Tĩnh Nữ Truyền

Chương 74: Q.1 - Chương 74: Bỏ cuộc




Trong sân viện của Phượng Tĩnh Xu, người đứng đông nghẹt.

Có đám người Phượng Hàm Tiếu, Kim Bích Đạc, Hoa Ngọc Dung, Tâm Mộng Hồ, cũng có Quan Vân Nghĩa, Quan Nhạc Huyên, đám người Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt, còn có những người sau khi biết thân phận của Phượng Tĩnh Xu thì chạy tới nịnh bợ, một nhóm người ầm ĩ ở trong viện của Phượng Tĩnh Xu, không thể nào yên tĩnh.

Bên trong phòng Phượng Tĩnh Xu cẩn thận kiểm tra cho Tuân Thư ở trên giường, phát hiện hắn đã ngủ rồi,  ngay từ đầu tinh thần không ổn cũng đã an tĩnh lại, vì vậy cũng yên tâm, chỉ là, rốt cuộc tại sao Tuân Thư lại té xỉu, cần phải tìm tòi nghiên cứu một phen, vẫn phải đợi hắn tỉnh lại rồi nói sau!

Bên trong một căn phòng khác, Phượng Duy Tĩnh đang gọi điện cho Tĩnh Ảnh, Phượng Tĩnh Xu biết hắn nhất định sẽ nói rõ chuyện ngày hôm nay cho Tĩnh Ảnh, dù sao, hai người bọn họ bây giờ đều đã là nam nhân của nàng, vì vậy, nàng xảy ra chuyện gì, hai người nam nhân này tự nhiên sẽ báo tin cho nhau biết.

Có thể là hai người đi theo nàng từ nhỏ, mặc dù có ly biệt hơn mười năm, nhưng bởi vì vừa bắt đầu Phượng Tĩnh Xu đã truyền giảng khái niệm đa phu, cho nên hiện tại hai người tiếp nhận cũng rất nhanh, hơn nữa đối với bảo bảo Tuân Thư sau này sẽ gia nhập, cũng không có bài xích, trái lại chăm sóc mọi nơi. Phượng Tĩnh Xu cảm thấy, hai người này thật đúng nội trợ hiền! Cười trộm một phen.

“Ừ, đúng, không có việc gì. . . . . .” Phượng Duy Tĩnh vẫn còn nhỏ giọng nói, “Hai người kia phiền ngươi đi xử lý rồi, đúng. . . . . .” Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy bóng dáng loanh quanh ở ngoài cửa, lại nói: “Bọn họ vẫn còn ở đây, được, ta biết rồi. . . . . .”

Sau một hồi trò chuyện, Phượng Duy Tĩnh cúp điện thoại, nhìn về phía ngoài cửa, trong mắt xẹt qua một tia âm lãnh, một sơn trang suy tàn, chính thức bắt đầu.

Tiếng người ngoài cửa tiếng càng lúc càng lớn, Phượng Tĩnh Xu cau mày nhìn Tuân Thư hơi lộ ra tướng ngủ không yên, đứng lên, lắc mình một cái, mở cửa phòng ra. Bên ngoài bởi vì Phượng Tĩnh Xu đột nhiên mở cửa mà trong chốc lát yên tĩnh.

“Quan bá bá, tất cả các người đều ở ngoài này là muốn làm gì? Thư nhi mới vừa ngủ, các ngươi còn tiếp tục ồn ào như vậy, sẽ đánh thức hắn đấy!” Phượng Tĩnh Xu thản nhiên nói. Đối mặt với Quan Vân Nghĩa, nàng vẫn rất khách khí, cũng bởi vì vừa rồi, nữ nhi và chất nhi của hắn cùng ra mặt nói chuyện vì nàng, nàng đưa phần cảm kích chuyển đến trên người Quan Vân Nghĩa, cũng không lấy cái danh công chúa ra.

