“Công chúa, toàn quân đã tập họp xong, tùy thời đợi mệnh lệnh!”
Một lúc lâu sau, ngoài thành Sở Ương, Trương Liêm cung kính báo cáo với Phượng Tĩnh Xu.
“Có tuyển chọn người dựa theo yêu cầu của ta không?” Phượng Tĩnh Xu nghiêng người hỏi.
“Vâng, dựa theo công chúa phân phó, tất cả người nhà có người già, thê tử hoặc là con trai độc nhất đều không được sắp xếp, hơn nữa có hơn chín phần đều là tay bơi giỏi.” Trương Liêm đã tòng quân nhiều năm, đây là lần đầu tiên nhận được mệnh lệnh làm chấn động lòng người như vậy. Hắn hiểu được, vị công chúa trước mắt này làm như vậy, trừ việc muốn cứu dân chúng bị tai nạn làm cho khốn đốn ra, càng cố sức tránh để nhiều gia đình gặp phải bi kịch, giảm bớt tổn thất. Một mệnh lệnh như vậy, sẽ khiến người trong quân lập tức nảy sinh ra nhiều cảm kích và ủng hộ đối với vị công chúa này.
“Được, để lại một vạn nhân mã và sáu vạn người còn lại cùng nhau hộ tống vật tư cả ngày lẫn đêm, chín vạn người còn lại chuẩn bị xong thì xuất phát!” Phượng Tĩnh Xu hài lòng ra lệnh.
“Công chúa, thuộc hạ có một chuyện không rõ, còn muốn xin công chúa chỉ rõ. . . . . .” Sau khi Phượng Tĩnh Xu ra lệnh, Trương Liêm lập tức đưa ra sự nghi ngờ của mình.
“Có chuyện gì thì nói nhanh lên đi!” Phượng Tĩnh Xu cũng không phải là người không thoáng, thuộc hạ có điều nghi ngờ, đương nhiên có thể rộng rãi thay hắn giải thích.
“Đa tạ công chúa!” Trương Liêm ôm quyền cúi người, “Thuộc hạ không rõ là, chúng ta nhiều người như vậy, khoảng cách đất phong lại xa, làm sao có thể kịp thời chạy tới? Thuộc hạ chỉ sợ coi như chạy tới kịp. . . . . .” Trương Liêm không có nói tiếp, trong lòng bọn họ cũng biết rõ, từ Sở Ương thành chạy tới Bạch Vũ, coi như con đường thông suốt, ít nhất cũng phải mất thời gian một tháng mới có thể đến. Một tháng, chỉ sợ đến nơi đó cũng chỉ có thể dọn dẹp tàn cuộc, nào còn có thể cứu tế?
Phượng Tĩnh Xu im lặng trong chốc lát, khóe miệng nở một nụ cười tự tin, “Trương phó thống lĩnh, nhìn vào đôi mắt của ta.”
Không rõ chân tướng, Trương Liêm nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn Phượng Tĩnh Xu, vô ý va vào một vòng xoáy màu tím, cặp mắt lập tức trở nên mờ mịt, giống như là con rỗi bị người thao túng.
“Trương phó thống lĩnh, mười vạn nhân mã quân ta cả ngày lẫn đêm, khí thế kinh thiên chấn địa, ngày đi ngàn dặm, rốt cuộc đến sườn núi ngoài thành Bạch Vũ mười dặm tụ họp với một thế lực trợ giúp khác ở dân gian. . . . . .” Giọng lẩm bẩm, chậm rãi thôi miên tướng lĩnh trước mắt, khi hắn thuận theo nhắm hai mắt lại, Phượng Tĩnh Xu biết, nàng thôi miên thành công.
Ngẩng đầu, mười vạn quân mã đen ngòm một mảnh trước mắt, cũng là yên tĩnh lạ thường. Mặt trời chói chang dần dần lặn xuống phía tây, tản ra ánh sáng vô cùng nóng chiếu vào đội quân này, mơ hồ lộ ra màu đỏ.
