Chỉ đơn thuần gặp mặt tổng tài của chúng tôi nói về chuyện di rời, cô nên dùng ít sức, nuốt bớt suy nghĩ vào bụng đi!” Khang quản lí mang theo nụ cười xin lỗi nói xong, sau đó vượt lên trước ấn nút thang máy.
Cửa thang máy lập tức mở ra, vải người lập tức tiến vào.
Lúc này Vũ Tình sợ hãi mới chú ý tới, nơi này quả thật giống bãi đỗ xe dưới công ty. Lòng hoảng sợ từìừ thả xuống, căng thẳng nuot nuốt nước miếng, từ từ ngưng giẫy dụa.
Hai gã vạm vỡ cũng thả lỏng, theo sau đi vào. "Tiểu thư như vậy là được rồi, thật ra chúng tôi là người tốt. Bị cô vừa la vừa mắng như thế, giống như chúng tôi là lưu manh xã hội đen!"
“Đúng thế, cái tiếng nói ấy cũng dọa tôi, toàn thân toàn là mồ hôi!" Một gã đàn ông khác vẻ mặt cũng đau đớn nói!
Nghe thấy bọn họ oán giận, Vũ Tình có điểm buồn cười." Ai bảo hai người thô lỗ như vậy, người phụ nữ nào gặp loại chuyện này mà không kêu to, ai biết các người muốn làm gi?" Hai gã đàn ông hai mặt nhìn nhau, cũng không nói gì. Bọn họ, bọn họ cũng là nghe thủ trưởng ra lệnh thôi mà!
Thang máy dừng lại ở tầng 37,‘tinh' một tiếng, cửa mở ra.
Tiếp theo Vũ Tình bị kéo đến trước cửa một chiếc cửa rất to, trên biển vàng là mấy chữ ‘Phòng tổng giám đốc' rất to.
Lần này, Vũ Tình cuối cùng cũng yên tâm . Ha ha, không sai, có thể cùng tổng tài lòng dạ hiểm ác kia gặp mặt nói chuyện là tốt nhất. Nói chuyện trong phòng, cô cũng cần phải kéo đi. Không nước không điện không khách, cô có thể tổn thất gl đây?
“Cốc cốc cốc ” Khang quản II cúi người
gõ cửa, dáng vẻ khúm núm kia, khiến Vũ Tinh cùng với hai gã cao to đều rất khinh thường.
Từng thấy nịnh nọt , nhưng chưa từng thấy dáng vẻ nịnh nọt không biết xấu hổ như thế. Vẻ mặt cười thấp hèn, đúng là khiến người ta ghê tởm đến cực điểm.
“Mời vào!" Từ trong Văn phòng truyền ra một tiếng nói, hơn nữa vô cùng có từ tính.
Vũ Tình nghi hoặc nhếch mày, tiếng này.... Sao có thể quen thuộc như thế?
Khang quản lí không cho cô lo lắng thời gian, mở cửa ra kéo Hạ Vũ Tinh đi vào!
Vừa tiến vào, tầm mắt Vũ Tình đã bị văn phòncj trang hoàng xa hoa kia háp dẫn, mặt đá cam thạch màu đen thiên nhiên, mức bóng loáng có thể phản xạ ra hình dáng con người.
Đồng thời cũng khiến người ta cảm thấy bị áp bách rất lớn, khiến trong lòng run sợ.
Phía sau chỗ ngồi lớn là một cửa sổ sát đất siêu lớn, ánh mặt trời phân tán thỏa thuê.
Không biết nên khóc hay cười