Phượng Duy Tĩnh ở trong lều trại, năm nam tử áo đen quỳ trên mặt đất không động đậy, một đôi con ngươi đầy tơ máu trừng thật lớn, trừng đến nỗi gần như lòi ra khỏi mắt.
Bên trong lều ngoài mấy quân lính đứng bảo vệ ra, Phượng Duy Tĩnh, Tĩnh Ảnh và Tuân Thư đều ngồi ở chính vị, trước mặt hai người như che phủ một lớp băng sương, ánh mắt tựa như đao, từng đao như muốn lăng trì mấy người trước mặt, khiến nhiệt độ trong lều trại trong lúc vô hình giảm xuống vài lần.
Vừa thấy Phượng Tĩnh Xu đi vào, mấy quân lính rối rít hành lễ, ba người Phượng Duy Tĩnh cũng từ trên chỗ ngồi đứng dậy chào đón.
Phượng Tĩnh Xu trực tiếp lướt qua năm người đang quỳ, ngồi vào thượng vị, một đôi mắt màu tím mang theo gian manh nhìn về phía người trên đất, ánh mắt âm lãnh kia, giống như một con rắn độc khạc lưỡi đỏ máu, đang lo lắng làm sao trêu con mồi tới tay, đưa bọn họ từng bước từng bước dằn vặt đến chết. Gương mặt tuyệt mỹ hợp với đôi mắt như vậy, hiện ra tương phản cực lớn, làm cho trong đầu người ta không khỏi hiện ra một câu nói: khuôn mặt tiên nữ tâm ma quỷ.
Phượng Tĩnh Xu nhìn ba nam nhân bên cạnh, cuối cùng nhìn về phía Tuân Thư nói: “Thư nhi, chờ lát nữa tỷ tỷ chuyện cần làm, có thể sẽ rất đáng sợ, đệ có muốn đi ra ngoài trước, thăm Tình di một lát được không? Tỷ tỷ xử lý xong sẽ tới tìm đệ.”
Tuân Thư cái hiểu cái không lắc đầu, giọng mang theo ngây thơ nói: “Mặc kệ tỷ tỷ muốn làm cái gì, Thư nhi cũng sẽ ủng hộ đến cùng, Thư nhi không sợ tỷ tỷ làm chuyện dọa người, Thư nhi chỉ sợ tỷ tỷ không quan tâm đệ.”
Phượng Tĩnh Xu an ủi cười một tiếng, mặc dù cảm thấy Tuân Thư nói lời này có hơi sớm, nhưng hắn có thể làm ra quyết định này, khiến cho nàng thật vui mừng, ít nhất điều này nói rõ ở trong lòng Tuân Thư, nàng mới là quan trọng nhất, mặc dù. . . . . . lát nữa chuyện nàng cần làm có thể sẽ khiến hắn từ đây sinh ra cảm giác sợ hãi với nàng, nhưng, làm nam nhân của Phượng Tĩnh Xu nàng, bọn họ có quyền biết một Phượng Tĩnh Xu chân thật, mà không chỉ là một Phượng Tĩnh Xu hư ảo mà hoàn mỹ, nàng không phải cửu thiên huyền nữ trên trời, là người lo nghĩ tâm địa thiện lương, nàng tới từ địa ngục hoa bỉ ngạn, có vẻ xinh đẹp chói mắt và lòng dạ ác độc. Nàng muốn hoàn toàn hiện bản thân ra bọn họ trước mặt, khiến hai bên lẫn nhau không tồn tại giấu giếm và hiểu lầm.
Hỏi Tuân Thư xong, Phượng Tĩnh Xu lại nhìn hai người kia, thấy hai người đều là vẻ mặt kiên định, vì vậy quyết định, lười biếng dựa vào thành ghế, một tay ôm Tuân Thư vào trong ngực, tùy thời an ủi hắn có thể sinh ra sợ hãi.
Lại đưa mắt nhìn năm người kia, cặp mắt màu tím càng thêm thâm trầm, tựa như con rắn lớn mở miệng to như chậu máu, chuẩn bị bắt đầu hưởng thụ bữa tiệc đẫm máu.
“Tất cả thủ hạ của các ngươi đều bị giam giữ, hiện tại chỉ có các ngươi thành thật trả lời vấn đề của ta, bọn họ mới có cơ hội sống sót.” Phượng Tĩnh Xu chậm rãi nói ra.
Không ngoài ý muốn, nghe lời Phượng Tĩnh Xu nói, mấy người kia đều có vẻ mặt hờ hững, trong mắt không thấy chút gợn sóng nào.
