Tình Phi Đắc Dĩ

Chương 69: Chương 69: ÁC MỘNG




Đầu Harry rất nặng, mờ mịt, tựa như bị hơn mười con ngựa giẫm qua, hoặc như có người đang đánh boom bên trong.

Chẳng lẽ cặp song song lại giở trò đùa dai gì? Harry mơ hồ nghĩ, cơ thể cũng nặng nề, cậu giãy dụa thở hổn hển, loại cảm giác này thực khổ sở.

“Hắc, Harry, bồ khỏe không?” Bên ngoài có ai đang gọi tên cậu.

“Có muốn đi tìm bà Pomfrey không?” A? Chẳng lẽ cậu lại bị thương?”

“Bình tĩnh một chút.” Nga, này hình như là tiếng của Hermione, nói vậy cậu đang ở bệnh xá sao?

“Sao mình bình tĩnh được? ! Lão dơi quăng Harry hoàn toàn bất động cho mình, lỡ như……” Là giọng điệu nôn nóng của Ron.

“Đó là buổi sáng!” Hermione dùng đề xi ben cực cao áp chế Ron: “Bây giờ Harry đã khôi phục nguyên dạng, đây đại khái chỉ là chút di chứng.”

Đã xảy ra chuyện gì?

Harry cố gắng giãy dụa muốn chống lại sức mạnh đang áp chế cơ thể.

Rốt cục, Harry thở hổn hển, mở mắt ra, nhịn không được mà nhắm lại, chói quá.

“Harry?” Mấy cái đầu quây lại, chặn đi ánh sáng.

Harry mở mắt ra lần thứ hai, sau lưng cậu ướt đẫm, lạnh băng.

Màn màu vàng đỏ, là phòng ngủ? Như vậy vì sao Hermione lại ở đây.

“Úc…….” Harry chưa kịp hỏi thì cơn choáng váng lại ập tới.

“Harry?” Hermione thân thiết hỏi: “Làm sao vậy?”

“Mình bị Buckbeak đá vào đầu sao?” Harry xoa đầu, thì thào: “…….mình nhớ năm nay không có lớp sinh vật huyền bí……”

“Có lẽ lão dơi đá đầu bồ.” Sắc mặt Ron vô cùng khó coi, cậu nhớ lại hình ảnh đại sư độc dược chán ghét mèo con, có lẽ không chỉ là đá vào đầu.

“Ron!” Hermione tăng cao giọng điệu cảnh cáo Ron, sau đó ôn nhu nói với Harry: “Đừng để ý, Ron chỉ lo lắng cho bồ thôi, mình nghĩ Snape giáo sư sẽ không làm chuyện đó.”

“……….vì sao mình phải để ý?” Harry nhíu mày: “Nói như là………”

A?

Đầu óc Harry loạn thành một đoàn, có cái gì đó dần dần hiện ra: “A——”

Thiếu niên tóc rối phát ra tiếng kêu thê lương.

“Harry?” Ron vội vàng chụp lấy bạn tốt, quay đầu nhìn Hermione với vẻ mặt cầu xin: “Thực sự không cần tìm bà Pomfrey sao?”

Hermione cũng hoảng sợ, cô gái vội vàng tiến tới gần: “Chỗ nào không thoải mái?”

Seamus cùng Neville sợ run cả người, cả hai đồng dạng biểu tình lo lắng.

“Ác mộng!” Harry cố ôm lấy đầu, cậu hoảng sợ nói: “Mình mơ thấy——”

Lập tức, Harry ngập miệng lại.

“Harry?” Hermione cẩn thận truy hỏi: “Mơ thấy cái gì?”

“Không, mình nghĩ hôm qua ăn không tiêu.” Harry lắc đầu, vô cùng sợ hãi: “Chắc bị Snape cấm túc nhìu quá.” Nói tới tên Snape, Harry không khỏi rùng mình.

Bốn người đồng thời sửng sốt.

“Bồ kêu lão dơi là cái gì?” Ron xác nhận.

“Snape……” Harry liếc mắt, chỉnh lại xưng hô: “Giáo sư?”

“Ôi! Harry!” Ron lệ trào quanh hốc mắt, ôm mạnh lấy Harry một cú: “Người anh em tốt, bồ rốt cục cũng trở lại!”

Harry nghi hoặc nhìn một vòng người đang bày ra biểu tình kinh ngạc cùng vui sướng: “………..sao vậy?”

Hermione có chút hoang mang: “Chính là vì cái gì…….”

“Quan tâm làm gì!” Ron kéo Hermione đang xoay vòng vòng, cậu nói: “Có lẽ hình thái động vật làm mất đi dược tính? Dù sao thì Harry bình thường là tốt rồi!”