Phía trước mười vạn quân mã, là một bóng dáng màu đỏ, kính cẩn cúi xuống, tay tỏa ra ánh sáng màu đỏ (là Hồng Linh Lung, nhưng trong tiếng trung, ‘hồng’ này có nghĩa là màu đỏ), giữ một luồng sáng màu đỏ, từng đợt tia sáng li ti, vây quanh từng binh lính, trong mắt bọn họ mơ màng đều nổi lên tia sáng màu đỏ.
Phượng Tĩnh Xu tự nhiên cười một tiếng, giơ tay bắt đầu kết ấn.
Đây là biện pháp duy nhất nàng nghĩ ra, mặc dù Thấm Xu Văn một lần tối đa chỉ có thể chứa một vạn người, nhưng dù là một vạn người cũng được, chỉ cần trước tiên đưa người tới cứu thành Bạch Vũ, còn lại đuổi theo cũng không phải là không thể. Theo kế hoạch của Phượng Tĩnh Xu, trước đưa một vạn người đến thành Bạch Vũ, lại dùng tiên thuật còn dư lại không nhiều gọi phương tiện giao thông hiện đại đã được chế tạo trong Thấm Xu Văn ra —— ô tô, để đưa tất cả những người còn lại qua. May mà ban đầu khi xây dựng đường trong lãnh thổ Lộng Phong quốc nàng có nơi lựa chọn khác xây dựng con đường chuyên dụng của mình, cũng vì một ngày như bây giờ, vốn dùng để cho mình cảm nhận một chút cảm giác chạy ô tô ở cổ đại, không ngờ đường ô tô lại không thành, nhưng bây giờ phải dùng đến cho việc khác.
Bình tĩnh, Phượng Tĩnh Xu bắt đầu lẩm nhẩm khẩu quyết, trong mười vạn người, Hồng Linh Lung phất tay, ánh sáng đỏ từ từ nổi lên, bao phủ toàn bộ một vạn người ở giữa, Hồng Linh Lung cũng dần dần bay lên cao, chuẩn bị tiến vào Thấm Xu Văn.
Đột nhiên, Hồng Linh Lung tỏa ra ánh sáng chói mắt, trong lòng Phượng Tĩnh Xu kinh sợ, ngẩng đầu nhìn lên, bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.
Bóng người, khắp trời đều là bóng người được ánh sáng đỏ bao phủ, mười vạn nhân mã, trừ một vạn người vừa được chọn ban đầu ra, tất cả chín vạn người khác cũng đều bay lên!
Xảy ra chuyện gì vậy! Rõ ràng nàng chỉ chọn một vạn người mà! Hơn nữa dựa vào năng lực bây giờ của nàng, Thấm Xu Văn cũng chỉ có thể chứa một vạn người, sao lập tức tất cả chín vạn người khác đều bay lên!?
Không kịp ngẫm nghĩ nữa, Hồng Linh Lung tỏa ra ánh sáng mãnh liệt hơn, ngón tay tản ra nhiệt độ nóng kinh người, tựa như chịu quá nhiều năng lượng, bởi vì không tiêu hóa được mà gần nổ tung.
Không kịp suy nghĩ nhiều, Phượng Tĩnh Xu nhắm chặt hai mắt, vội vàng niệm chú ngữ.
Khi nàng mở mắt ra lần nữa, trước mắt đã không còn vật gì, mười vạn nhân mã, tất cả đều tiến vào trong Thấm Xu Văn.
Ông trời ơi! Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?
Phượng Tĩnh Xu ngạc nhiên nhìn Thấm Xu Văn trong tay mình một lượt, nó có bao nhiêu năng lực sao chủ nhân như nàng lại không biết chứ, nhưng tất cả mọi việc hôm nay, lại giống như đang nói cho nàng biết, nàng còn chưa hiểu rõ về nó.
