Đại đội rất nhanh sẽ bắt đầu tập họp, Phượng Tĩnh Xu đi tới xem tình hình của Lục Tình La, sau khi xác định tương đối ổn định, đã đến trong lều Hoa Ngọc Dung nằm. Mấy nam nhân bên trong đều còn đang hôn mê, Phượng Tĩnh Xu nhân cơ hội đi tới trước mặt của Hoa Ngọc Dung, hít sâu một hơi, bắt đầu kết thủ ấn, sau một nén nhang, một tia sáng màu vàng chói mắt thoáng hiện, theo Phượng Tĩnh Xu ra dấu tay càng lúc càng nhanh, tia sáng màu vàng cũng càng ngày càng sáng, đến cuối cùng, tia sáng kia lại còn chói mắt hơn ánh mặt trời phía ngoài, thật may là lúc vừa vào Phượng Tĩnh Xu thuận tay bày kết giới ra, nếu không không chừng sẽ khiến mọi người càng kinh động.
Dần dần, ánh sáng từ sắc bén trở nên êm dịu, chậm rãi bao vây Hoa Ngọc Dung, một bóng màu đỏ bay ra từ trong Thấm Xu Văn, đó là Linh Lung có cấp bậc cao nhất trong Thấm Xu Văn mà Phượng Tĩnh Xu dùng thời gian mấy năm mới chế tạo ra —— Hồng Linh Lung. Bình thường Hồng Linh Lung không cần thi hành nhiệm vụ, địa vị của nó ở trong Thấm Xu Văn tương đương với người lãnh đạo tối cao, thống lĩnh tất cả Linh Lung.
Thấm Xu Văn có một chức năng đặc biệt, đó chính là có thể chứa cơ thể sống, những động vật trong Tử Vong sâm lâm chính là một ví dụ. Nhưng mà, dù sao đó cũng là động vật, nếu như muốn chứa người sống, ở trên số lượng thì có hạn chế nhất định, hơn nữa trong vòng mười ngày chỉ có thể vận dụng một lần, một lần nhiều nhất chỉ chứa một vạn người, mỗi lần vận hành, nhất định phải có Hồng Linh Lung tương trợ, là một pháp thuật tương đối hao phí linh lực, vì vậy không tới lúc khẩn cấp, Phượng Tĩnh Xu sẽ không vận dụng chức năng này.
Lần này Phượng Tĩnh Xu nóng lòng chạy tới hoàng đô Hí Triều quốc, cộng thêm tình huống đặc biệt của Hoa Ngọc Dung, vì vậy mới bất đắc dĩ vận dụng, lại nói, Hoa Ngọc Dung còn là vị khách đầu tiên của Thấm Xu Văn! Trong Thấm Xu Văn phân bố các khu vực chằng chịt, đều dựa vào tiên khí Phượng Tĩnh Xu tu luyện triển khai, Hoa Ngọc Dung đến bên trong nằm bảy tám ngày, không chỉ có ích cho việc thân thể hắn hồi phục, hơn nữa, tiên khí thông qua vết thương thấm vào trong cơ thể sẽ cải thiện thể chất của hắn, để cho hắn càng khỏe mạnh hơn người thường, cho dù không biết võ, trong cơ thể cũng sẽ có một cỗ tiên khí như có như không, để cho hắn tương đương với cao thủ võ lâm trung đẳng, chỉ cần học sử dụng, sẽ tùy tâm mà động, từ đó không hề lo lắng người khác tập kích nữa.
Lần này có thể coi Hoa Ngọc Dung là nhân họa đắc phúc.
Hồng Linh Lung ôm lấy Hoa Ngọc Dung, sau khi cung kính chào Phượng Tĩnh Xu một cái, Hồng Quang chợt lóe, liền biến mất ở trong lều.