“Chúng ta rất nhớ bồ.” Seamus cùng Neville chạy tới cho Harry một cái ôm.

Harry có chút sởn gai ốc, cậu mới đi một vòng địa ngục trở về sao?

“Mình phải báo cho mọi người biết tin tốt này!” Seamus vui vẻ chạy ra khỏi cửa.

“Sao lại thế này?” Harry hoàn toàn không nhớ được gì.

“Tóm lại, bồ thay quần áo trước đi.” Ron chụp bả vai Ron: “Mình nghĩ tý nữa sẽ có rất nhiều người chạy vào.”

Harry cúi đầu nhìn, cậu còn mặc áo ngủ: “A, ừ.” Quăng nghi vấn ra sau đầu, Harry nhảy xuống giường kéo ngăn tủ của mình.

Hermione thấy vậy liền đi ra ngoài, con gái dù sao cũng phải tránh mặt.

“A——”

Tiếng thét khủng khiếp của Harry làm Hermione đứng lại.

“Harry?” Hermione quay đầu, Ron cùng Neville đồng dạng quăng ánh mắt nghi hoặc qua.

“Sao mình lại có thứ này?” Hai tay Harry túm hai đầu chiếc quần lót quay ra, hình vẽ banh Snitch không phải vấn đề, vấn đề là trên đó có viết chữ “Snape”.

Hermione càu nhàu một tiếng sau đó thờ dài: “Bồ không làm vậy mình mới thấy cổ quái.”

Hai cậu bé như nuốt phải một nồi sên, Ron nghẹn thật lâu mới nói: “Thứ kinh khủng hơn còn ở mặt sau, đáng tiếc, bồ từng khoe với tụi mình…….úc, Harry, thề với trời, tụi mình không muốn biết.”

Mặt sau? Harry choáng váng theo phản xạ có điều kiện lật ra xem.

“Thân ái Severus” Thượng đế! Mặt sau còn vẽ một hình trái tim thật to ngay hồng tâm!

Đầu Harry nổ bùm một tiếng, không thể nào, chẳng lẽ……..Harry kéo quần ngủ mình đang mặc.

“Úc!” Hermione bụm mặt vội vàng chạy ra ngoài.

Harry tái mặt: “………..sao mình lại có thể mặc thứ này! !”

“Chuyện này……” Ron vô lương tâm bĩu môi: “Có lẹ đại khái bồ biết trong độc dược có một loại gọi là tình dược?”

Trong nhắt mắt mặt Harry tái xanh, mặt ngày càng tái: “Mình mơ thấy……..mình tìm Snape giáo sư…… hẹn hò?” Cậu thì thào.

“Bồ có thể xem nó là ác mộng.” Ron gật đầu: “Mình hiểu mà.”

“Kia nó không phải mộng? !” Harry hét lên.

“Người anh em, mình có hiểu tâm tình của bồ, thật sự.” Ron đi tới vỗ vỗ bả vai bạn tốt: “Còn bây giờ, mau thay quần áo đi?”

Harry không thể tin nỗi nhìn Ron, lại nhìn qua Neville, sao bọn họ có thể bình tĩnh như vậy? Harry hoàn toàn không biết bởi vì mình mà năng lực thừa nhận của học trò Gryffindor tăng lên vài cấp.

Tình dược? Cậu động dục với Snape?

Trời ạ, đó là địa ngục! Harry cẩn thận nhớ lại, trừ bỏ ngày đầu tiên, sau đó Harry hoàn toàn không nhớ được sau đó đã xảy ra chuyện gì, trí nhớ bị đứt gãy sau đó là tới lúc này.

Có lẽ cũng không quá kinh khủng? Harry điên cuồng lục lọi ngăn tủ, cậu phải đổi quần lót.

“Bồ mặc áo khoác trước đi.” Ron nhịn không được nói: “Cuối tuần mình có thể đi mua quần lót với bồ.” Không chút bất ngờ, tất cả vật dụng của cậu đều được đánh dấu hiệu bằng bút dầu.

Sắc mặt Harry tái nhợt, cậu tùy tay cầm lấy áo chùng rộng thùng thình bao lấy mình, vô cùng hoảng sợ.

“Harry, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn.” Ron nhịn không được, cố gắng trấn an.

“Mình có thể hiểu mà.” Neville nhẹ nhàng nói: “Thực sự, rất hiểu.”

Ron quan sát Neville, đột nhiên nghĩ tới nếu người bị trúng tình dược là Neville, có lẽ bây giờ cậu ta đã nhảy từ trên tháp xuống.

Không đợi Harry kịp chỉnh lí tâm tình thì một đoàn sư tử như ong vỡ tổ ùa vào.

“Harry, nghe nói cậu không sao nữa?”

“Harry, thấy cậu mình thực cao hứng!”