“Hồng, sao lại thế này?” Phượng Tĩnh Xu dùng tâm ngữ (ý là hỏi trong lòng, dạng như truyền âm) hỏi thăm Hồng Linh Lung.
“Chủ nhân, thuộc hạ không biết, chỉ biết là đột nhiên tiếp thu được một cỗ lựa lượng cường đại mà tinh khiết, có cỗ lực lượng này trợ giúp, không chỉ năng lực và cấp bậc của thuộc hạ tăng lên một cấp, ngay cả Thấm Xu Văn cũng mở rộng không chỉ một lần.” Trong đầu vang lên giọng của Hồng Linh Lung.
“Lực lượng cường đại?” Phượng Tĩnh Xu cau mày, sao có thể chứ? Ban đầu khi tới cái thế giới này Ngọc đế đã nói với nàng, nơi này cũng không có thần linh lực lượng kì lạ nào! “Ngươi không tra được lai lịch của cỗ lực lượng kia đã tiếp nhận lung tung! ?”
Giờ phút này trong giọng điệu của Phượng Tĩnh Xu tràn đầy nghiêm nghị, nếu thật sự như vậy, vạy thì người quản lý trong Thấm Xu Văn, nên tạp lại lần nữa, Hồng Linh Lung không có sức phán đoán, làm việc lung tung, không phải người mà nàng cần.
“Thuộc hạ không dám!” Hồng Linh Lung lập tức sợ hãi trả lời, “Thuộc hạ cảm nhận được cỗ lực lượng này rất quen thuộc hơn nữa còn không có ác ý, cho nên mới tiếp nhận!”
“Rất quen thuộc!?” Lần này Phượng Tĩnh Xu lại càng không khó hiểu, có lực lượng gì mà Hồng Linh Lung quen thuộc đây? Chẳng lẽ là người có cỗ lực lượng này đang ở bên cạnh nàng, cho nên nó mới sẽ cảm thấy quen thuộc?
Sắc trời càng tối, Phượng Tĩnh Xu không còn kịp suy nghĩ nhiều nữa, gọi một trận gió đến, cũng không để lại một vạn nhân mã, một lần nữa theo gió mà đi. . . . . .
Hí Triều quốc
Nhanh chóng tiến vào trong hàng ngũ, có một bóng dáng toàn thân mặc áo khoác ngoài màu đen, bởi vì đội ngũ đang đi về phía trước, cũng bởi vì thân phận của người kia, vì vậy cũng không có ai chú ý tới sự khác thường của hắn.
Một lòng hai việc, vừa chú ý đường xá vừa yên lặng niệm chú ngữ, sắc mặt Phượng Hoàng dần dần trở nên trắng bệch.
“Chủ nhân! Chủ nhân!” Hỏa Phượng nhảy ra từ trong đầu, “Chủ nhân, người không sao chứ! ?”
“Không sao.” Giọng Phượng Hoàng suy yếu trả lời, “Sao rồi?”
“Chủ nhân, người yên tâm đi! Linh Lung không nghi ngờ ta, đã tiếp nhận toàn bộ lực lượng, hiện tại nữ chủ nhân đã mang tất cả mọi người đi rồi, đang chạy tới!” Hỏa Phượng báo cáo.
“Thật tốt quá. . . . . .” Phượng Hoàng thở ra một hơi, “Hỏa Phượng, bây giờ ngươi nhanh chóng trở lại chỗ Tĩnh Xu đi!”
Vừa nghe đến phải trở về, Hỏa Phượng lo lắng vỗ cánh, “Chủ nhân! Còn chưa tới ba ngày, sao người lại bảo ta về rồi!?” Mặc dù nó cũng thích nữ chủ nhân, nhưng nó là một phách của hắn, bất luận thế nào, quan hệ giữa hắn với nó phải gần gũi nhất chứ!
