Tĩnh Nữ Truyền

Chương 172: Q.2 - Chương 172: Chương 11




Có trời mới biết nên dùng từ gì để hình dung tất cả những gì mà hiện giờ bọn họ đang chứng kiến!

Vốn là bãi cỏ không có vật gì, trong nháy mắt khi bọn họ vừa ngẩng đầu, vừa cúi đầu,  thế nhưng trong khoảng không đột nhiên có thêm rất nhiều thứ mà bọn họ chưa từng thấy!

Không biết là mui thuyền gì. . . . . . Ách, là mui thuyền phải không?

Không biết là thuyền gì. . . . . . Ách, có hơi giống thuyền nhỉ?

Không biết là y phục gì. . . . . . Ách, y phục màu cam?

Còn có thứ đó không biết là cái gì . . . . . . người sao!?

Nói thật, bọn họ thật không biết những thứ thấy được trước mắt rốt cuộc là những thứ gì? Những món đồ này hoàn toàn không chút liên quan đến những kiến thức mà bọn họ đã từng học, quả thật giống như là đồ vật từ trên trời vậy.

Lúc này Phượng Tĩnh Xu quay đầu nhìn về phía các nam nhân kinh ngạc không thôi, “Nếu như mọi người muốn rời đi, bây giờ ta còn có thể để mọi người đi.”

Nhìn nhau, dường như không có người nói chuyện. Mặc dù bọn họ nhìn không hiểu, nhưng bọn họ nguyện ý đi tìm hiểu, tới gần thế giới của nàng.

Thấy không có người động đậy, Phượng Tĩnh Xu lộ ra nụ cười thoải mái, “Như vậy, chúng ta sẽ phải lập khế ước!”

Một, hai, ba. . . . . . bảy, tám! Tám cái đầu đồng loạt gật gật.

Phượng Tĩnh Xu nhìn Đệ Ngũ Long Quỳ thêm một lần cuối, người này, mặc dù bị bắt tới, nhưng quan hệ cũng không lớn, sao gật đầu? Chẳng lẽ là thấy những người khác gật mà mình không gật đầu thì xấu hổ sao?

Nàng nào biết, Đệ Ngũ Long Quỳ đã “mơ ước” nàng từ lâu. Từ khi mới bắt đầu đã cảm thấy tò mò về thân phận đệ tử của Lục Miểu chân nhân, sau lại nổi lên hứng thú với y thuật của nàng, mặc dù sau khi đến Hí Triều quốc, hắn và nàng đã tách ra, nhưng mỗi tiếng nói cử động của nàng hắn còn có thể biết được từ thiên kim tể tướng Tâm Mộng Hồ thường xuyên đến Hạnh Lâm đường, hắn rất ngạc nhiên với phương pháp khẳng định Phượng Duy Tĩnh chính là nhi tử của Lục Tình La của nàng, tò mò nguyên nhân tại sao nàng phái người thông báo hắn xông giấm ở doanh trại bệnh dịch, càng tò mò những thứ khó hiểu kỳ lạ ở trước mắt, vì vậy khi nàng nói muốn lập giao ước, hắn luống cuống theo đó mà gật đầu ý đồ “vàng thau lẫn lộn”, để cho nàng cũng lập thành khế ước với hắn, mở rộng tầm mắt.

Ký kết khế ước rất đơn giản, hai ba lượt đã làm xong, đơn giản khiến mấy nam nhân cũng hoài nghi rốt cuộc có chuyện như thế hay không? Chỉ là ai cũng không muốn tự thân đi tìm hiểu.

Vỗ hai tay, Phượng Tĩnh Xu dẫn đầu đi vào nơi “thần kỳ” đó.

“Tiểu Kim Khố, chỗ này là chỗ nào vậy? Những thứ đó là gì?” Kim Bích Đạc nhìn chung quanh, tò mò hỏi.

“Nơi này chính là bãi cỏ vừa rồi, những gì mọi người tò mò cũng chỉ là đồ trên mặt đất. Bây giờ ta không có thời gian giải thích cho mọi người nhiều như vậy, nói một cách đơn giản, tất cả mọi thứ nơi này đều là dùng để cứu trợ chuyên nghiệp.” Phượng Tĩnh Xu nhanh chóng đi về phía trước, vừa đi vừa giải thích.

