Tĩnh Nữ Truyền

Chương 73: Q.1 - Chương 73: Mất cánh tay




“Thư nhi!”

Nghe thấy tiếng thét chói tai của Tuân Thư Phượng Tĩnh Xu quay đầu vừa lúc thấy một màn Tuân Thư ngã xuống đất!

Nàng kinh hãi kêu lên một tiếng, dùng thuật di chuyển tức thời tiến lên, kịp thời đón lấy thân thể mềm yếu của Tuân Thư, một tay nhanh chóng sờ lên mạch cổ tay của Tuân Thư, đợi sau khi xác định Tuân Thư chỉ bị kích động,  nàng thở phào một cái, vội vàng lấy ra một viên thuốc từ trong Thấm Xu Văn cho hắn uống xuống, sau đó giao hắn cho Phượng Duy Tĩnh đứng bên cạnh.

Đón lấy ánh mắt áy náy của Phượng Duy Tĩnh, nàng lắc đầu, ý bảo đây không phải là lỗi của hắn.

Lúc này, người ở dưới đài cuối cùng phản ứng lại từ trong kinh ngạc, bắt đầu bàn luận xôn xao:

“Mau nhìn kìa, mau nhìn kìa! Thật sự là mắt tím!”

“Đúng vậy, trên trán nàng còn có phượng hoàng lửa! Thật sự là phượng hoàng lửa!”

“Thơm quá! Các ngươi ngửi thấy không? Thật sự có mùi thơm, là từ trên đài bay xuống! Nhất định là mùi thơm trên người nàng, nhất định là vậy!”

“Đúng, không sai, nàng nhất định chính là Phượng Trạch công chúa của Lộng Phong quốc!”

“Đúng , đúng, chính là vị công chúa muốn hái cỏ thơm khắp thiên hạ kia!”

Thấy được quá trình biến thân của Phượng Tĩnh Xu, tất cả mọi người bắt đầu tin tưởng Phượng Tĩnh Xu chính là vị Phượng Trạch công chúa thề phải  “xem mỹ nam khắp thiên hạ, nếm mỹ thảo khắp thiên hạ “ trong truyền thuyết!

Lúc này, Khanh Ngọc Tranh ở một bên ôm chặt Khanh Dĩ Yên trong lòng vừa kinh hãi vừa tức giận, kinh hãi là nữ tử trước mắt quả thật theo như lời nàng nói, đường đường chính chính là công chúa hoàng gia, hơn nữa lại là Phượng Trạch công chúa mười năm trước đã được hoàng gia hết mực sủng ái! Hậu quả việc vu oan công chúa, rất có thể sẽ phá hủy Ngọc Tranh trang của hắn! Giận chính là, một cái bóp tay của Phượng Tĩnh Xu, liền phá nát bàn tay nữ nhi bảo bối duy nhất của hắn! Xương tay nát bấy, còn đáng sợ hơn gãy xương, gãy xương còn có thể chữa trị, nhưng xương tay vỡ vụng thì sẽ không còn hi vọng nữa rồi!

Bị cơn đau nhức từ cánh tay làm cho thức tỉnh, giữa lúc Khanh Dĩ Yên mơ mơ màng màng nghe được âm thanh rối rít ầm ỹ, người xung quanh không ngừng nói cái gì mà “công chúa” , cái gì mà “phượng hoàng lửa”, ai, ai là công chúa? Phượng hoàng lửa? Ai có phượng hoàng lửa? Là ai? Ai vậy?

Trong lòng đột nhiên thoáng qua một cái ý niệm, nàng lập tức lắc đầu phủ nhận, không thể nào! Nàng ta không thể nào là công chúa!

Đau! Tay thật là đau! Khanh Dĩ Yên nhớ tới một màn trước khi hôn mê, trong lòng chợt lạnh, nỗ lực mở hai mắt ra, đập vào mắt lại là một cánh tay quen thuộc nằm trên bàn tay phụ thân! Chỉ là cánh tay này thường ngày linh hoạt, nhưng bây giờ đã mềm yếu không xương rũ xuống! Tại sao lại như vậy? Tại sao! ?

