Tĩnh Nữ Truyền

Chương 162: Q.2 - Chương 162: Chương 2.3




Nghe vậy, sắc mặt Phượng Nhâm Ngạo và Phượng Vu Tường cũng thay đổi, “Nhưng. . . . . . hẳn sẽ không có chuyện lớn gì. . . . . .”

“Hoàng thúc! Đây là thiên tai, không phải chúng ta nói không sao thì không sao! Thiên tai không đoán trước được, nếu thật sự có xảy ra chuyện lớn, đến lúc đó lại nói không thích hợp cũng đã muộn!” Phượng Tĩnh Xu quả quyết đánh nát tư tưởng gặp may của Phượng Nhâm Ngạo và Phượng Vu Tường.

“Vậy phải làm thế nào! ?” Ngay cả may mắn cũng không thể, lần này còn có thể phái người nào đây?

Phượng Tĩnh Xu trầm ngâm một lát, đột nhiên hỏi: “Hoàng thúc, trong kinh thành có bao nhiêu binh lực?”

“Binh lực?” Phượng Nhâm Ngạo khó hiểu, nhưng cũng thành thật trả lời: “Quân dự trữ của hoàng gia có hơn ba mươi vạn.”

“Vậy lập tức rút mười vạn quân đi cứu nạn!” Phượng Tĩnh Xu quyết định thật nhanh.

“Cái gì! ? Dùng quân đội cứu nạn!?” Phượng Nhâm Ngạo và Phượng Vu Tường trợn mắt, “Này, đây quả thực là mới nghe lần đầu!”

“Xu nhi! Con biết con đang nói gì không!? Quân đội dùng để bảo vệ hoàng gia, nếu mang bọn họ đi cứu nạn, vậy còn ra thể thống gì!?” Phượng Vu Tường giậm chân, “Để thiên tử không bảo vệ, lại đi cứu dân thường, đây không phải là đầu đuôi lẫn lộn sao! ?”

Ánh mắt Phượng Tĩnh Xu nghiêm nghị, “Hoàng thúc! Người thật sự cho rằng dùng quân đội cứu dân chúng là đầu đuôi lẫn lộn sao! ?”

Bị lời nói sắc bén Phượng Tĩnh Xu làm cho cả kinh, Phượng Nhâm Ngạo và Phượng Vu Tường không tự chủ được nhìn về phía nàng.

“Hoàng thúc là minh quân, nên tầm quan trọng của biết giang sơn xã tắc, mà một giang sơn, nó không phải từ một người hoàng thất hay là một quan viên tạo thành, nó là do ngàn vạn dân chúng kết lại! Hoàng thúc, người là quân chủ, nên biết được đạo lý ‘ Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh ’ (Dân làm quý, xã tắc là thứ, vua làm khinh), chỉ có đặt lợi ích của dân chúng ở đầu, mới có thể khiến hoàng triều cường thịnh lâu dài không suy yếu!” Phượng Tĩnh Xu thẳng thắn mà nói, trong lời nói lộ ra vô hạn khí thế, “Chỉ có đặt lợi ích của dân chúng ở đầu, dân chúng mới có thể cảm kích ủng hộ người từ trong thâm tâm, hoàng thúc, quân là thuyền, thứ dân là nước. Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền. Chỉ có hiểu đạo lý này, mới có thể làm cho quốc gia cường đại lên!”

Trong lòng Phượng Nhâm Ngạo chấn động, trong đầu không ngừng quanh quẩn lời nói của Phượng Tĩnh Xu, ‘ Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh ’. . . . . .”Quân là thuyền, thứ dân là nước. Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền.” . . . . . .

Giờ khắc này, hắn đã hiểu ra, cảm giác sáng tỏ thông suốt. Ba mươi mấy năm, hắn vẫn cẩn trọng, chăm lo việc nước, muốn để Lộng Phong quốc càng cường đại hơn, nhưng lại vẫn không hiểu được đạo lý này, mặc dù trước mắt Lộng Phong quốc được coi như là cường đại nhất trong bốn nước rồi, nhưng thực lực của một nước cũng không đủ lớn, không thể để cho nước láng giềng sùng kính thờ bái. Hắn là đế vương, cũng có không ít hùng tâm tráng chí thống nhất thiên hạ, nhưng những năm gần đây, hắn vẫn do dự, rốt cuộc có nên phát động chiến tranh đạt được mục đích thống nhất thiên hạ hay không, mà hôm nay, buổi nói chuyện Phượng Tĩnh Xu lại khiến hắn nghĩ thông suốt.