Phượng Tĩnh Xu thả tay xuống, thở phào, hiện tại vấn đề của Hoa Ngọc Dung đã được giải quyết, nhưng còn có hai người. . . . . . Phượng Tĩnh Xu đưa ánh mắt về phía nam nhân áo đen trong đám người hôn mê nằm trên giường kia, suy nghĩ một chút, vẫn nên quyết định giải quyết vấn đề thay con hồ ly kia trước lúc xuất phát trước. Vì vậy nàng tiến lên điểm mấy chỗ huyệt trên người Hàm Tinh, Hàm Tinh chậm rãi mở mắt.
Mặc dù khó hiểu tại sao mình nằm ở trên giường, nhưng Hàm Tinh cũng không có hỏi, chỉ là lẳng lặng đứng lên đối mặt với Phượng Tĩnh Xu.
“Ngươi nói ngươi muốn tìm được hồ ly, ngươi tìm nàng làm gì?” Phượng Tĩnh Xu cũng không giải thích cái gì với hắn, mở miệng đi thẳng vào vấn đề.
Hàm Tinh cúi đầu, mím chặt cánh môi, giống như không muốn nhiều lời.
“Hừ! Không nói thì ngươi đi đi! Ta sẽ không mang theo ngươi đi quấy rầy nàng!” Phượng Tĩnh Xu hừ lạnh nói.
Suy tính chốc lát, Hàm Tinh hiểu, hiện tại sợ rằng chỉ có Phượng Tĩnh Xu có thể giúp mình, không nói dựa vào năng lực của bản thân tìm được Tâm Mộng Hồ là chuyện sớm muộn, nhưng sau khi tìm được nàng nên làm thế nào để được nàng tha thứ, để cho nàng có thể khiến hắn tiếp tục sống ở bên cạnh nàng, đối với lần này hắn lại không có biện pháp gì! Hắn còn nhớ rõ ngày đó sự quyết tuyệt trong lời của nàng, người quật cường như vậy, chỉ sợ là sẽ không tiếp nhận mình quay đầu. . . . . .
Giờ phút này hy vọng duy nhất của hắn, có lẽ đang ở trên người vị công chúa trước mắt này.
Sau khi nghĩ thông suốt, giọng Hàm Tinh trầm thấp không chút do dự vang lên: “Ta đi hoàn thành ước định của ta với nàng.”
“Ước định!?” Phượng Tĩnh Xu cười nhạo một tiếng nói:“Ngươi quên rồi sao? Không phải nàng để cho ngươi vĩnh viễn cút ra khỏi tầm mắt của nàng sao? Không phải ngươi đã lựa chọn sư phụ của ngươi? Lúc này ngươi tới tìm nàng làm gì? Ngươi cũng không quản sư phụ của ngươi nữa hả?”
Bị một câu của Phượng Tĩnh Xu đâm trúng chỗ đau, cặp mắt trong suốt của Hàm Tinh chợt co rụt lại, trong mắt lóe lên vẻ khổ sở, ngay sau đó hóa thành kiên định, “Lúc ấy là bất đắc dĩ, sư phụ đối với ta có công ơn nuôi dưỡng, ta không thể vong ân phụ nghĩa, khi hắn cần giúp đỡ liền chẳng thèm quan tâm! Sau đó Ngọc Tranh trang từ từ suy tàn, đến bây giờ đã hoàn toàn phá hủy, mặc dù ta không có năng lực bảo vệ được Ngọc Tranh trang, nhưng mà ta lại muốn thu xếp xong cho sư phụ và sư muội, coi như trả lại ân nghĩa nhiều năm sư phụ đã nuôi dạy ta, hôm nay đã thu xếp ổn thỏa cho hai người bọn họ, ta cũng yên tâm, cho nên. . . . . .”
“Cho nên ngươi liền nhớ lại đến muốn trở lại tiếp tục làm nô lệ của nàng?” Phượng Tĩnh Xu nói tiếp.
Hàm Tinh trầm mặc không nói.
