Tĩnh Nữ Truyền

Chương 161: Q.2 - Chương 161: Chương 2.2




Vội vàng nhận lấy, là ai đánh cũng chưa kịp nhìn, Phượng Nhâm Ngạo liền nhấm phím gọi: “Này. . . . . .” (vì hoàng thượng là người cổ đại,  chưa làm quen với điện thoại được bao lâu nên mình sẽ không dùng từ alo nhé)

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng Phượng Tĩnh Xu: “Phụ. . . . . . Hoàng, hoàng thúc! ?”

“A, là Xu nhi!” Phượng Nhâm Ngạo phất tay, khiến tất cả sững sờ đều lui ra ngoài.

“Hoàng thúc?” Đầu bên kia điện thoại, giọng điệu Phượng Tĩnh Xu có hơi nghi ngờ, “Điện thoại của phụ vương sao lại ở chỗ người vậy?”

“Hừ, nói đến chỗ này, Xu nhi, con có đồ tốt thế này, sao không cho hoàng thúc một cái! ?” Vừa định nói thì bị Phượng Tĩnh Xu dẫn sự chú ý lực, Phượng Nhâm Ngạo bất mãn nói.

“Hoàng thúc, không lâu nữa người sẽ sớm biết thôi!” Phượng Tĩnh Xu không ngờ lúc này Phượng Nhâm Ngạo lại lôi chuyện cũ ra, vội vàng hỏi: “Hoàng thúc! Người còn chưa nói sao điện thoại của phụ vương lại ở chỗ người đó!”

“A. . . . . .” Nói đến chuyện này, Phượng Nhâm Ngạo đuối lý, dù sao Phượng Vu Dực xuất chinh, mà hắn lại không nói cho Phượng Tĩnh Xu biết, quả thật có chút đuối lý. “Cái này, Xu nhi, chuyện như vậy không trách được hoàng thúc, là phụ hoàng con không để cho ta nói!” Vội vàng đẩy trách nhiệm.

“Hừ! Phụ vương không để cho người nói? Không để cho người nói gì? Không để cho người nói chuyện phụ vương xuất chinh!?” Phượng Tĩnh Xu tiến thêm một bước làm rõ.

Phượng Nhâm Ngạo thế mới biết khi nãy bản thân để lộ dấu vết, vì vậy xấu hổ nói: “Cái đó, Xu nhi à, không phải phụ vương của con không để cho chúng ta nói, chỉ là, làm sao con biết chuyện này?”

“Hừ hừ! Hoàng thúc, người và phụ vương cũng nghĩ không đến chứ? Các người chỉ biết không để cho mẫu phi nói cho ta biết, nhưng các người quên mất công công và bà bà làm khách trong phủ, là bọn họ gọi điện thoại cho Thư nhi không cẩn thận lỡ miệng nói đấy!”

Thật thất sách! Phượng Nhâm Ngạo âm thầm chán nản, sao hắn lại không ngờ tới hai người đó!

Đột nhiên, cửa phòng đóng chặt truyền đến tiếng gõ cửa, “Không phải trẫm đã để cho tất cả các ngươi lui ra sao! ?” Đang nói chuyện bị cắt ngang,  giọng điệu Phượng Nhâm Ngạo rất không tốt.

“Khởi bẩm hoàng thượng, là tấu sớ cấp bách truyền tới từ đất phong!” Thái giám giữ cửa cũng gấp đến độ giậm chân.

“Truyền!” Vừa nghe là từ đất phong tới, Phượng Nhâm Ngạo cũng không kịp nói chuyện với Phượng Tĩnh Xu, vội vàng truyền người, thừa dịp tấu chương còn chưa tới thì tranh thủ thời gian nói với Phượng Tĩnh Xu: “Xu nhi à! Hoàng thúc xin lỗi con và phụ vương con, đất phong xảy ra chuyện!”

“Hoàng thúc, chuyện này con biết rõ, người đừng nóng vội, con đang chạy về !” Phượng Tĩnh Xu nghe giọng đầu bên kia điện thoại, vì vậy trước an ủi Phượng Nhâm Ngạo, thuận tiện cũng định nghe tấu sớ cấp bách gì truyền đến từ chỗ đất phong.

“Hoàng thúc, hay là xem thử tấu sớ cấp bách trước đi!”

Đúng lúc, một thái giám nâng tấu sớ cấp bách trong tay bước vào bên trong.

Phượng Nhâm Ngạo cầm lên lật hai trang, sắc mặt đột nhiên thay đổi, “Đây là xảy ra chuyện gì vậy!?”

“Hoàng thúc, trên đó nói gì?”

“Xu nhi, tình hình đất phong thật không tốt, đê Mịch La ở thượng du hai rất nghiêm trọng!” Vẻ mặt Phượng Nhâm Ngạo nghiêm túc nói với Phượng Tĩnh Xu ở đầu bên kia điện thoại.