“A! Ta ngược lại đã quên, dựa vào thân thủ của các ngươi, có lẽ nhất định là sát thủ chuyên nghiệp? A. . . . . . Tim, có phải đã sớm nguội lạnh rồi phải không?” Phượng Tĩnh Xu nhẹ giọng hỏi, giọng điệu vui vẻ kia, tựa như một xấp tơ lụa thượng hạng mát lạnh, chậm rãi xẹt qua không khí, cuốn lấy cổ họng mấy người, khiến bọn họ trong nháy mắt có cảm giác hít thở không thông, lòng cũng không khỏi tự chủ run rẩy.
“Nếu là như vậy, thì ba mươi mấy mạng người các ngươi sẽ không để ý chứ?” Phượng Tĩnh Xu giống như đang hỏi thăm, khẽ nghiêng người về phía trước. Thấy mấy người vẫn không có phản ứng, nàng giống như rất buồn phiền nhăn mày, nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Nhiều người như vậy, mang theo lại rất lãng phí lương thực, nếu thả ra thì sẽ quay lại tìm phiền toái, nên xử trí thế nào đây. . . . . .”
Ngón tay gõ gõ cái cằm xinh xắn, cặp mắt sáng lên, vui mừng nói: “Haaa...! Ta nghĩ ra rồi, nếu không như vậy đi! Ta liền mang các ngươi theo, lương thực của các ngươi cũng làm cho bọn họ là được rồi!”
Nói xong, còn không đợi những người khác phản ứng kịp, Phượng Tĩnh Xu cao giọng phân phó nói: “Người đâu! Mang năm thùng gỗ lên, cho năm vị khách tắm rửa một phen! Chuẩn bị khung sắt, bổn cung nên chuẩn bị cơm trưa cho khách!”
Chỉ chốc lát sau, mười binh lính liền mang năm thùng gỗ và một khung sắt được đốt đỏ bừng vào, sau khi để xuống, Phượng Tĩnh Xu lại ra lệnh: “Cởi áo cho khách, rồi đưa vào trong thùng gỗ!”
Mấy người lính lập tức cởi hết sạch y phục của năm tên thích khách, từng người một bị ném vào trong thùng gỗ.
Phượng Tĩnh Xu vỗ tay lần nữa, ba mươi mấy thích khách bị ép đi vào, Phượng Tĩnh Xu đứng lên, ôm lấy Tuân Thư đi về phía bọn họ nói: “Ta cho các ngươi thời gian một nén nhang để suy nghĩ, nếu nguyện ý trả lời vấn đề của ta, ta có thể bỏ qua cho hắn, nếu không, vậy thì, qua thời gian, coi như ngươi đổi ý, cũng không có cơ hội.” Nói xong, trên bàn ở chủ vị lập tức đốt một cây hương.
Phượng Tĩnh Xu kiên nhẫn đợi một nén nhang trôi qua, vẫn không có ai muốn trả lời vấn đề của Phượng Tĩnh Xu, Phượng Tĩnh Xu đáng tiếc thở dài mà nói: “Các ngươi đến địa phủ, cũng đừng nói là ta đưa các ngươi đi, là bản thân các ngươi không nắm chắc cơ hội của mình.” Nói xong, xoay người nói: “Chúc mừng các ngươi, bây giờ các ngươi có thể tắm rửa dùng bữa rồi!”
Nàng giơ tay lên vỗ ba tiếng nữa, năm Lam Linh Lung lập tức xuất hiện im hơi lặng tiếng ở trước mặt mọi người, bởi vì Lam Linh Lung là Linh Lung chuyên võ, vì vậy tu vi võ công cực cao, bây giờ đã đạt tới cảnh giới người bình thường không thể thấy rõ hình dáng, vì vậy người bên trong lều đều cho năm bóng người màu xanh lam này chỉ là nhân sĩ võ laanm có tu vi cực cao, sẽ không chú ý tới vẻ quái dị của bọn họ.
Phượng Tĩnh Xu ôm lấy Tuân Thư trở về chỗ, nhấc tay, bày một kết giới, dùng giọng nói vô cùng lười biếng: “Cho năm vị khách quý tắm rửa.”