Đúng vậy! Dân chúng là quan trọng nhất, Lộng Phong quốc vẫn không thể là quốc gia có thực lực lớn mạnh, nguyên nhân căn bản ngay ở dân chúng, mặc dù cuộc sống của dân chúng tốt, nhưng lại không đủ, nếu như có thể khiến mỗi người đều vượt qua cuộc sống cơm no áo ấm, như vậy lòng người Lộng Phong quốc tất nhiên tề tựu, thực lực của một nước tăng lên cũng không thành vấn đề; mà chiến tranh, đó là đấu tranh hao tài tốn của, phát động chiến tranh gây bất lợi cho dân, càng thêm bất lợi cho đất nước!

Nghĩ tới đây, lại nghĩ đến yêu cầu vừa rồi của Phượng Tĩnh Xu, Phượng Nhâm Ngạo cũng hiểu được tâm tư của nàng.

Quân đội xưa nay lấy kỷ luật nghiêm minh làm yêu cầu căn bản, chỉ có quân đội đi cứu nạn, mới không dẫn đến xảy ra hỗn loạn lớn hơn;mà noàng thất phái quân đội tới, thể hiện sự yêu thương của hoàng thất đối với dân chúng, tất nhiên sẽ khiến dân chúng mang ơn, sẽ không tức giận sinh lòng phản kháng, ngược lại, kể từ đó có thể sẽ càng thêm cũng cố cho hoàng thất Lộng Phong quốc. . . . . .

Lần đầu tiên, trong ánh mắt Phượng Nhâm Ngạo nhìn về phía Phượng Tĩnh Xu không bao hàm tình yêu thương đối với vãn bối, mà là tràn đầy quan sát và thưởng thức, có phải hắn. . . . . . đã xem thường vị hoàng chất nữ này?

“Hoàng thúc?” Phượng Tĩnh Xu không được đáp lại, lên tiếng hỏi thăm.

“Vu Tường, truyền lệnh xuống, tướng sĩ ba quân tập họp khẩn cấp, triệu tập mười vạn quân mã chuẩn bị tới đất phong!” Phượng Nhâm Ngạo lấy lại tinh thần, ra lệnh cho Phượng Vu Tường dường như đang có điều suy nghĩ.

“Rõ!” Nghe thấy Phượng Nhâm Ngạo ra lệnh, Phượng Vu Tường lĩnh mệnh, lại bị Phượng Tĩnh Xu cắt ngang, “Tường hoàng thúc không thể đến đất phong!”

“Tại sao?” Lần này người đặt câu hỏi thành Phượng Vu Tường.

“Hoàng thúc, hiện tại phụ hoàng đang ở phương bắc chống lại sự xâm phạm của Việt Sa quốc, lúc này nội bộ chúng ta lại xuất hiện nạn lụt, nếu như lúc này có người thừa dịp loạn xuất binh, Lộng Phong quốc sẽ nguy hiểm!” Phượng Tĩnh Xu nhắc nhở.

“Con nói là, Xuyên Vân quốc có thể thừa dịp loạn đánh cướp?” Phượng Nhâm Ngạo và Phượng Vu Tường đồng thời nghĩ tới một quốc gia khác ở phía bắc. Hí Triều quốc ở phía nam bọn họ không lo lắng, bởi vì hôm nay chính giữa hai nước còn có một con sông Mịch ngăn trở, tạm thời Hí Triều quốc cũng không thể có tâm tư gì, nhưng nếu như Xuyên Vân quốc thật thừa dịp loạn đánh cướp, không phải một chữ “loạn” là có thể hình dung Lộng Phong quốc.

“Không ngoại trừ khả năng này, cho nên hiện tại Tường hoàng thúc phải phòng thủ Xuyên Vân quốc cho chắc.” Phượng Tĩnh Xu gật đầu, “Mặt khác, con và hoàng nữ Hí Triều quốc Tử Mộng Cơ là bạn tri kỉ, lần này phía bắc gặp chuyện không may, nàng sẽ xin Tử hoàng đánh, xuất binh tới bắc giúp chúng ta chống đỡ Việt Sa quốc, đến lúc đó muốn đi qua từ nước ta, hoàng thúc, người cũng đừng làm khó người khác!”

“Quân đội đi qua một quốc gia, nguy hiểm rất lớn đó!” Phượng Vu Tường lo lắng nói, “Ngộ nhỡ. . . . . .”

Phượng Tĩnh Xu cũng không phải chưa từng nghĩ khả năng này, “Thứ nhất, con tin tưởng vị hoàng nữ này, thứ hai, con tin tưởng bọn họ không dám tấn công nước ta, “ Nàng phân tích nói.

“Làm sao con biết bọn họ sẽ không đánh?” Phượng Vu Tường vẫn chưa tin.

Phượng Tĩnh Xu nở nụ cười, “Hoàng thúc,  e là các còn chưa biết rồi? Lần này chúng ta đi sứ đến Hí Triều quốc, có thể nói thu hoạch khổng lồ đó!”

“Thu hoạch gì?” Phượng Nhâm Ngạo tò mò.