Đê Mịch La là một đê lớn, chịu lực toàn bộ dòng chảy thượng lưu của sông Mịch đánh vào, địa hình thượng du sông Mịch rộng lớn, đường sông cũng rất rộng, mà phía dưới đê Mịch La, cũng là địa hình lấy bình nguyên làm chính, địa thế bằng phẳng, rất thích hợp trồng trọt cây lương thực. Sông Mịch chảy dọc theo Bạch Vũ và Tương Lý, bởi vì hai nhân tố địa thế và nguồn nước, xưa nay Bạch Vũ và Tương Lý là hai mảnh đất phong giàu có nhất trong ba mảnh đất của Phượng Tĩnh Xu, mà đê Mịch La được xây dựng ở nơi tiếp giáp của Bạch Vũ và Tương Lý, địa hình nơi này tương đối bằng phẳng hơn những khu khác, lại hơi có eo hẹp, địa thế Bạch Vũ khá cao, sông Mịch chảy qua Bạch Vũ tiến vào Tương Lý thì hình sông thu hẹp lại, ở đê Mịch La tạo thành một nơi hình phễu, sau khi đi qua đê Mịch La, theo địa thế Tương Lý phát triển, con sông eo hẹp lại phát triển ra, từ chỗ cao nhìn xuống, sông Mịch ở chỗ Bạch Vũ và Tương Lý nhìn tổng thể giống như một bình hồ lô, hoặc là dùng một cái đồng hồ cát để so sánh cũng không quá đáng. Tại địa thế này, sự tồn tại của đê Mịch La rất quan trọng, nếu như đê Mịch La có vấn đề, như vậy nước ở lòng sông rộng lớn trên thượng lưu lập tức tuôn trào toàn bộ đến chính giữa, rồi lại bởi vì địa thế mà không chảy được, cũng rất có thể trào khỏi lòng sông đánh thẳng vào đồng ruộng hai bên bờ.

Ngày thường lượng nói sông vừa vặn thích hợp tưới cây nông nghiệp hai bên bờ, còn chưa phát hiện xảy ra vấn đề gì, nhưng hôm nay sông Mịch xuất hiện lũ, da.nlze.qu;ydo/nn nếu như nơi này có vấn đề, như vậy hậu quả cũng rất nghiêm trọng!

“Hoàng thúc, đê Mịch La có thể chịu nổi hay không?” Một câu của Phượng Tĩnh Xu nói trúng trọng điểm.

“Đê Mịch La mới được sửa chữa không lâu, hẳn có thể chống được, chỉ là, “ Phượng Nhâm Ngạo ngừng lại, “Nếu như trời mưa to vẫn kéo dài, cũng rất có thể. . . . . .”

“Con biết rồi, hoàng thúc, vậy người có chuẩn bị người cứu viện và vật tư không?”

“Có thì có, nhưng từ nơi này đến Bạch Vũ, coi như ra roi thúc ngựa cả ngày lẫn đêm cũng cần mười đến hai mươi ngày. . . . . .” Phượng Nhâm Ngạo than thở, đây chỉ sợ nước xa không cứu được lửa gần! “Ta đã để Tường hoàng thúc của con chuẩn bị, chờ lát nữa là có thể lên đường.”

“Khởi bẩm hoàng thượng, phó thống lĩnh đoàn kỵ binh Trương Liêm cầu kiến!” Ngoài cửa truyền đến tiếng thái giám thông báo.

“Trương Liêm? Hoàng thúc, sao Trương Liêm lại trở thành phó thống lĩnh đoàn kỵ binh rồi?” Nghe thấy tên tuổi người quen, Phượng Tĩnh Xu có chút ngạc nhiên.

“Truyền!” Phượng Nhâm Ngạo cho truyền người yết kiến trước, lại giải thích với Phượng Tĩnh Xu: “Phụ vương của con xuất chinh, mang thống lĩnh của đoàn kỵ binh đi, dù sao cũng phải để lại một người trông coi đoàn kỵ binh chứ?” Sau đó lại nói cho nàng biết: “Bây giờ Trương Liêm phụ trách quản lý nhân lực chạy tới đất phong, vào lúc này, hẳn là hắn đã chuẩn bị xong, ta thấy lát nữa Tường hoàng thúc của con sẽ tới ngay thôi!”

“Hoàng thúc, mọi người trước chờ một chút, sau nửa canh giờ con sẽ chạy về, người bảo Tường hoàng thúc chờ một lát, đừng lên đường vội!” Phượng Tĩnh Xu vội vã nói xong, lập tức cúp điện thoại, chuyên tâm lên đường. Bây giờ không phải là lúc nói chuyện, vẫn nên gặp hoàng thúc trước rồi sau đó mới thương lượng đi!