“Ngươi cũng biết, ta hao phí quá nhiều pháp thuật, hôm nay đã không có sức duy trì bảy phách đầy đủ, chỉ có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian, đợi lần sau khôi phục lại, hơn nữa, hiện tại Tĩnh Xu cần ngươi trợ giúp, nhất là trở về bảy phách của ngươi, hôm nay đã có một phần pháp lực trên người ta, ngươi lại trở lại trên người nàng sẽ khiến việc tu hành của nàng tiến thêm một tầng.” Phượng Hoàng phân tích nói.
“Nhưng. . . . . .” Hỏa Phượng còn muốn nói điều gì, mắt Phượng Hoàng đã hơi mờ, “Hỏa Phượng, đi nhanh! Chờ lát nữa ta cũng cần nghỉ ngơi, đừng để lúc nghỉ ngơi ta còn phải lo lắng cho Tĩnh Xu!”
“Vâng” Hỏa Phượng buồn buồn đồng ý, sau đó vỗ cánh bay đi, bay ra khỏi từ ba hồn bảy phách của Phượng Hoàng, chạy về phía Lộng Phong quốc.
Cảm thấy Hỏa Phượng rời đi, Phượng Hoàng yên lòng thì thầm nói: “Tĩnh Xu, cuối cùng cũng có thể giúp đỡ nàng. . . . . .”
Phía trước truyền đến tiếng của Phong Thanh: “Toàn thể nghỉ ngơi tại chỗ một nén nhang!”
Phượng Hoàng dần dần cảm thấy mơ màng, ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ. . . . . .
“Thư nhi, đệ còn chịu nổi không?” Ngay từ khi bắt đầu phát hiện Phượng Hoàng khác thường, Phượng Duy Tĩnh cưỡi ngựa đi tới bên cạnh hắn dò hỏi.
Hôm nay Tuân Thư biến hóa hắn nhìn vào trong mắt, không thể không nói là khiếp sợ, nhưng hắn còn đến chưa kịp tìm tòi nghiên cứu, liền bị mấy chuyện liên tiếp bất ngờ xảy ra ngoài ý muốn cắt ngang, hôm nay cũng không phải là lúc cẩn thận nghiên cứu, chỉ là Phượng Duy Tĩnh biết, chỉ cần Tuân Thư vẫn là Tuân Thư đó của Tĩnh nhi, vậy là đủ rồi.
Đối mặt với Phượng Duy Tĩnh hỏi thăm, người trước mắt im lặng.
Phượng Duy Tĩnh có chút cảm thấy không đúng, lại mở miệng nói: “Thư nhi, đệ làm sao vậy? Có phải khó chịu chỗ nào không? Có muốn để Long Quỳ đến xem thử không?”
Giống như bị lời nói của Phượng Duy Tĩnh đánh thức, thân thể người trước mắt đi phía trước hơi nghiêng, tựa như lúc ngồi ngủ gà ngủ gật mất thăng bằng sắp ngã xuống.
“Thư nhi!” Phượng Duy Tĩnh kinh sợ, trực tiếp đưa hai tay ra.
Thân thể lại hơi nghiêng về phía trước, giống bị thức tỉnh, dưới áo choàng màu đen truyền đến một giọng nói trong trẻo: “Ai nha, hôm nay sao lại tối như vậy?”
Theo giọng nói, người trước mắt ngẩng đầu lên, khắc sâu vào trong mắt Phượng Duy Tĩnh là một đôi mắt trong suốt ngây thơ.
“Ah, Tĩnh ca ca, bây giờ chúng ta phải đi đâu vậy?” Lại cúi đầu, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng hét lên kinh ngạc: “A! Sao đệ lại mặc y phục xấu xí như vậy! ?” Kêu lên, Tuân Thư nhăn mặt vội vàng cởi áo choàng trên người xuống, lộ ra y phục đỏ lửa bên trong. Đối với hắn mà nói, không phải là trang phục màu đỏ, cũng bị thuộc về phạm vi “xấu xí”, dĩ nhiên, không tính Phượng Tĩnh Xu và người bên cạnh nàng.