Tiếng nói vừa dứt, bàn tay năm Lam Linh Lung bàn tay vung lên, bay lên trước mặt năm người áo đen, bóng xanh nhanh chóng chợt lóe mà lên, không nhìn thấy động tác của bọn họ như thế nào, chỉ thấy được máu bắn tung tóe đầy trời lưu loát từ không trung bay xuống, máu bắn tung tóe bay tán loạn, thoạt nhìn lãng mạn mà xinh đẹp, chỉ như vậy lại làm cho người ta mê muội, mấy binh lính thủ vệ phía dưới rối rít lộ ra vẻ mặt khen ngợi. Nhưng mà, chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đẹp đẽ này, là do máu người tạo ra, liền không khỏi giật mình, cả người tóc gáy dựng đứng, trong lòng khiếp sợ.
Thủ pháp của Lam Linh Lung cực kỳ hoàn mỹ, năm người, năm thùng gỗ, tất cả đều theo đúng chỗ ngồi, một giọt máu cũng không có tràn ra bên ngoài thùng, cũng không có bay vào trong thùng khác.
Trong lều trại vang lên tiếng năm người gào thê thảm, xuyên thấu màng nhĩ của người ta đến thẳng tinh thần, rung động đến cực điểm. Mỗi người đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ mà kinh khủng, không biết Phượng Tĩnh Xu lại đối đãi với những người này như vậy!
Khi Lam Linh Lung dừng tay, năm người trên đất đã không còn hình người, chỉ có thể gọi là. . . . . . thịt vụn.
Lam Linh Lung dừng lại, yên lặng đợi Phượng Tĩnh Xu ra lệnh, Phượng Tĩnh Xu cũng không ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Tuân Thư, lơ đãng nói: “Năm mươi bốn, chính ta đã châm năm mươi bốn châm trên người tiểu Hoa nhi, các ngươi đã muốn gánh chịu lửa giận của ta như vậy, thế thì, các ngươi cứ tới chịu đựng đi! Năm ngàn bốn trăm đao, mỗi người các ngươi đều phải gánh chịu trừng phạt! Tiếp tục!!!”
Lam Linh Lung nhận được mệnh lệnh, lập tức lại vung lên năm người áo đen, bắt đầu một cuộc lăng trì mới. . . . . .
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, tiếng kêu thảm thiết chưa từng dừng lại, sắc mặt của mọi người cũng càng ngày càng tái nhợt, ngay cả Tĩnh Ảnh thân là thủ lĩnh tổ chức sát thủ cũng không chịu được lạnh lẽo. Cảm thấy Tuân Thư trong ngực hơi run rẩy, Phượng Tĩnh Xu nhỏ giọng hỏi bên tai hắn: “Thư nhi, sợ sao?”
Tuân Thư gật đầu, “Tỷ tỷ, bọn họ kêu quá lớn tiếng, lỗ tai Thư nhi đau, hơn nữa bộ dạng đó của bọn họ, “ Tuân Thư chỉ hai mươi mấy thịt vụn nhăn nheo đỏ máu, tiếp tục nói: “Thật là khó nhìn, Thư nhi cũng không muốn ăn thịt nữa.”
Phượng Tĩnh Xu nâng cằm Tuân Thư lên, cẩn thận quan sát, sau khi xác định trong mắt hắn cũng không có vẻ sợ hãi nàng, lại ngẩng đầu nhìn về phía hai nam nhân ở hai bên, mặt hai người trắng bệch, cảm thấy tầm mắt của Phượng Tĩnh Xu, rối rít nhìn lại, ánh mắt kia, không có sợ hãi hoặc là xa cách, chỉ có đầy quan tâm và tình ý, khiến tâm tình Phượng Tĩnh Xu thật tốt, rốt cuộc lòng từ bi, ngưng trừng phạt đối với năm người quần áo đen. Lam Linh Lung lẳng lặng đứng ở phía sau năm thùng gỗ, giờ phút này, năm nam nhân trong thùng gỗ đã sớm không lạnh nhạt ngay từ đầu, trong mắt chỉ còn lại sợ hãi và sợ hãi, hồn bay phách tán. Máu tươi ấm áp trong thùng gỗ, cùng với lòng lạnh băng của bọn họ, thành sự chênh lệch rõ ràng, không ngừng giày vò thân thể và tinh thần của bọn họ.
Phượng Tĩnh Xu nhàn nhạt nhìn về phía hai mươi mấy đống thịt vụn không ngừng co giật trên đất, Lam Linh Lung xuống tay cực kỳ tỉ mỉ, vừa có thể hoàn mỹ cắt hết năm ngàn bốn trăm đao, lại khiến người ta không bị hôn mê, không tử vong, duy trì tinh thần tỉnh táo, biết tình trạng bây giờ của mình, chính là điều mà Phượng Tĩnh Xu muốn.
“Bọn chó săn đi theo hẳn là rất đói bụng, dắt bọn họ vào dùng cơm trưa đi!” Nàng tùy ý nói với một binh lính nhìn qua rất vạm vỡ nói.