“Tĩnh. . . . . . Công chúa, cái này. . . . . .” Quan Vân Nghĩa vừa định gọi tên Phượng Tĩnh Xu, rồi lại đột nhiên nghĩ tới kết cục của Khanh Dĩ Yên, hơn nữa có rất nhiều võ lâm đồng đạo ở đây, hắn cũng không thể thất lễ, vì vậy xưng ra miệng liền biến thành công chúa.

“Quan bá bá không cần đa lễ, “ Phượng Tĩnh Xu phất tay, “Ta có quan hệ thân thiết với Huyên tỷ tỷ, nếu đã gọi nàng một tiếng tỷ tỷ, thì đã coi người là trưởng bối của ta, sau này người vẫn gọi ta là Tĩnh Xu là được rồi, huống chi, đường huynh Phượng vương gia của ta cũng ở đây, không phải Quan bá bá cũng không có giữ lễ tiết với hắn đấy sao?”

Phượng Tĩnh Xu nói một hồi bình dị gần gũi, làm cho người ta không dám tin dụi mắt, hoàn toàn không thể liên hệ được tiên nữ thân thiện trước mắt với nữ nhân tà mị đã giật mất cánh tay của Khanh Dĩ Yên!

Phượng Tĩnh Xu quay đầu nhìn đám người Quan Nhạc Huyên, dịu dàng nói: “Huyên tỷ tỷ, vừa rồi có tỷ lên tiếng tương trợ, da.nlze.qu;ydo/nn muội muội cảm kích trong lòng!” Nàng lại chuyển sang Tâm Mộng Hồ, nói: “Hồ ly tỷ tỷ, tiểu muội cũng cảm tạ tỷ tin tưởng muội đầu tiên!”

Hai nữ tử này, được Phượng Tĩnh Xu xinh đẹp làm người ta hít thở không thông đối xử dịu dàng, được đôi mắt tím của nàng nhìn chăm chú, đều không hẹn mà cùng đỏ mặt, rối rít lắc đầu nói: “Đây là việc nên làm, nên làm!”

Tâm Mộng Hồ nói: “Lúc ấy tỷ tỷ gặp phải muội muội trên đường, rõ ràng thấy Khanh Dĩ Yên vào quán trà trước, nói là một nhóm năm người, sau lại thấy được đoàn người Kim công tử vừa muốn lên lầu, cùng đi lên, hơn nữa còn gọi tiểu nhị nói cho các muội biết để các muội ở phía dưới tự động thu xếp, sau đó muội muội mới rời khỏi hai người đó, nhưng hôm nay Khanh Dĩ Yên lại xem thường bịa đặt, nói là bọn họ bỏ muội muội, tỷ tỷ tất nhiên không tin!”

“Đúng vậy!” Quan Nhạc Huyên nói tiếp: “Mấy ngày nay muội muội đều ở chung một chỗ với chúng ta, đặc biệt là tối ngày hôm qua, ngoài việc ngay từ đầu đi dạo phố ra, vốn không rời khỏi tầm mắt của chúng ta, vì vậy chúng ta dĩ nhiên biết Khanh Ngọc Tranh nói thật hay nói giả!” Nàng xin lỗi gãi gãi đầu, nói: “Vốn biểu dương chính nghĩa ta là hậu bối đương nhiên phải làm, huống chi chỉ là lời nói thật! Muội muội không cần cám ơn ta như vậy!”

Phượng Tĩnh Xu khẽ mỉm cười, lại làm say mê một đám người. Chỉ là cặp mắt tím kia thoáng qua một tia châm chọc, không ai nhìn thấy.

Đám người đó, đương nhiên là nàng ra lệnh đánh, Linh Lung ra tay, những người phàm tục vốn không tìm được đầu mối, dfienddn lieqiudoon Khanh Ngọc Tranh đã đoán đúng một nửa, đáng tiếc, hắn không được phần thưởng. Đùa giỡn âm mưu với Phượng Tĩnh Xu nàng, chỉ có bị âm mưu làm cho mệt, không có khả năng sẽ thành công!