“Chúng ta mang hoàng tử thất lạc mười lăm năm của Hí Triều quốc về!”

“Cái gì? Hí Triều quốc còn có một hoàng tử?” Phượng Nhâm Ngạo và Phượng Vu Tường hiển nhiên rất kinh ngạc.

“Đúng, hơn nữa các người tuyệt đối không ngờ vị hoàng tử kia là ai, hắn là hoàng tử của người nào.” Phượng Tĩnh Xu lại lộ ra nụ cười thần bí.

“Là ai! ?” Hai người trăm miệng một lời hỏi.

“Là Duy nhi!” Phượng Tĩnh Xu ném một quả bom ra, “Hắn là nhi tử của hoàng hậu Lục Tình La mà Tử noàng yêu nhất, hắn mới là nhi tử của hoàng hậu!”

Quả nhiên, dưới uy lực mạnh vô cùng của quả bom, hai người bị nổ đến ngơ ngẩn.

Lời ngoài mặt tạm thời kết thúc, Phượng Tĩnh Xu không đợi hai người phản ứng kịp, lại trở về trọng tâm đề tài, “Có Duy nhi ở đây, bọn họ không dám tùy tiện xuất binh với chúng ta, dù sao bây giờ tâm của Duy nhi vẫn hướng về chúng ta, còn nữa, nếu như đầu óc bọn họ thật sự hồ đồ, muốn tấn công chúng ta, vậy thì, chúng ta cũng sẽ không khách khí, trực tiếp nuốt lấy cả quân đội của bọn họ ngay trong lãnh thổ, con cũng không tin, chỉ là một đội quân, mà chúng ta cũng không bắt được. . . . . .” Đừng nói lòng dạ nàng độc ác, trở mặt, nếu như đến lúc đó Tử Mộng Cơ thật sự muốn cắn ngược lại Lộng Phong quốc, nàng cũng sẽ không niệm tình cũ, dù sao lập trường hai người bất đồng, nếu như một bên cố ý muốn đối địch, như vậy nàng cũng tuyệt đối không rút chân chờ bị đánh, nàng tuyệt đối sẽ không chút lưu tình phản kích lại!

Hít một hơi, thấy hai người vẫn còn mơ hồ, Phượng Tĩnh Xu cũng không mặc kệ, trực tiếp ra lệnh cho Trương Liêm ở phía dưới: “Ta cho ngươi một canh giờ, chuẩn bị mười vạn quân mã tập hợp ở ngoài thành ba dặm, toàn bộ vật tư mà ngươi đã chuẩn bị trước đó đều do sáu vạn nhân mã dùng toàn lực vận chuyển đến đất phong, nhớ, một canh giờ, mười vạn người một cũng không thể thiếu!” Vừa nói vừa rút tấm yêu bài tùy thân của Phượng Nhâm Ngạo xuống ném cho hắn.

“Dạ!” Trương Liêm kinh sợ với khí thế của Phượng Tĩnh Xu, không tự chủ cung kính lĩnh mệnh, nhận lấy yêu bài rồi sau đó cũng không nhớ rõ phải nghe theo lệnh của hoàng đế, nhanh chóng vọt ra ngoài Ngự Thư phòng, đi thẳng tới doanh trại ngoài thành Sở Ương. . . . . .

Một canh giờ, Phượng Tĩnh Xu thầm nghĩ, xem ra còn đủ thời gian đi kiểm tra tất cả vật liệu được chuẩn bị trong thành, trở lại phủ cáo biệt với nương. . . . . . Nghĩ vậy, Phượng Tĩnh Xu cũng không quản nữa, trực tiếp cưỡi ngựa chạy ra khỏi Ngự Thư phòng.

Mà Phượng Nhâm Ngạo và Phượng Vu Tường hậu tri hậu giác phục hồi tinh thần lại rồi mới phát hiện trong thư phòng không có người, thậm chí Phượng Nhâm Ngạo còn vỗ ngực liên tục, than phiền nói với Phượng Vu Tường: “Hai người này quả thực là cha con trời sinh! Phụ thân đoạt binh phù của trẫm, nữ nhi lại tới giật yêu bài của trẫm!!!”

Phượng Vu Tường cười, an ủi: “Ccũng may, bọn họ còn không chưa trực tiếp đóng ngọc tỷ. . . . . .”

Thấy Phượng Nhâm Ngạo trừng hắn, vì vậy vội vàng nói: “Ai da! Đệ rất bận đó! Đệ phải nhanh chóng đi chuẩn bị quân đội tiến bắc, hi vọng Xuyên Vân quốc đừng làm ra động tĩnh gì mới tốt. . . . . .”

Đợi sau khi Phượng Vu Tường cũng đi, Phượng Nhâm Ngạo mới bất mãn lẩm bẩm một câu: “Thật là làm người khác khó chịu mà, ta còn muốn biết chuyện của Duy nhi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.