“Dạ . . . . . vâng, vâng!” Tên binh lính bị sợ đến toàn thân phát run, dưới ánh mắt hâm mộ của các đồng liêu rời đi giống như bay thoát khỏi địa ngục thế gian này, quá đáng sợ, vị công chúa thật quá đáng sợ! Cả đời hắn chưa sợ qua bao nhiêu người, nhưng vị công chúa, cho dù là nằm mơ, hắn cũng muốn cút thật xa quỳ lạy khấu đầu với nàng, không dám có một chút dị nghị và phản kháng với nàng!
Rất nhanh, một tên lính hộ dắt mười con chó săn vào, những con chó săn này, cung kính khác thường với Phượng Tĩnh Xu, người khác không biết nguyên do trong đó, nhưng trong lòng Phượng Tĩnh Xu biết rất rõ, trong lòng nàng ra lệnh cho bọn chó săn, mười con chó săn lập tức giống như nổi điên, xông về đống thịt vụn kia, nhẫn tâm cắn xé. . . . . .
Đến đây, lưỡi hái của tử thần đã thu hoạch được ba mươi sinh mạng.
Cuối cùng khóe mắt Phượng Tĩnh Xu liếc thấy tia may mắn trong mắt năm người, cười lạnh, may mắn? Sợ rằng chờ lát nữa, các ngươi còn ước gì trở thành một trong số bọn họ đấy. . . . . .
Vỗ tay, lại có năm Lục Linh Lung xuất hiện, Lục Linh Lung không có tu vi võ công như Lam Linh Lung, vì vậy đều lấy tấm khăn xanh che mặt, người ngoài nhìn thấy, năm người này không giống như bọn người lúc này.
Phượng Tĩnh Xu nói: “ Làm vài món thức ăn cho khách đi!”
Lục Linh Lung được lệnh, lập tức đi về phía năm người còn lại.
Xem qua con mồi bị buộc đến góc chết chưa? Cái loại tuyệt vọng và sợ hãi vô cùng đó, chính là vẻ mặt lúc này trên mặt năm người đó.
Khung sắt đỏ bừng, ly rượu chân cao trong suốt óng ánh, tiếng thịt nướng vang lên, mùi thơm thìa là. . . . . .
Tất cả đều được tiến hành vô cùng lưu loát, tựa như một bữa tiệc vui mừng vậy, chỉ là, chủ nhân của buổi tiệc này, chỉ có năm người. . . . . .
Miệng bị cạy ra, trút vào cổ họng chính là máu của đồng bạn, lại bị khép lại, nuốt vào là thịt của đồng bạn. . . . .
Dù là sát thủ máu lạnh nhất, cũng không thể không ở dưới sự tra giày vò này mà không điên, cuối cùng, cũng bởi vì năm người không chịu nổi kích thích, toàn bộ đều đã hôn mê. . . . . .
“Tĩnh nhi, đừng tiếp tục nữa, chúng ta vẫn nên đi vào vấn đề chính đi?” Phượng Duy Tĩnh hít sâu một hơi, dienndnle,qu.y don mùi máu tanh nồng đậm khiến không khí cũng ô nhiễm, hít vào miệng, chỉ có tràn đầy chết chóc.
“Duy nhi, không chịu nổi sao?” Phượng Tĩnh Xu nghiêng người hỏi.
Phượng Duy Tĩnh lắc đầu, nói: “Đây cũng không sao, nhưng mà, Tĩnh nhi, ta lo lắng nàng cứ gây sức ép như vậy, ngộ nhỡ về sau. . . . . . nếu như có báo ứng, ta sợ. . . . . .”
Tĩnh Ảnh ở bên phải Phượng Tĩnh Xu lập tức đưa tay nắm tay nàng, không tiếng động truyền đạt ý kiến của mình.
“Ngươi cũng lo lắng?” Phượng Tĩnh Xu quay đầu hỏi.
Sầu lo trong mắt Tĩnh Ảnh lộ ra không bỏ sót.
Trong lòng Phượng Tĩnh Xu ấm áp, bọn họ không phải vì sợ, mà là vì lo lắng an nguy của nàng. . . . . . có phu như thế, phụ còn cầu gì?