Phục hồi tinh thần lại, Phượng Tĩnh Xu lại hỏi Quan Vân Nghĩa: “Quan bá bá, các người tới chỗ này của ta là . . . . . ?”

Lúc này Quan Vân Nghĩa mới nhớ tới chính sự, vì vậy nghiêm mặt nói: “Cuộc tỷ võ vừa rồi bởi vì Khanh trang chủ quấy rầy mà gián đoạn, chúng ta tới muốn hỏi có tiếp tục nữa hay không?”

Phượng Tĩnh Xu xem đoàn người trước mắt, suy nghĩ một chút, xưa nay giang hồ vốn không qua lại với triều đình, hiện tại thân phận của nàng đã lộ, nếu như lại tranh đoạt chức minh chủ này, sợ rằng sẽ khiến cho ba nước khác nghi kỵ. Phượng Tĩnh Xu nàng xưa nay không muốn cuộc sống quá phức tạp, chỉ muốn đơn giản, không cần đeo quá nhiều gánh nặng, sao không vì vậy buông tay, bán cho Thiếu Lâm tự một cái nhân tình đây?

Ngẫm nghĩ lại một phen, trong lòng Phượng Tĩnh Xu đã có quyết định, vì vậy nàng mời đám người đi tới đại sảnh, tuyên bố.

Thấy đám người dần dần tản đi, trong sân cũng yên tĩnh lại, chỉ để lại mấy bằng hữu quen biết. Tám người Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt được Phượng Duy Tĩnh gọi đến chỗ khác để nói chuyện, một mình Phượng Tĩnh Xu đối mặt với mấy người trước mắt.

Đầu tiên ánh mắt của nàng rơi vào trên người Hàm Tinh sau lưng Tâm Mộng Hồ.

“Hàm Tinh, chuyện ngày hôm nay, ta muốn biết, ngươi có cách nhìn thế nào.” Phượng Tĩnh Xu hỏi.

Bị Phượng Tĩnh Xu hỏi, tất cả mọi người đều nhìn Hàm Tinh. Đúng vậy, chuyện ngày hôm nay xảy ra ở trên người hắn, sư phụ của hắn bị mất sạch thể diện, sư muội của hắn bị người ném mất cánh tay, hắn thân là đồ đệ, là sư huynh,  nhưng bởi vì vừa mới nhận chủ nhân mới mà không thể lên đài, trong lòng hắn nghĩ thế nào, có sinh ra thù hận với Phượng Tĩnh Xu hay không, còn có thể tiếp tục lưu lại bên cạnh Tâm Mộng Hồ hay không, dù sao mọi người cũng phải có nói rõ ràng.

Hàm Tinh cúi đầu, trầm mặc không nói , không thấy được thái độ của hắn, cũng đoán không ra ý nghĩ trong lòng hắn.

Tâm Mộng Hồ nhìn mắt Hàm Tinh, từ từ lộ ra vẻ mặt thất vọng, cuối cùng, nàng vung tay lên, lớn tiếng nói: “Nếu trả lời không được, ngươi cút về đi! Bên cạnh Tâm Mộng Hồ ta sẽ không lưu lại nam nhân như vậy, muốn hận thì hận, không muốn hận thì xong, lại cũng không thể im lặng như vậy! Ngươi, cút! Ta không muốn tên nô lệ này nữa!!!” Vẻ mặt nàng tức giận, cánh tay chỉ thẳng vào bên ngoài sân, không nhìn Hàm Tinh một cái nào nữa.

Nghe được một chữ “cút”, Hàm Tinh đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Tâm Mộng Hồ hiện lên một chút hoang mang, một chút giãy giụa, một chút khổ sở, cuối cùng hóa thành kiên quyết, hắn dứt khoát xoay người, theo hướng ngón tay Tâm Mộng Hồ chỉ, bước chân ra ngoài.