Mặc dù rất nghi ngờ lời ns của Phượng Tĩnh Xu, thế nhưng khi Trương Liêm và Phượng Vu Tường đi tới Ngự Thư phòng, Phượng Nhâm Ngạo vẫn giữ hai người lại, thừa dịp thời gian chờ đợi lại căn dặn chuyện tiếp theo kỹ càng.

Sau nửa canh giờ, bên ngoài Ngự Thư phòng đột nhiên vang lên một trận ồn ào.

Phượng Nhâm Ngạo đứng lên, vừa định hỏi thăm xảy ra chuyện gì, đã nghe thấy được tiếng ngựa hí. Tại sao lại có ngựa chạy trong hoàng cung? Hơn nữa còn đến gần Ngự Thư phòng như vậy?

Phượng Nhâm Ngạo và Phượng Vu Tường nhìn nhau, biết chắc có người xông vào, Trương Liêm rút kiếm ra, vừa muốn xông ra, cửa Ngự Thư phòng đã bị hai vó ngựa đạp tung ra.

“Hoàng thúc!” Trong trận hỗn loạn, giọng Phượng Tĩnh Xu rõ ràng truyền đến.

“Là Xu nhi! Lui ra, tất cả đều lui ra!” Nghe được tiếng của Phượng Tĩnh Xu, Phượng Nhâm Ngạo vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vàng lớn tiếng đuổi cấm vệ quân đang theo sát Phượng Tĩnh Xu.

Thời gian chớp mắt, toàn bộ cấm vệ quân lui ra ngoài, chỉ để lại hai cánh cửa treo lơ lửng và một con ngựa toàn thân trắng như tuyết chứng minh hành động kinh người vừa rồi của Phượng Tĩnh Xu.

“Xu nhi! Sao con lại trở về! Lại nhanh như vậy! ?” Phượng Nhâm Ngạo và Phượng Vu Tường vui mừng tiến lên đón.

“Hoàng thúc, con vừa được biết tình hình đất phong đã lập tức ra roi thúc ngựa chạy về từ bên Hí Triều quốc, tình huống bây giờ thế nào rồi?” Nhanh nhẹn nhảy xuống ngựa, Phượng Tĩnh Xu đi thẳng vào vấn đề.

Ra roi thúc ngựa chạy về từ bên Hí Triều quốc? Phượng Nhâm Ngạo và Phượng Vu Tường hai mặt nhìn nhau, dù ra roi thúc ngựa thế nào cũng sẽ không nhanh như vậy chứ!?

Nhưng mà bây giờ không phải lúc nói những chuyện này, hai người vội vàng cùng thảo luận với Phượng Tĩnh Xu.

“Bên đất phong còn chưa gặp phải lũ lụt nghiêm trọng như thế, “ Phượng Nhâm Ngạo kể lại tình huống một lần nữa, “Nghiêm trọng nhất cũng chỉ có hơn hai mươi năm trước, lúc ấy sông Mịch xảy ra lũ lụt, gặp tai hoạ tương đối nghiêm trọng cũng là bên lãnh thổ Hí Triều quốc.”

“Lần này mưa to, theo thời tiết xem ra, không thể dừng trong một chốc được!” Phượng Vu Tường nói ra tin tức hắn có được từ Ti Thiên giám.

“Chúng ta đã tập hợp khẩn cấp sáu vạn nhân thủ trong vòng hai ngày, chuẩn bị lập tức lên đường tiến về phía đất phong.” Trương Liêm ở một bên bổ sung.

“Hoàng thúc, sáu vạn nhân thủ này, đều là những người nào?” Phượng Tĩnh Xu đột nhiên hỏi.

“Cái này con yên tâm, những người này đều là mấy đại hán có thân thể cường tráng, đi cứu viện không có vấn đề!” Cho rằng Phượng Tĩnh Xu lo lắng tư chất nhân thủ đi theo, Phượng Vu Tường vỗ ngực bảo đảm nói.

“Đại hán?” Sắc mặt Phượng Tĩnh Xu đột nhiên trở nên cực kỳ khó nhìn, “Hoàng thúc, các người đừng nói với con, các ngươi phái những đại hán này đi đất phong! ?”

“Có gì không đúng sao?” Thấy sắc mặt Phượng Tĩnh Xu khó chịu, Phượng Nhâm Ngạo cũng không để ý, chỉ hỏi thăm có chỗ gì không ổn.

“Dĩ nhiên không đúng!” Phượng Tĩnh Xu nhíu mày chặt đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi, “Hoàng thúc, những đại hán này chỉ là người mà các người tạm thời tới phải không? Những người này vốn không đáng tin! Bọn họ không có tổ chức kỷ luật nghiêm minh, cũng chưa trải qua bất kỳ khảo nghiệm và tôi luyện nào, những người này, nhìn như cường tráng, trên thực tế một khi gặp phải vấn đề, rất dễ dàng phân tán lẻ tẻ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.