Diệp Tùy Ngữ vẫn là một người điềm đạm, Phượng Tĩnh Xu cũng rất tán thương sự lạnh nhạt của nàng, dfienddn lieqiudoon vì vậy khi nàng hoảng hốt lo sợ chạy tới quỳ gối trước mặt nàng cầu xin nàng cứu phụ thân của nàng, Phượng Tĩnh Xu biết rõ nhất định đã xảy ra chuyện lớn gì.
Lập tức không để ý “mỹ nam hương” dịu dàng, Phượng Tĩnh Xu bật dậy, ưỡn thẳng sống lưng, trên mặt nghiêm túc hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Ngươi đừng vội, đứng lên từ từ nói!”
Có lẽ là vẻ mặt nghiêm túc của Phượng Tĩnh Xu làm an lòng của Diệp Tùy Ngữ, nàng từ từ bình tĩnh lại, đứng ở một bên, nhưng giọng nói vẫn dồn dập như cũ: “Công chúa, người nhất định phải cứu cha ta!”
“Từ từ nói, không được gấp gáp.” Phượng Tĩnh Xu an ủi, “Cha ngươi. . . . . . không phải Diệp thành chủ đi tới. . . . . . Trương gia thôn rồi sao? Sao vậy? Hắn đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Ta không biết!” Lời nói của Diệp Tùy Ngữ gần như có chút không mạch lạc, cho nên bỏ qua trong lời nói của Phượng Tĩnh Xu đã coi phụ thân chính mình khôi phục lại thân phận “thành chủ” rồi, “Kể từ trước khi phụ thân xuất phát tới Trương gia thôn cứ cách hai ngày cũng sẽ phái người truyền tin tức tới, nhưng bắt đầu từ mấy ngày trước ta vẫn không nhận được tin tức của ông ấy.”
Siết chặt ngón tay trắng bệch, Diệp Tùy Ngữ cố tự bình tĩnh tiếp tục nói: “Mới vừa lại tới một nhóm nạn dân, ta nghe bọn họ nói, nói. . . . . .” Mũi cay xè, lời nói của Diệp Tùy Ngữ thiếu chút nữa đứt quãng, “Bọn họ nói, con đường từ trong thành đi tới Trương gia thôn đã hoàn toàn bị cắt đứt, bây giờ vốn xác định không được đường, tất cả đều là, là nước lũ!”
Nghe vậy, trong lòng Phượng Tĩnh Xu “lộp bộp”, sắc mặt càng thêm nghiêm túc.
Mất đi liên lạc, con đường bị lũ, chỉ có mấy loại, một là bởi vì con đường bị cắt đứt cho nên không có biện pháp truyền tin tức ra, hai là người truyền lại tin tức có gì ngoài ý muốn, hoặc là. . . . . . người truyền tin tức đã không còn ở đây. . . . . .
Nàng hi vọng không phải loại thứ ba, nếu không, không chỉ có Diệp Tùy Ngữ mất đi một vị phụ thân từ ái cơ trí, mà đất phong của nàng, dân chúng các thành Bạch Vũ cũng sắp mất đi một vị thành chủ tốt.
Lúc này, Phượng Tĩnh Xu liền phân phó: “Cầm một tấm bản đồ đến đây!”
Phượng Duy Tĩnh rút bản đồ thành Bạch Vũ từ trong tay áo ra trải trên mặt bàn, Phượng Tĩnh Xu cũng đứng dậy đi xuống giường đến bên cạnh bàn, Văn Nhân Tĩnh Phong khoác một cái áo khoác cho nàng.
“Trương gia thôn ở chỗ này, “ Phượng Tĩnh Xu chỉ một vị trí trên bản đồ, “Từ trong thành đến Trương gia thôn chỉ có duy nhất một lối đi, “ Phượng Tĩnh Xu trầm ngâm, “Tùy Ngữ, chẳng lẽ trừ đường này cũng không còn đường tắt khác ... sao?”
Cặp mắt Diệp Tùy Ngữ nhìn chằm chằm điểm đen trên bản đồ lắc đầu, “Ta không rõ lắm, ta không thuộc nơi đó.”
“Nếu không hỏi thử cô nương tên Tư Khấu Ưng đó đi!” Văn Nhân Tĩnh Phong mở miệng, thấy ánh mắt của mọi người đều hướng tới hắn, hắn chớp chớp mi mắt, “Cô nương kia không phải rất quen thuộc nơi này sao? Lúc đó nàng ấy dẫn chúng ta đi đều là mấy con đường nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo!”
Phượng Duy Tĩnh và Phượng Hàm Tiếu gật đầu đồng ý.