“Người bình thường gặp phải tình huống như thế không phải vì cảm thấy bản thân may mắn mới có thể thoát khỏi loại quan hệ này sao? Sao ngươi còn không ngừng chui vào? Ngươi có mục đích gì?” Phượng Tĩnh Xu hỏi.
“Ta. . . . . .” Hàm Tinh do dự một chút, trên gương mặt cương nghị hiện lên một chút đỏ ửng, khẽ cắn răng, rốt cuộc vẫn phải khai báo nói: “Ta không biết tại sao lại như vậy, mặc dù chỉ tiếp xúc với nàng ba ngày, nhưng mà ta lại không tự chủ được bị nàng hấp dẫn, bất luận bóng dáng tiêu sái của nàng, hay là cái miệng vừa mở ra nói đến mức không buông tha, ngay cả bộ dáng ngang ngược của nàng ta đều nhớ khắc sâu. . . . . . Ta không biết tại sao lại như vậy, nhưng vừa nghe thấy nàng để cho ta biến, để cho ta không xuất hiện ở trước mặt nàng nữa, ta liền cảm thấy trong lòng rất sợ, ta không muốn từ nay cùng nàng trở thành người dưng, ta. . . . . . ta vẫn muốn đợi ở bên cạnh nàng, ta muốn thời thời khắc khắc đều nhìn thấy nàng, nghe nàng vui vẻ cười to, tức giận mắng to, dù là mắng ta ta cũng. . . . . . vui vẻ chịu đựng!”
Phượng Tĩnh Xu không thể tưởng tượng nổi mở lớn mắt, dùng nhìn ánh mắt ngu ngốc nhìn nam nhân trước mặt, trong lòng không ngừng nghĩ tới: còn có phải là nam nhân không? Phân tích nội tâm lòng mình thấu đáo như vậy, nhưng ngay cả cơ bản nhất cái gì cũng không biết! Hắn chẳng lẽ không biết mình yêu hồ ly rồi hả? Rõ là. . . . . . Ngu ngốc!
Trong lòng không ngừng trợn trắng mắt với Hàm Tinh, nhưng nghĩ đến vẻ mặt và những lời nói cực kỳ tức giận lúc ấy của Tâm Mộng Hồ, lại không nhịn được trừng mắt lần nữa với Tâm Mộng Hồ, hồ ly đó, cũng là chủ nhân hồ đồ, khẳng định ngay cả mình có cảm tình với Hàm Tinh cũng không biết, hừ, hai người này tiến đến cùng một chỗ, cũng xứng đôi! Nghĩ tới, Phượng Tĩnh Xu không khỏi nở một nụ cười, tiếp tục hỏi: “Vậy sao ngươi không đến tìm nàng, ngược lại tới tìm ta?”
Bởi vì Hàm Tinh vừa nói một phen, cảm thấy lòng mình cũng bị Phượng Tĩnh Xu nhìn thấu đáo, vì vậy có chút ngượng ngùng, luống cuống trả lời: “Ta. . . . . . Ta không biết nàng ở nơi nào, ta chỉ nghe các ngươi nói qua một lần, nói nàng là thiên kim tể tướng bỏ nhà ra đi, ngươi lại là. . . . . . công chúa Lộng Phong quốc, vì vậy ta liền đến Lộng Phong quốc tìm đến phủ tể tướng. . . . . .”