“Vậy tại sao trong này không mưa?” Nhìn sang bên cạnh mưa rơi “ào ào”, Hoa Ngọc Dung ngẩng đầu nhìn chỗ mình đứng, da.nlze.qu;ydo/nn thật sự không có chút mưa nào, mơ hồ còn cảm thấy một luồng ấm áp.

“Đó là do ta sử dụng ‘ thuật cự mưa!”

“‘ Thuật cự mưa’ là gì?” Văn Nhân Tĩnh Phong cũng quay sang đặt câu hỏi.

“Đó là một loại pháp thuật ngăn nước mưa!” Phượng Tĩnh Xu tiếp tục cúi đầu đi tiếp.

“Pháp thuật? Nàng biết pháp thuật! ?” Lời nói của Phượng Tĩnh Xu khiến Phượng Duy Tĩnh luôn điềm tĩnh nhất và Tĩnh Ảnh cũng không nén được tức giận, “Vậy bây giờ mấy người…..người đen thui lúc ẩn lúc hiện ở bên cạnh chúng ta? Những thứ này là gì vậy!?”

Phượng Tĩnh Xu thở dài, xem ra không cho bọn họ một đáp án bọn họ sẽ không ngừng, vì vậy dừng lại ở trước một cái lều, xoay người giải thích một hơi: “Ta có thiên phú dị năng, khi còn bé đã biết một số vật lỳ lạ, Duy nhi, Ảnh, chẳng lẽ các chàng quên mất rằng, khi còn bé ta thường cho các chàng chơi mấy món đồ mà các chàng chưa từng thấy bao giờ sao, đó là do ta ‘ biến ’ ra đấy.”

Một câu nói dẫn tới ánh mắt ghen tỵ của những người còn lại, Phượng Duy Tĩnh và Tĩnh Ảnh có chút ngượng ngùng, hơn nữa là kiêu ngạo và ngọt ngào.

“Khi đó ta còn không biết rốt cuộc bản thân đã xảy ra chuyện gì, cho đến gặp được sư phụ của ta.” Thân thế quá mức kinh hãi thế tục càng sẽ khiến bọn họ lo lắng và suy đoán lung tung, vì vậy Phượng Tĩnh Xu lại không khách khí chút nào đẩy mọi chuyện lên đầu Lục Miểu chân nhân, “Sau này lên núi học nghệ, ta dần dần biết được bí mật trên người mình, hơn nữa sư phụ là một thế ngoại cao nhân, ta được một số bí tịch, thông hiểu phương pháp tu tiên, nhiều năm luyện tập đã có thành tựu nhỏ, vì vậy có thể biến ra rất nhiều thứ. Trên núi, thứ ta học nhiều hơn tưởng tượng của mọi người nhiều lắm, hiện tại ta không có biện pháp giới thiệu tường tận cho mọi người, chờ sau này có cơ hội sẽ cho mọi người biết!”

“Rất nhiều. . . . . . Là vật giống như điện thoại di động sao?” Phượng Hàm Tiếu hỏi.

“Đúng vậy.” Phượng Tĩnh Xu gật đầu, xoay người định tiến vào lều, tay lại bị một phát bắt được.

“Nàng. . . . . .” Tĩnh Ảnh cảm thấy cổ họng khô ran, run rẩy hỏi “Nàng nói tu tiên. . . . . . sau này nàng sẽ biến thành thần tiên bay lên trời sao? Sau này nàng có thể đột nhiên biến mất không thấy, không ở cùng chúng ta một chỗ nữa hay không!?”

Vừa nghe thấy lời của Tĩnh Ảnh, ban đầu các nam nhân còn ngạc nhiên tất cả đều căng thẳng, trong mắt thoáng hiện vẻ sợ hãi. Bọn họ cho rằng chuyện nàng học được tu tiên là chuyện tốt, nhưng không nghĩ đến nếu như thành tiên sẽ rời khỏi bọn họ!  Đúng vậy, đến lúc đó, nàng là thần tiên, bọn họ lại là người phàm, tiên, người khác biệt, bọn họ có thể cách xa nhau không!?