Xem ở mặt mũi của ba người, Phượng Tĩnh Xu rốt cuộc ngưng trừng phạt, nàng tháo huyệt đạo của một người trong đó thoạt nhìn giống như là người cầm đầu ra, người nọ chậm rãi tỉnh lại, khi ánh mắt của hắn chống lại Phượng Tĩnh Xu, d,0dylq.d thời khắc sợ hãi kia lại điên cuồng dâng lên, trong đầu tất cả huấn luyện của sát thủ, tất cả lực ý chí đều bị mài đi, thậm chí, còn mài ra một hang lớn không đáy, bên trong lắp đầy sự sợ hãi đối với Phượng Tĩnh Xu.
“Hiện tại, ngươi nguyện ý trả lời ta rồi chứ?” Phượng Tĩnh Xu ngẩng đầu lên, tựa như nữ vương cao ngạo hỏi.
Người áo đen ngay cả dũng khí gật đầu liên tục cũng không có, chỉ có thể xẹt qua một tia sáng ở trong mắt, cầu xin Phượng Tĩnh Xu có thể hiểu ý tứ của hắn. . . . . .
Phượng Tĩnh Xu hừ lạnh, mắng: “Vô dụng!” Hỏi tiếp: “Các ngươi là người nào? Tại sao phải đến đội ngũ của ta tiến hành ám sát? Cố chủ của các ngươi là ai?”
Người áo đen cố gắng khống chế hàm răng run lên, run giọng trả lời: “Ta...chúng ta. . . . . . Là sát thủ của. . . . . . của Phi Tuyệt lâu. . . . . . Phía trên muốn. . . . . . chúng ta tới, tới ám sát một nữ nhân ngốc. . . . . . tên Lục, Lục Tình La….., về phần cố chủ đã thuê, chúng ta. . . . . . cũng không biết, biết. . . . . . Chuyện như vậy, là . . . . . là cơ mật, chỉ có. . . . . . chỉ có lâu chủ mới, mới biết. . . . . . Ta chỉ có thể mơ, mơ hồ biết. . . . . . tin tức đến từ. . . . . . Hí, Hí Triều quốc. . . . . .”
Phi Tuyệt lâu, Lục Tình La, Hí Triều quốc.
Trong đầu Phượng Tĩnh Xu thoáng qua một ý niệm, nhanh đến nỗi không kịp bắt lấy, vì vậy tiếp tục hỏi: “Như vậy đương gia của các ngươi là ai ? Tổng bộ của các ngươi ở nơi nào?”
Tĩnh Ảnh ở một bên xen vào nói: “Xu, ta biết rõ Phi Tuyệt lâu, bọn họ và Mộ Ngâm giáo đều là. . . . . . Khụ khụ! Đều là đối thủ một mất một concủa tổ chức sát thủ có tiếng Quân Cơ xử, ở trong giang hồ, Mộ Ngâm giáo và Quân Cơ xử luôn áp chế Phi Tuyệt lâu gắt gao, bọn họ nghĩ hết biện pháp cũng không có thể vượt qua trước hai tổ chức, nghe nói gần đây Phi Tuyệt lâu đã đổi lâu chủ mới, cũng không biết lâu chủ này sẽ có hành động gì.”
“Hả? Luôn luôn bị áp chế?” Phượng Tĩnh Xu cảm thấy hứng thú với lời này, hỏi: “Tại sao?”
Tĩnh Ảnh suy nghĩ một chút, trả lời: “Trên giang hồ có rất nhiều lời đồn đãi, ba bên có thực lực cách xa có thể là một nguyên nhân, mà một điều khác, hình như là mười năm trước Phi Tuyệt lâu nhận được một vụ, nhưng không hoàn thành được, không chỉ đắc tội khách hàng, còn phá tan thần thoại cũng phá tan chưa bao giờ thất thủ của bọn hắn, từ đó địa vị danh dự của Phi Tuyệt lâu bắt đầu tuột dốc, thêm đến mấy năm gần đây, Mộ Ngâm giáo và Quân Cơ xử xuất hiện, tình cảnh của bọn họ càng không tốt, vẫn luôn bị áp chế.”
Phượng Tĩnh Xu cười thầm, nói: cái này chẳng lẽ chính là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát? Xem ra tuy rằng Phi Tuyệt lâu có chút tài mọn, nhưng cũng không đủ gây sợ.
Hiện tại, quan trọng nhất là phải nhanh chóng chạy tới Hí Triều quốc, nếu chủ mưu ám sát đến từ Hí Triều quốc, như vậy, chỉ có sớm ngày tới đó, mới có thể làm rõ ngọn nguồn chuyện này.
Nghĩ tới đây, Phượng Tĩnh Xu không chậm trễ nữa, đứng dậy ra lệnh: “Thu thập mọi thứ nhanh chóng xuất phát, giờ Thân lên đường!”