Vừa bắt đầu khi Tư Khấu Ưng dẫn bọn hắn đi những con đường nhỏ hình thù kỳ quái bọn họ còn tưởng rằng căn bản là vô dụng, ai biết xoay trái xoay phải như vậy, hành trình của bọn họ lại giảm bớt gần ba phần năm! Vì vậy mấy nam nhân coi như tâm phục khẩu phục bản lĩnh của Tư Khấu Ưng, cũng bởi vì nàng đúng là rõ địa hình ba thành như trong lòng bàn tay.
“Truyền Tư Khấu Ưng!” Phượng Tĩnh Xu cũng không dài dòng, trực tiếp ra lệnh. Từ sau khi nàng trở lại thấy viện binh đại quân nàng cũng đã tin vào Tư Khấu Ưng, loại thời điểm này quả thật nên hỏi nàng mới chuẩn xác nhất!
Tư Khấu Ưng được truyền tiến tới, rồi lại đi ra.
Nàng quả thật biết rất nhiều con đường nhỏ, nhưng những địa phương kia hôm nay cũng đã bị nước lũ bao phủ rồi!
Mấy người vây quanh cái bàn trong lòng lạnh cả người, chẳng lẽ cứ như vậy mắt thấy từng người trong thôn biến mất sao?
Nhìn từ trên bản đồ, vị trí Trương gia thôn có hơi cao, nhưng còn chưa đủ cao có thể tránh khỏi nước lũ ập vào!
Hôm nay tình hình tựa như không bột đố gột nên hồ (là câu tục ngữ, ý nói muốn làm được việc, muốn tạo ra được sản phẩm, trước hết phải có những điều kiện cơ bản, điều kiện tiên quyết, cần thiết lúc ban đầu. Nếu đã không có những điều kiện cần thiết đó thì không nên cố gắng làm làm gì, vì có làm cũng không đạt được như mong muốn. Cũng như việc muốn làm được ra hồ thì phải cần có bột), muốn nấu cơm, nhưng không có gạo!
Phượng Tĩnh Xu nhìn chằm chằm bản đồ trên bàn trầm tư. Nàng không biết rốt cuộc hiện tại tình hình ở Trương gia thôn thế nào, có bị nước lũ bao phủ hay không? Có nạn dân còn may mắn sống sót hay không? Có thể có phương pháp gì hay không? Trên đường có thể xảy ra cái gì ngoài ý muốn hay không?
Nếu như Trương gia thôn đã bất hạnh bị chìm ngập, như vậy nàng cũng chỉ có thể động viên những dân chúng trốn ra được, mà không cần phái người đi cứu viện nữa, tránh tạo thành nhiều sinh mạng tổn thất không cần thiết; nếu như còn có người may mắn còn sống sót, như vậy làm sao phái người đi cứu lại là một vấn đề, bây giờ tốc độ nước là bao nhiêu? Chèo thuyền qua có thể bị nguy hiểm hay không? Trời còn đang mưa, có thể gặp khó khăn khi gia tăng cứu viện hay không? Khi đi cứu người còn phải mang theo một lượng vật liệu lớn chuẩn bị cho nạn dân sử dụng, vậy phải mang bao nhiêu?
Tất cả tất cả, đều phải ra quyết sách trong thời gian cực ngắn, nhưng mấy tin tức quan trọng nhất lại không ai có thể cung cấp chính xác, điều này làm cho Phượng Tĩnh Xu không cách nào hạ quyết định. . . . . .
Chân mày càng nhíu thật chặt, Phượng Tĩnh Xu cân nhắc liên tục, cuối cùng cũng chỉ có thể làm ra một quyết định to gan.
Ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp Tùy Ngữ trên mặt đã hiện ra vẻ tuyệt vọng, Phượng Tĩnh Xu kiên định nói: “Diệp cô nương, ta biết rõ lúc này ngươi rất vội, nhưng mà ta lại nhớ ngươi đã cam kết, chỉ cần phụ thân ngươi còn ở đây, ta nhất định sẽ để hắn bình an đứng ở trước mặt của ngươi!”
Thấy Diệp Tùy Ngữ theo lời của nàng đã từ từ mà khôi phục chút thần trí, nàng lại nhanh chóng nói: “Hiện tại cách duy nhất chính là ta tự mình đi cứu phụ thân ngươi và dân chúng Trương gia thôn.”
“Tĩnh nhi!”
“Tiểu Tĩnh!”
“Con mồi nhỏ!”
Mấy nam nhân vừa nghe thấy lời Phượng Tĩnh Xu nói lập tức quát to lên.
“Để cho ta nói xong!” Phượng Tĩnh Xu quả quyết cắt ngang lời bọn họ muốn nói, tiếp tục nói với Diệp Tùy Ngữ: “Diệp cô nương, ta biết rõ ngươi là một nữ tử rất kiên cường, hiện tại thời kỳ đặc biệt, nếu như ta rời đi cũng sẽ tạo thành hỗn loạn, mặc dù mấy người vương gia có thể áp chế, nhưng dù sao dân chúng thành Bạch Vũ không quen bọn họ, vì vậy ta cũng cần ngươi.”