Nhìn một đám nam nhân trước mắt khẩn trương, Phượng Tĩnh Xu cười nói: “Sẽ không, ta sẽ không đột nhiên biến mất, càng sẽ không bỏ mọi người lại!”

Xoay người tiến vào bên trong lều, để lại mấy nam nhân vẫn lo sợ bất an.

Vừa tiến vào lều, vẻ ung dung trên mặt Phượng Tĩnh Xu liền biến mất.

Đối diện là một “người” có diện mạo đẹp đẽ, chỉ là toàn thân “người” này đen bóng, cả người trừ màu đen ra cũng không có màu khác.

“Hắc Linh Lung tham kiến chủ nhân.” Kính cẩn cúi người chào.

“Ừ, lấy tất cả tư liệu tới đây.” Phượng Tĩnh Xu ngồi lên ghế sa lon phân phó nói.

“Vâng“. Hắc Linh Lung khom người lui về phía sau.

Thấy các nam nhân đứng ở cửa lều vải cuối cùng cũng đi vào, Phượng Tĩnh Xu vỗ tay: “Đi, giải thích tất cả nghi ngờ cho bọn họ.”

Tám Lục Linh Lung đáp ứng tiến lên, ngăn một đám nam nhân lại, bắt đầu giải thích cho bọn họ cái gì là “ghế sa lon” , cái gì là “cà phê” , cái gì là “máy vi tính”, cái gì lại là “điện” . . . . . .

Phượng Tĩnh Xu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng tạm thời ổn định một đám bảo bảo tò mò này, chờ lát nữa nàng còn có chuyện phải làm, chịu không được vấn đề của bọn họ tàn phá.

“Chủ nhân, tất cả tư liệu đã lấy ra, xin người xem qua.” Hắc Linh Lung nâng một chiếc laptop nhẹ mỏng xinh xắn trên tay.

Phượng Tĩnh Xu nhận lấy máy tính, trên bàn tay có loại cảm xúc quen thuộc đã lâu.

“Tạch tạch!” Nhanh chóng đánh máy, dfienddn lieqiudoon Phượng Tĩnh Xu vừa lật tài liệu mình cần vừa nói: “Việc sử dụng tất cả hệ thống đều tương thích chứ?”

“Vâng, tất cả hệ thống bên trong Thấm Xu Văn đã được kết nối với vệ tinh đã phóng mười năm trước, trên phương diện sử dụng không có vấn đề.”

“Trong khoảng thời gian này thì tình hình thời tiết thế nào? Mưa to còn có thể kéo dài bao lâu?” Phượng Tĩnh Xu một lòng hai dạ hỏi.

“Căn cứ vào hình vệ tinh phát về, tương lai trong vòng một tuần lễ cũng vẫn sẽ có mưa xuống kéo dài, mức độ bậc trung.”

“Hôm nay thì sao? Hôm nay khi nào thì giảm?”

“Mấy giờ sau đó mưa sẽ giảm xuống.”

Phượng Tĩnh Xu ngừng lại, trên tay lại bắt đầu đánh máy tách tách, “Điều tra địa hình Trương gia thôn thế nào rồi?”

“Dựa vào hình vệ tinh phát về, địa hình Trương gia thôn khá cao, đến nay chưa bị nước lũ bao phủ.”

Thở phào nhẹ nhõm, nàng lại hỏi: “Có thể chống đỡ nổi không?”

“Không thể nào, trễ nhất ngày mai, nơi đó sẽ bị nước lũ bao phủ.”

Chân mày vừa giãn ra lại nhíu chặt, “Đã dùng máy thăm dò sinh mệnh chưa? Nơi đó có dân chạy nạn không?”

“Theo dò xét, số người bị vây ở Trương gia thôn là một ngàn không trăm sáu mươi ba người.”

Không phải một con số nhỏ!

Phượng Tĩnh Xu tính toán ở trong lòng, nhiều người rút đi như vậy, không nói trước mắt không có cách đến gần Trương gia thôn giờ đã trở thành đảo biệt lập, dù có thể dùng thuyền vượt qua, nguy hiểm trong đó cũng rất lớn, đó chẳng qua là tổn thất thuyền bè, nhưng nếu như dọc đường đưa người về, vậy thì sẽ biến thành tai nạn!