“Ngươi đi đi! Ngươi đi rồi sau này cũng không cần trở lại nữa! Ta không muốn gặp ngươi! Mau vĩnh viễn cút khỏi tầm mắt của ta!!!” Tâm Mộng Hồ lớn tiếng kêu về phía bóng lưng cao lớn kia.

Phượng Tĩnh Xu nghiễn ngẫm nhìn hai người, đặc biệt là ánh mắt phức tạp kia của Hàm Tinh, cuối cùng nàng cúi người ở bên tai Tâm Mộng Hồ nói khẽ: “Tỷ tỷ đừng đau lòng, thứ của tỷ cuối cùng sẽ trở lại!”

Tâm Mộng Hồ hừ một tiếng, oán hận nói: “Trở lại? Trở lại làm gì! ? Trở lại xem lão nương không ngược chết hắn thì thôi!!!”

Phượng Tĩnh Xu cười “ha ha” một tiếng, nói: “Vậy thì tốt, đến lúc đó, tiểu muội cần phải bưng mứt đến xem tỷ ngược người đấy!”

Lúc này, Phượng Hàm Tiếu ở bên cạnh nói: “Đường muội, bây giờ không phải ngươi nên tới đại sảnh sao?”

Phượng Tĩnh Xu chợt bừng tỉnh, nói: “Đúng vậy! Thiếu chút nữa quên rồi!” Sau đó cười như không cười nhìn Phượng Hàm Tiếu nói: “Đường huynh, nhiều năm không gặp, vẫn khỏe nhỉ!”

Phượng Hàm Tiếu khẽ mỉm cười, nói: “Đúng vậy, vẫn y thế thôi! Vẫn là đường muội tốt, nữ tử mười tám thay đổi lớn, càng xinh đẹp ra rồi!”

Phượng Tĩnh Xu cười cười, nói: “Đường ca quá khen rồi! Đợi tiểu muội giải quyết xong chuyện ở đại sảnh,  rồi trở lại gặp mặt với mọi người!” Dứt lời, một nhóm người đi về phía đại sảnh.

Đi tới đại sảnh, bên trong đã sớm ngồi đầy người, trên chủ vị giữ lại ba chỗ ngồi, đặc biệt giữ lại vì hai vị vương gia và một vị công chúa là Phượng Hàm Tiếu, Phượng Tĩnh Xu và Phượng Duy Tĩnh. Ba người cũng không khách khí, trực tiếp ngồi ở phía trên. Phượng Hàm Tiếu mở miệng, để tất cả mọi người đã hành lễ lúc tiến vào đứng dậy.

Thấy người đến đông đủ, Quan Vân Nghĩa đứng dậy ôm quyền hỏi: “Công. . . . . . Tĩnh Xu, con đã có quyết định rồi, cuộc luận võ này. . . . . .”

Phượng Tĩnh Xu gật đầu, đứng lên nói ra: “Ban đầu đến đại hội võ lâm, bổn cung chỉ muốn tham gia góp vui, không nghĩ tới đánh bậy đánh bạ lại ghi danh tham gia tranh tài. Bổn cung biết xưa nay giang hồ không qua lại với triều đình, hiện tại thân phận bổn cung đã công khai, nên cũng không đi tranh đoạt vị trí Minh chủ võ lâm này nữa! Phương trượng của Thiếu lâm tự đại sư Tuệ Năng có phẩm hạnh khiến người tin phục, võ công cao cường, da.nlze.qu;ydo/nn bổn cung cho là hắn đủ khả năng để làm Minh chủ, vì vậy, bổn cung quyết định bỏ cuộc tranh tài!”

Lời này vừa nói ra, quyết định ra người được chọn làm Minh chủ võ lâm —— Phương trượng Tuệ Năng của Thiếu lâm tự!

Đến đây, cuộc tuyển chọn Minh Chủ trong ba ngày, kết thúc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.