“Cần. . . . . . ta?” Diệp Tùy Ngữ lẩm bẩm nói, “Người. . . . . . cần ta. . . . . . làm cái gì?”
Phượng Tĩnh Xu hít sâu một hơi, “Ta cũng cần ngươi tạm thời thay mặt chức vị thành chủ, cho đến khi ta mang theo phụ thân ngươi trở lại!”
Một câu nói lại khiến người trong trướng lều kinh sợ.
“Cái... cái gì! ? Thay mặt thành chủ! ?” Diệp Tùy Ngữ cũng kinh hoảng, “Ta...ta không được! Ta...ta chỉ là một nữ lưu, tại sao có thể. . . . . .”
“Diệp cô nương!” Phượng Tĩnh Xu hét lớn một tiếng, khiến Diệp Tùy Ngữ cứng lại, “Ta chính là một nữ nhân, nhưng mà ta lại cũng đã trở thành một lĩnh chủ đất phong!? Ai nói nữ tử không bằng nam nhân? Lúc này ngươi nhất định phải lấy ra khí phách của nữ nhân chúng ta! Để mọi người nhìn thử nam nhân có thể làm thì nữ nhân cũng có thể làm! Cha ngươi không có ở đây, vị trí thành chủ ta bổ nhiệm ngươi tới làm, hợp tình hợp lý! Chẳng lẽ ngươi không muốn trợ giúp cha ngươi sao? Ngươi muốn để ta đi cứu người cũng không yên tâm sao!?”
Diệp Tùy Ngữ nghe vậy, trong lòng đột nhiên hiện ra một cỗ kích động và nhiệt tình, đúng vậy! Nàng nhất định phải làm được, cho phụ thân, cho công chúa một cái công đạo, mà không phải ở chỗ này từ chối! “Được! Công chúa, xin người yên tâm, ta nhất định sẽ làm người không có lo trước lo sau!”
“Ta biết rõ ngươi có thể!” Phượng Tĩnh Xu cười nhạt, “Như vậy, dân chúng nơi này giao cho ngươi!”
Diệp Tùy Ngữ ưỡn ngực, vang dội hồi đáp: “Rõ!”
Không có ai nghĩ đến, vào một ngày mưa gió dập dềnh, sinh ra một vị nữ quan đầu tiên từ trước tới này vị từ trước tới nay Lộng Phong quốc, không, ở đại lục Sở Ảnh. Mà trải qua tai nạn tàn khốc như vậy, vị nữ quan non nớt kia, càng là trong cuộc sống sau này, dưới sự bồi dưỡng của nhân vạt truyền kỳ Phượng Trạch công chúa ở đại lục Sở Ảnh, trở thành vị nữ quan đầu tiên của đại lục Sở Ảnh. Bắt đầu từ nữ quan, cho đến khi nữ đế đầu tiên trên đại lục Sở Ảnh thiên cổ xuất hiện, chế độ quan liêu phong kiến nam quyền, cũng chầm chậm bị lật đổ. Đây là nói sau, tạm thời không đề cập tới.
Ra roi thúc ngựa, Phượng Tĩnh Xu toàn lực chạy nhanh ở trong mưa gió, phía sau có mấy nam nhân cố ý muốn đi theo, Tuân Thư, Phượng Duy Tĩnh, Tĩnh Ảnh, Hoa Ngọc Dung, Văn Nhân Tĩnh Phong, Kim Bích Đạc, Phượng Hàm Tiếu, còn có Đệ Ngũ Long Quỳ bị nàng nửa đường chộp tới.( bốn anh còn lại phải rất lâu mới xuất hiện)
Sau một canh giờ, đoàn người đã tới đến một nông trường rộng có địa thế bằng phẳng ngoài thành Bạch Vũ. Đây là một nông trường suy tàn, chủ nhân nông trường cũng bởi vì nạn lụt của thành Bạch Vũ đã sớm rời đi, vì vậy khi bọn hắn chạy tới nông trường thì nơi đó không còn một ai.
“Tĩnh nhi, chúng ta tới đây làm gì?” Phượng Duy Tĩnh không hiểu hỏi.
Vẻ mặt Phượng Tĩnh Xu nghiêm túc, nhìn mấy nam nhân trước mặt nàng, “Chờ lát nữa việc ta phải làm có lẽ sẽ vượt ra ngoài phạm vi hiểu biết của mọi người, nhưng mà bây giờ ta lại không có thời gian giải thích rõ ràng cho mọi người hiểu, nếu như mọi người muốn biết, nhất định cần thiết giữ bí mật.”
Mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không biết rốt cuộc nàng muốn làm gì, nhưng cũng đều hiểu rõ bản thân yêu lòng của nàng, vì vậy rối rít nói: “Nàng yên tâm, chúng ta sẽ không nói ra đâu.”
Phượng Tĩnh Xu lắc đầu, “Chuyện ta cần phải làm dù sao quá mức kinh thế hãi tục, làm người ta không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa vì để tránh phiền toái, ta muốn trăm phần trăm không thể để cho mọi người tiết lộ ra ngoài! Cho dù mọi người có quan hệ thân mật nhất với ta, nhưng mà. . . . . .”
“Vậy nàng nói phải làm sao nàng mới có thể tin tưởng chúng ta?” Vẫn là Phượng Duy Tĩnh dẫn đầu đặt câu hỏi.
“Ta muốn ký kết khế ước với mọi người!” Phượng Tĩnh Xu kiên định nói, “Nếu như chờ lát nữa mọi người cảm thấy mình nhìn thấy thứ gì đó không thể giải thích hoặc là không có tự tin có thể không nói cho người khác, như vậy ta sẽ xóa đi một phần trí nhớ; nếu như mọi người cảm thấy có thể tiếp nhận còn nguyện ý giấu bí mật, như vậy chỉ cần ký kết khế ước với ta là được! Nội dung khế ước rất đơn giản, trừ phi ta giải trừ mệnh lệnh có thể bàn luận, nếu không nếu như một khi mọi người muốn nhắc tới chuyện này với người khác, như vậy thì sẽ tự động xóa bỏ trí nhớ liên quan —— những ký ức này không chỉ có bao gồm nội dung phía sau, còn bao gồm tất cả ký ức về ta —— ký ức về Phượng Tĩnh Xu! Dĩ nhiên, ta cũng sẽ không vĩnh viễn tước đoạt trí nhớ của các ngươi, một khắc khi mọi người lâm chung, ta sẽ trả tất cả trí nhớ thuộc về lại cho các ngươi”
Đây là trừng phạt nghiêm trọng nhất!
Các nam nhân hai mặt nhìn nhau, nếu như vừa bắt đầu đã thối lui khỏi còn có thể cất giữ ký ức về nàng, nhưng nếu như đến cuối cùng phản bội khế ước, sẽ chỉ vĩnh viễn quên nàng, mất đi nàng! Nếu như chỉ là như thế còn có thể tiếp nhận, thế nhưng khi ngươi bình tĩnh vượt qua cả đời. Đến một khắc cuối cùng mới đột nhiên hồi tưởng lại thì ra mình không phải trải qua như vậy, thì ra mình vẫn còn có lúc yêu một người tới tận xương tủy, tương đương là sẽ hối tiếc chết không nhắm mắt!
Trừng phạt tàn nhẫn như vậy, đến tột cùng là vì chuyện gì? Đến cuối cùng nàng muốn làm cái gì?
Giờ phút này bọn họ chỉ lo suy tính hậu quả nghiêm trọng, hoàn toàn quên mất hỏi tại sao nàng có thể hành động tùy ý thao túng trí nhớ của một người như thế?
Sau khi các nam nhân sử dụng ánh mắt trao đổi, mặc dù nghi ngờ, nhưng không ai lựa chọn lùi bước, ngay cả Đệ Ngũ Long Quỳ bị lôi đi, cũng không có nói lên ý kiến phản bác. Bọn họ cũng muốn biết Phượng Tĩnh Xu muốn làm gì, bọn họ muốn tiến một bước hiểu rõ về nàng, càng tới gần hơn khoảng cách với nàng, mà bọn họ có dự cảm, chuyện lần này bọn họ được biết, nhất định sẽ thực hiện được nguyện vọng của bọn họ .
“Mọi người đều muốn hết?” Phượng Tĩnh Xu liếc nhìn một vòng, thấy vẫn không có người nói chuyện, vì vậy nói: “Vậy cũng được! Hôm nay sẽ để cho mọi người biết ta lần nữa!”
Dứt lời, Phượng Tĩnh Xu xoay người đối diện với đồng cỏ rộng lớn, hai tay bắt đầu kết ấn, trong miệng nói lẩm bẩm. Chỉ chốc lát sau, các nam nhân cảm thấy giống như dừng mưa, ngẩng đầu nhìn lên, kinh sợ nhảy dựng, nhưng trời còn đang mưa, nhưng giọt mưa lại bay bay không rơi vào!
“Ùng ùng!” Một tiếng vang khổng lồ dẫn lựa chú ý của các nam nhân, khi bọn hắn nhìn về phía trước, không khỏi trợn mắt hốc mồm, không biết nói gì.