Đột nhiên, trong đầu Phượng Tĩnh Xu thoáng qua đối thoại vừa rồi, mưa rơi. . . . . . địa hình. . . . . . Có lẽ. . . . . . còn có một cách!

Tinh thần chấn động, Phượng Tĩnh Xu lập tức điều tra tài liệu muốn có —— bản đồ Trương gia thôn.

Di chuyển con chuột, rốt cuộc Phượng Tĩnh Xu tìm được nơi nàng muốn tìm —— một bãi đất có địa thế bằng phẳng!

“Lập tức sắp xếp chín chiếc máy bay trực thăng MIL-26, lập tức lên đường!” Tìm được cách cứu người, tâm tình Phượng Tĩnh Xu cũng trở nên sục sôi. Ném máy vi tính sang bên cạnh, hai tay lại bắt đầu kết ấn, trong miệng nhanh chóng lẩm bẩm, chỉ thấy Thấm Xu Văn trên ngón trỏ phải của nàng chợt hiện một cái vằn, phượng hoàng lửa trên trán cũng xuất hiện ánh sáng đỏ.

Một bên khác, Tuân Thư vốn không ngừng phấn khích trong mắt đột nhiên thoáng qua từng đợt tia sáng màu vàng, cau mày lại, trong nháy mắt đã khôi phục lại bộ dáng vui vẻ, không có ai phát hiện hắn trở nên khác thường.

Cũng trong lúc đó, trong trận mưa, trong Trương gia thôn vang lên tiếng gào thét kinh khủng nhất. Đó là tiếng rống giận của các loại động vật!  Hàng trăm hàng ngàn động vật! Trong lúc bất chợt bọn chúng giống như nổi điên, hung ác gầm thét vọt vào trong phòng thôn dân điên cuồng nhào vào cắn loạn, các thôn dân bị dọa đều sợ hãi kêu trốn thoát.

Mọi người chạy ào ra, mù quáng mà chạy trốn, rồi lại bị dã thú rắn độc bốn bề vọt tới xua đuổi, đến cuối cùng, tất cả mọi người bất tri bất giác bị dã thú truy đuổi, tụ họp đến nơi cao nhất trong thôn—— trên con đập lớn mà mấy đứa bé thường chơi đùa.

Mọi người chen chúc một chỗ run lẩy bẩy, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Bọc họ chưa bao giờ biết thì ra trong thôn có nhiều động vật như vậy, bọn họ cũng không hiểu tại sao những động vật này lại đột nhiên điên cuồng. Trong đám người có rất nhiều phụ nữ và đứa bé đều khóc lớn.

Kể từ khi con đường giữa thôn với bên ngoài bị chặn, lương thực trong thôn họ giảm bớt từng ngày từng ngày, tất cả mọi người chịu đựng đói bụng chia một chút lương thực ra cho người cần phải ăn, sau đó nâng đỡ lẫn nhau, khích lệ lẫn nhau. Nhưng Diệp Diễn Nhữ đến, mang đến tin tức con đường hoàn toàn bị chặn, từ lúc này trở đi, bọn họ cảm thấy bầu trời như sắp sụp đổ!

Các thôn dân tuyệt vọng mang đôi mắt đẫm lệ giàn giụa, sa sút tinh thần lảo đảo trở về căn nhà đã không che chắn được mưa gió. Sống không nổi nữa, bọn họ đều sống không nổi nữa! Người một nhà chen một đoàn, bên tai nghe càng ngày càng nghe rõ tiếng sóng vỗ, cảm thấy nhiệt độ càng ngày càng giá rét, cả thôn trang cũng tràn ngập hơi nước nặng nề —— ngoài cơn mưa to tầm tã ra, nước lũ cuồn cuộn mang tới hơi nước như địa ngục.

Lòng càng ngày càng tuyệt vọng, không thể chịu nổi nhiều áp lực hơn nữa. Thần kinh của mọi người giống cọng rơm bị bẻ cong, chịu đựng thêm chút áp lực sẽ trực tiếp sụp đổ.