Khanh Dĩ Yên hốt hoảng ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt đau lòng của phụ thân, nàng không dám tin, ánh mắt nàng chợt lóe, đột nhiên rơi vào bóng dáng chói mắt phía trước kia, nàng ta nghiêng người, chỉ lộ ra nửa bên mặt, nhưng chỉ nửa gương mặt này của nàng, đã đẹp hơn Khanh Dĩ Yên nàng gấp trăm ngàn lần!

Khanh Dĩ Yên luôn luôn tự tin rằng nàng rất xinh đẹp, giờ phút này cũng không để ý tới cánh tay đã bị hủy, nàng cắn răng chịu đựng đau đớn ngẩng đầu hỏi phụ thân: “Phụ thân, nữ nhân kia là ai? Là ai thế?”

Khanh Ngọc Tranh thấy nữ nhi mình tỉnh táo lại, trong lòng vui vẻ, lại thấy hai mắt nữ nhi rưng rưng trực tiếp hỏi mình dieendaanleequuydonn “nữ nhân kia là ai”, hắn đau buồn, hung hãn nói: “Yên nhi, nữ nhân kia chính là Hoàng Vũ Tĩnh Xu! Nàng thật là ác độc, lại bóp nát xương tay của con!”

Con ngươi Khanh Dĩ Yên đột nhiên trợn to, nàng không thể tin được tự lẩm bẩm, làm như không muốn tiếp nhận sự thật này, Hoàng Vũ Tĩnh Xu luôn bị nàng coi là cái đinh trong mắt, trên trán của nàng có một vệt màu đỏ, hai mắt của nàng trong suốt lóe lên màu tím, nàng, nàng. . . . . .

“A ——! ! !” Khanh Dĩ Yên đột nhiên nổi điên hét ầm lên, nàng dùng một cánh tay khác không bị phế hung hăng nắm lấy một bên vai của Khanh Ngọc Tranh khó nhọc đứng lên, hai mắt đỏ bừng, giống như dã thú bị chọc giận, cách cái khăn che mặt điên cuồng mà ác độc nhìn chằm chằm Phượng Tĩnh Xu.

Tất cả mọi người bị tiếng thét chói tai của Khanh Dĩ Yên làm giật mình, ánh mắt rối rít nhìn Khanh Dĩ Yên, thấy cánh tay không chút sức lực kia của Khanh Dĩ Yên rũ xuống, lúc này mới nhớ tới nàng đã bị Phượng Tĩnh Xu nói mấy lời mà phế tay.

Mọi người người đổ mồ hôi lạnh, rối rít tỉnh táo lại từ trên gương mặt xinh đẹp của Phượng Tĩnh Xu. Vị Phượng Trạch công chúa này, đẹp thì có đẹp, ra tay lại hung ác, sau này cũng không thể đắc tội nàng!

Khanh Dĩ Yên điên cuồng la một tiếng, dẫn tới sự chú ý của Phượng Tĩnh Xu, nàng quay người lại, thấy nữ nhân đó đã từng đẹp như ngọc lan,  giờ phút này thét chói tai như bà điên, không chút nào thấy được bộ dáng đẹp như thiên tiên lúc trước, nàng cười tà một tiếng, chờ diễn kịch hay.

Khanh Dĩ Yên nhìn Phượng Tĩnh Xu xoay người lại, khóe môi cong lên, lộ ra nụ cười, nàng càng thêm kích động dữ dội, thét to: “Hoàng Vũ Tĩnh Xu! Ngươi thật ngoan độc! Ngươi lại phá hủy tay của ta!!!”

Phượng Tĩnh Xu lạnh lùng mở miệng nói: “Duy nhi, vả miệng!”

Phượng Duy Tĩnh ở phía sau vừa nghe, lập tức giao Tuân Thư cho Tâm Mộng Hồ ở bên cạnh, lại lóe người lên trước, “Chát!” một tiếng, hung hăng tát Khanh Dĩ Yên một bạt tai!

“Ngươi làm gì đấy!!” Công phu của Khanh Ngọc Tranh không bằng Phượng Duy Tĩnh, vì vậy chưa kịp ngăn cản, đợi sau khi Phượng Duy Tĩnh tát xuống mới phản ứng kịp!