Trời! Thì ra là có chuyện như vậy! Lần này Phượng Tĩnh Xu đã hiểu, Hàm Tinh cho hồ ly là thiên kim tể tướng Lộng Phong quốc, vì vậy tìm tới phủ đệ của Vu Lam, kết quả có thể nghĩ tới, không tìm được hồ ly, khi đó khẳng định bị Vu Phó Oánh phát hiện ra, Vu Phó Oánh ái mộ Phượng Duy Tĩnh, vẫn mượn cơ hội muốn đến gần Phượng Duy Tĩnh, thế nhưng mấy ngày nay Phượng Tĩnh Xu trở lại, nàng vẫn không có biện pháp đến gần hắn, hơn nữa lần này trở về Hiền vương phủ cũng đợi một đoạn thời gian liền vội vã rời đi, vì vậy nàng thừa cơ hội này, bắt được Hàm Tinh là người ngay thẳng, để cho hắn mang nàng cùng đuổi theo. Bởi vì Hàm Tinh không tìm được hồ ly ở Lộng Phong Quốc, hơn nữa Phượng Tĩnh Xu cũng vừa rời đi, vì vậy liền muốn đuổi theo hỏi thăm hành tung của hồ ly, vì vậy liền dẫn Vu Phó Oánh theo tới đây. . . . . .
Lần này rốt cuộc có thể giải thích tại sao Vu Phó Oánh đột nhiên xuất hiện rồi!
Phượng Tĩnh Xu khẽ cười một tiếng, nói: “Hàm Tinh à Hàm Tinh, thua thiệt ngươi còn từng là đại đệ tử của Ngọc Tranh trang, chẳng lẽ ngay cả kinh nghiệm giang hồ cơ bản ngươi cũng không có sao? Trước đó ngươi cũng không đi hỏi thăm một chút, người đời đều biết thiên kim tể tướng Lộng Phong quốc vẫn một mực ở trong Lộng Phong quốc, nghe nói còn ngày ngày đuổi theo Duy nhi! Tại sao có thể là hồ ly bỏ nhà nhiều năm chứ?”
Hàm Tinh bị Phượng Tĩnh Xu nói đến quẫn bách, cúi đầu đứt quãng nói: “Cái đó. . . . . . quan tâm sẽ bị loạn chứ sao. . . . . .”
“Ha ha! Hay cho quan tâm sẽ bị loạn, được rồi! Thấy cái cố chấp của ngươi, ngươi liền theo ta đi đi!” Phượng Tĩnh Xu gật đầu nói.
“Đi?” Hàm Tinh không hiểu ngẩng đầu, “Nhưng. . . . . .” Ta chỉ tới hỏi ngươi tung tích của nàng . . . . . .
Phượng Tĩnh Xu cho Hàm Tinh một cái liếc mắt, nói: “Không đi sao ngươi gặp được hồ ly? Nàng chính là thiên kim tể tướng Hí Triều quốc!”
“A!” Hàm Tinh chợt hiểu.
Lúc này, những người khác trong lều trại cũng rối rít tỉnh lại, trừ Lục Miểu và Đệ Ngũ Long Quỳ có chút ấn tượng với một cuộc giải phẫu kỳ dị ra, những người khác đều có vẻ mờ mịt.
Văn Nhân Tĩnh Phong vừa ngẩng đầu liền thấy Hàm Tinh, mới vừa bị ám sát sự kiện đánh loạn, suy nghĩ lại chợt nâng lên, hắn nghi hoặc nhìn Hàm Tinh suy nghĩ hồi lâu, càng nghĩ một ý niệm trong đầu càng xuất hiện rõ ràng, Hàm Tinh thật sự rất giống một người. . . . . . một người mà hắn rất quen thuộc. . . . . . Mặc dù hắn rời nhà nhiều năm, nhưng cũng sẽ không nhớ lầm, hình dáng khuôn mặt này, rõ ràng rất giống đại ca. . . . . .
Phượng Tĩnh Xu cũng không quản sắc mặt khác biệt của những người này, trực tiếp giao phó cho Phượng Hàm Tiếu nói: “Chúng ta phải nhanh lên đường một chút, đội ngũ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, về chuyện thích khách trên đường đi muội sẽ nói tỉ mỉ với huynh, hiện tại trước tiên chia đội ngũ làm hai, những người bị trọng thương từ từ đuổi theo ở phía sau, do sư phụ muội và Long Quỳ ở phía sau chữa trị giúp một tay, tin tưởng bọn họ sẽ khôi phục rất nhanh.”