Đối mặt với Tuân Thư trước mắt, Phượng Duy Tĩnh có chút kinh ngạc.
Đây, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Thư nhi này với Thư nhi trước kia hình như là một người, nhưng hôm nay Tuân Thư mang đến cho hắn một cảm giác rõ ràng giống như là một người khác, một người khác thông minh cơ trí, đại khí trầm ổn. Khi đó trong mắt Tuân Thư thoáng hiện tia sáng, khiến Phượng Duy Tĩnh cảm thấy rất quen thuộc, khiến hắn nhớ lại trước kia tình cờ nhìn thấy trong mắt Tuân Thư lóe lên tia sáng, vừa giống ngày đó đối mặt với phụ vương và mẫu phi —— ách! Hiện tại phải gọi là nghĩa phụ và nghĩa mẫu đi? Dù sao hắn đã công bố thân phận chân chính của mình —— tựa như giọng điệu và khí thế của hắn (Tuân Thư) khi đối mặt nghĩa phụ và nghĩa mẫu làm cho người ta kinh ngạc (sao ý này thấy lạ lạ ấy?!!). Trước khi lên đường vẫn còn là Thư nhi điềm tĩnh, sao lần này lại biến trở lại rồi? Không lẽ là trúng tà?
Nghĩ tới nghĩ lui, Phượng Duy Tĩnh vẫn suy nghĩ không thông suốt, chẳng qua nếu như Tuân Thư thật sự trúng tà, hắn không thể nào khoanh tay đứng nhìn, vẫn nên quan sát một thời gian, chờ xác định rồi lại nói với Tĩnh nhi sau!
Đang nghĩ ngợi, phía trước truyền đến lệnh lên đường. Phượng Duy Tĩnh hồi hồn, phát hiện Tuân Thư đang mở một đôi mắt tinh khiết mắt đánh giá xung quanh, đáy mắt có chút nghi ngờ và hoảng sợ lúc không thấy được Phượng Tĩnh Xu.
Giọng điệu chậm rãi, Phượng Duy Tĩnh an an ủi nói: “Đừng sợ, chúng ta đang tiến về phía đất phong của Tĩnh nhi, nơi đó đã xảy ra chuyện, chúng ta phải nhanh chóng chạy tới.” Vừa nghĩ, rồi nói với hắn: “Nếu như đệ không thể đuổi theo, ta sẽ phái hai người của ta hộ tống đệ đi sau!” Không biết sao, đối mặt với Tuân Thư trước mắt, Phượng Duy Tĩnh lại không khỏi muốn chăm sóc hắn, rõ ràng trước kia cũng không nghĩ tới phải đặc biệt đối đãi với hắn.
Vậy mà thường ngày Tuân Thư đơn thuần khả ái cũng có lúc kiên cường, vừa nghe thấy đất phong của Phượng Tĩnh Xu đã xảy ra chuyện, lại nghe thấy Phượng Duy Tĩnh nói muốn để cho hắn đi sau, lập tức mãnh liệt lắc đầu, “Thư nhi có thể! Tĩnh ca ca đừng lo lắng! Chúng ta hãy nhanh chóng chạy tới đất phong của tỷ tỷ đi!”
Cặp mắt tìm tòi nhìn vẻ mặt kiên nghị của Tuân Thư, cuối cùng Phượng Duy Tĩnh gật đầu, nói với hắn: “Vậy đệ phải đi theo sát chúng ta biết không? Có cái gì khó chịu phải nói ra để cho chúng ta biết!”
“Dạ, Thư nhi biết! Chúng ta đi thôi!” Tuân Thư đồng ý, vung roi ngựa trong tay.
Rất nhanh, cả đội ngũ lại bắt đầu lên đường.