Khanh Dĩ Yên bị Phượng Duy Tĩnh tát làm cho choáng váng, đồng thời sa mỏng che trên mặt cũng bởi vì lực đạo của Phượng Duy Tĩnh mà bay ra ngoài!

Một đám thiếu hiệp trẻ tuổi dưới đài vừa nhìn thấy mặt Khanh Dĩ Yên, không có ai mà không trừng lớn cặp mắt, hít vào một ngụm khí lạnh!!!

Mặt Khanh Dĩ Yên, bởi vì ngày hôm qua bị Tâm Mộng Hồ và Phượng Duy Tĩnh tát mấy bạt tai, mà bầm đen một mảnh,  một bên mặt, còn có mấy vết máu vừa mới kết vảy, còn đâu gương mặt như ngọc lúc ban đầu kia, giờ phút này rõ ràng chính là ác nữ có diện mạo xấu xí!

“Hoàng Vũ Tĩnh Xu! Tại sao ngươi lại đánh ta!!” Khanh Dĩ Yên bị Phượng Duy Tĩnh đánh làm cho lửa giận càng tăng lên, kêu gào với Phượng Tĩnh Xu.

“Đánh tiếp!” Giọng nói Phượng Tĩnh lạnh lẽo truyền đến.

“Chát!!” Phượng Duy Tĩnh mắt cũng không chớp mạnh mẽ tát một bạt tai.

“Ngươi!!” Khanh Ngọc Tranh gắt gao bảo hộ Khanh Dĩ Yên ở sau lưng, phẫn hận trừng mắt nhìn Phượng Tĩnh Xu.

“Sao, Khanh Ngọc Tranh, ngươi cũng muốn bị vả miệng sao!?” Phượng Tĩnh Xu lạnh lùng nói.

“Tại sao ngươi lại muốn vả miệng con gái ta!” Khanh Ngọc Tranh lớn tiếng kêu lên.

“Tại sao!?” Phượng Tĩnh Xu nở nụ cười lạnh như băng, “Tên tuổi của bổn cung há lại để mãng phụ như nàng gọi thẳng!? Bổn cung cải trang vi hành, không muốn làm dân chúng hỗn loạn, vì vậy dùng tên giả là Hoàng Vũ Tĩnh Xu,  vốn dĩ gọi bổn cung là Hoàng Vũ Tĩnh Xu coi như không biết thì không có tội, nhưng giờ phút này, bổn cung đã tỏ rõ thân phận, như vậy, nàng không thể nữa gọi thẳng bổn cung như vậy nữa!!”

Phượng Tĩnh Xu đi từng bước tiến lên, “Hôm nay, cha con các người đều xuất khẩu cuồng ngôn, vũ nhục bổn cung, bổn cung còn chưa có tính sổ với các ngươi, ngược lại các ngươi còn kêu gào với bổn cung!” Nàng đi tới trước mặt hai người, nhìn hai mắt Khanh Dĩ Yên ác độc nhìn nàng chằm chằm, nàng cười tà một tiếng, hỏi: “Thế nào, bổn cung ban cho ngươi lễ vật như vậy ngươi không thích sao!?” Nói xong, nàng vỗ lên cánh tay đã rũ xuống của Khanh Dĩ Yên, dường như lầm bầm nói: “Ngươi đã không hài lòng, thế thì, không bằng bổn cung thu hồi lại đi!” Vừa dứt lời, mọi người chỉ thấy ánh bạc lóe lên, một cánh tay dầm dề máu bay theo đường vòng cung giữa không trung, “ầm” một tiếng, rơi vào trên đài!

Khanh Dĩ Yên ngây ngốc nhìn cánh tay đầy máu tươi ở phía trước, trong lòng nhất thời không chịu nổi, “phụt” một tiếng, nôn ra một ngụm máu tươi, ngất đi!

“Hoàng Vũ Tĩnh Xu! Ngươi khinh người quá đáng!!!” Khanh Ngọc Tranh xanh đỏ mắt, rống to!