Dân chúng vây thành một đoàn, dùng đôi mắt sợ hãi chăm chú nhìn dã thú bao vậy bọn họ trước mắt, bọn họ đã không năng lực phản kháng!

Đột nhiên, lũ dã thú có chút rối loạn, bọn họ rối rít nhường ra từng khe hở thật nhỏ, sau đó nhìn thấy tất cả dã thú hung mãnh, hoặc sói, hoặc cọp, hoặc gấu đen lớn, chậm rãi đi ra từ trong vòng vây, ánh mắt bọn nó nổi đầy tia máu, vô cùng hung ác, trong miệng đều ngậm một đứa bé, đó là đứa bé mà khi các thôn dân chạy trốn đã rơi lạc mất, giờ phút này bọn nhỏ đã bị dọa sợ đến quên mất kêu gào, chỉ biết ngây ngốc mở cặp mắt trống rỗng không biết nhìn về phía phương nào.

“Con của ta!” Không biết là người nào phát ra tiếng thét bi thương như vậy, chút sức lực cuối cùng đột nhiên căng chặt như cọng rơm bị đè cong, hung hăng, không chút lưu tình, tàn phá “cọng rơm” vốn đã yếu ớt không chịu nổi!

Từng thôn dân tóc tai bù xù, nhếch nhác rối rít vọt ra, kêu khóc đi giành con của mình.

“Mọi người im lặng! Đừng xông tới, đừng đi!” Chỉ có một người có thể ở tại chỗ có thể nói ra lời là Diệp Diễn Nhữ, hắn rất muốn cản thôn dân kích động, nhưng lại bị bọn họ dùng sức đẩy ra, lảo đảo  té ngã trên đất.

“Đại nhân!” Mấy tráng hán đi theo hắn lo lắng vây lại, “Đại nhân, người không sao chứ! ?”

Diệp Diễn Nhữ khoát tay lia lịa, hô lớn: “Không sao! Không sao! Nhanh, nhanh đi cản bọn họ lại! Ngộ nhỡ đã xảy ra chuyện đó!” Lại không nói những thôn dân bị kích động này có khả năng bị bọn dã thú điên cuồng cào xé nát bấy, hắn lo lắng máu tươi sẽ càng dẫn phát tính điên cuồng của bọn dã thú, đến lúc đó bọn nó hợp nhau tấn công, hơn ngàn người bọn họ chỉ sợ cũng không cần chờ nước dâng lên, cũng đã thành bữa ăn cho dã thú rồi!

Vốn tưởng rằng các thôn dân xông lên sẽ chết thê thảm, lại kinh ngạc phát hiện, những dã thú kia, lại trong nháy mắt bọn họ xông ra, hất cao đứa bé trong miệng lên, trực tiếp ném về phía chỗ bọn họ đứng, khi bọn họ còn chưa phản ứng kịp thì bọn nó đã xoay người trở lại trong bầy thú!

Chuyện này. . . . . . đã xảy ra chuyện gì vậy! ?

Ôm thật chặt đứa bé mất mà được lại, tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu.

Đang lúc này, một người thanh niên đột nhiên quát to một tiếng: “Tiếng gì? Là tiếng gì vậy! ?”

Nghe vậy, tất cả mọi người ngưng khóc thút thít, kéo lỗ tai muốn nghe thử tiếng động mà tên tiểu tử này nói, d,0dylq.d ngay cả dã thú vừa mới gầm thét không ngừng, tất cả đều yên tĩnh lại, giống như đang lẳng lặng lắng nghe.

Dần dần, bọn họ nghe được, trừ tiếng sóng nước không ngừng vỗ ra, còn có vô số tiếng ầm vang, xen lẫn tiếng “phạch phạch” đang đến gần bọn họ.

Các thôn dân chưa từng có nghe qua loại tiếng động lại bắt đầu hoảng loạn: “Đây là tiếng gì! ?”

“Tại sao chưa từng nghe qua! ? Có phải lại có thứ gì xấu xa tới? ?”

“Ô ô ô! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! ?”

Tiếng khóc rống kinh hoảng không duy trì được bao lâu, bởi vì sau một khắc bọn họ đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.