“Ha ha ha! Hoàng Vũ, Hoàng Vũ!” Phượng Tĩnh Xu điên cuồng cười nói, “Khanh Ngọc Tranh, vì sao ngươi không gọi bổn cung là ‘ Phượng Tĩnh Xu ’!? Ngươi vẫn còn trốn tránh cái gì!? Ngươi cho rằng chỉ cần ngươi vẫn gọi bổn cung là  ‘ Hoàng Vũ Tĩnh Xu ’, thì bổn cung không phải là Phượng Trạch công chúa của Lộng Phong quốc sao! ? Ngươi quá ngây thơ rồi!!!”

Phượng Tĩnh Xu tà mị nhìn Khanh Ngọc Tranh, tà khí trong mắt nàng khiến cả người Khanh Ngọc Tranh run lên! “ Khanh Ngọc Tranh, ngươi nghe đây! Hôm nay bổn cung tha cho ngươi một mạng, dùng cánh tay nữ nhi của ngươi, để trừng phạt cho việc vũ nhục bổn cung! Ngày khác nếu bọn ngươi tùy ý vu oan người khác như thế, bổn cung nhất định không khoan nhượng đâu!!!”

Khoan nhượng mà Phượng Tĩnh Xu nói là thế nào, lại chỉ có mình nàng biết, thời gian không tới một tháng, Ngọc Tranh trang nhất định sẽ lấy tốc độ thật nhanh mà sụp đổ!

Chỉ bằng thiên hạ tài phú nàng nắm trong tay, hơn nữa ở trên giới hắc bạch đều có thực lực, coi như nàng không xuất khẩu, người dưới tay nàng cũng sẽ trả thù Ngọc Tranh trang! Giờ phút này nói là tha thứ Ngọc Tranh trang, một là vì vừa mới vãn hồi lại hình tượng, hai là, nàng muốn tác hợp Tâm Mộng Hồ với Hàm Tinh, không thể lưu lại hiềm khích cho hai người!

Sau khi xử lý Ngọc Tranh trang, Phượng Tĩnh Xu lại chuyển tới Yến Vô Nhai, hai mắt nàng bắn ra từng đợt khí lạnh, chậm rãi nói: “Yến Vô Nhai, ban đầu bổn cung không nên cứu ngươi!”

Trong lòng Yến Vô Nhai trong lòng vô cùng trống rỗng, hai mắt không dám nhìn thẳng Phượng Tĩnh Xu, chỉ cảm thấy trong tim có một áp lực vô hình ép hắn tới không thở nổi!

“Không ngờ ngươi lại lòng lang dạ sói như thể, bổn cung tốt bụng cứu ngươi, ngươi lại cắn ngược lại bổn cung một miếng!” Phượng Tĩnh Xu ác liệt nói: “Ban đầu là người nào bỏ lại người nào, tình huống là như thế nào, chắc hẳn ngươi hiểu rõ hơn bất kỳ ai! Vốn là bổn cung và Tĩnh Ảnh bỏ hai người các ngươi ở nửa đường,  chính là vì Khanh Dĩ Yên bám víu lấy Kim Bích Đạc thuộc Kim gia của Hí Triều quốc! Ngươi chẳng những vong ân phụ nghĩa, đồng ý với cách làm của Khanh Dĩ Yên, mà còn không nói cho chúng ta biết đến đại hội võ lâm cần thiếp mời, khiến bổn cung thiếu chút nữa không vào được, nếu không phải gặp được Hoa Ngọc Dung, hiện tại bổn cung còn không có cơ hội đứng ở chỗ này đâu!”

Người ở dưới đài vừa nghe, xôn xao lên, thì ra chuyện là như vầy! Hai người kia thật đúng là vô sỉ! Yến Vô Nhai này lại lấy oán trả ân, cùng Khanh Dĩ Yên nói dối ý đồ hãm hại Phượng Trạch công chúa, thật là một ngụy quân tử!

Yến Vô Nhai nghe người dưới đài không ngừng phê bình hắn, trên mặt đỏ lại, trong lòng cũng dâng lên từng trận xấu hổ!

Phượng Tĩnh Xu nói tiếp: “Yến Vô Nhai, hiện giờ bổn cung xem ở phân thượng vì ngươi để cho ta quen biết Thư nhi, sẽ không tiếp tục so đo với ngươi, nhưng ngươi nhớ kỹ, ác giả ác báo!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.