Từng người, bất luận là nam hay nữ đều nhiệt tình ôm Harry một cái: “Hoan nghênh trở về.” Mỗi người đều nói như vậy.

“Cám ơn.” Harry cố gắng lấy lại tinh thần.

Nhóm Gryffindor đứng kín cả phòng.

Harry nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên cảm thấy ấm áp, mọi người thực sự quan tâm cậu, bày ra nụ cười tươi tắn: “Mình gây ra rất nhiều phiền toái cho mọi người đi.”

“Không có.” Ginny xua tay.

“Chỉ bị trừ chút điểm thôi.” Dean bổ sung, bất quá lập tức nói: “Nhưng chúng mình thực sự vui vẻ khi thấy lão dơi mang bộ dạng bị nghẹn sắp chết suốt cả ngày.”

Danh hiệu lão dơi làm mặt Harry trở nên trắng bệch.

Ginny gõ đầu Dean, quay lại cẩn thận hỏi Harry: “Anh có nhớ hết không, về Snape giáo sư?”

Harry khô khan nói: “Trống rỗng.”

Ginny thở dài một hơi: “Không nhớ rõ cũng tốt.”

Một đám sư tử thấy trạng thái như vậy cũng buông tha việc tra hỏi: “Kỳ thật giờ nhớ lại cũng có chút thú vị.” Ginny cười nói.

“Đúng vậy đúng vậy.” Ron hát đệm, cố gắng giảm bớt xấu hổ của Harry, cậu thờ dài: “Harry, bộ thật sự làm tụi mình thương tâm.” Cậu khoa trương hoa tay múa chân: “Bồ không biết Hermione tốn bao nhiêu võ mồm mới dụ được bồ leo lên chổi, bồ đòi bỏ đội!”

Harry nhìn thấy biểu tình của Ron không khỏi bật cười: “Nghiêm trọng như vậy?”

“Còn nghiêm trọng hơn nữa!” Ron cố tình nghiêm mặt, chăm chú nhìn Harry: “Bồ tèo, tiểu thư vạn sự thông của chúng ta từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên bài tập bị không đạt yêu cầu đều do bồ ban tặng!”

“A?”! Harry há hốc mồm, cậu nhìn nhìn Hermione.

Hermione suy nghĩ nhíu mi: “Quả thực như vậy, bồ giúp Snape giáo sư sửa bài tập, hậu quả, không chỉ mình, tất cả bài tập Gryffindor lần đó đều không đạt yêu cầu.”

“Úc…….” Harry vò đầu, cậu hoàn toàn không nhớ.

“Hắc, Harry, mình khóc muốn chết luôn.”

“Đúng vậy, Harry, cậu phải bồi thường cho chúng ta.”

“Ít nhất phải mời ăn cơm, an ủi tâm hồn đáng thương của chúng ta!”

Nhóm sư tử bắt đầu ầm ĩ, ngươi một câu ta một câu, không hề trách cứ, tất cả đều là trêu đùa.

Náo loạn một giờ, nhóm người vây quanh Harry mới được hồi sinh tới đại sảnh ăn cơm tối, lúc này tin tức Harry khôi phục bình thường đã lan truyền khắp Hogwarts.

“Thực đáng tiếc, Severus……” Trên dãy bàn giáo sư, cụ Dumbledore chậm rãi nói: “Harry như vậy thực đáng yêu, không phải sao?”

Đại sư độc dược không chút thay đổi sắc mặt: “Đồ ngọt nghẹt trong não, thực nhiển nhiên đây mới là trạng thái chính xác.”

“Thực sự tốt quá.” McGonagall thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nhìn dãy bàn Gryffindor bên dưới vô cùng náo nhiệt.

Nhóm Ravenclaw tìm tòi nghiên cứu chăm chú nhìn thiếu niên tóc rối, âm thầm phân tích xem tình dược có tác dụng phụ hay không, Hufflepull đang thanh toán tiền cược thắng thua, số Harry đặt cược Harry bị như bị vĩnh viễn hoàn toàn thua trắng.

Bên Slytherin, Blaise vừa đâm thức ăn vừa nói: “Lần này viện trưởng có thể hãnh diện rồi.”

Đối với chuyện này, Draco không có ý kiến.

“Cụng ly!” Nhóm Gryffindor vui sướng chạm cốc với nhau, chúc mừng cứu thế chủ của bọn họ thoát khỏi ma chưởng của lão dơi.

Harry uống nước bí đỏ, nhân cơ hội lén nhìn bàn giáo sư.

Má ơi! Chạm phải ánh mắt âm trầm của đại sư độc dược, Harry bị dọa co rụt cổ, cậu sao lại liều lĩnh như vậy chứ, đầu tiên là cởi sạch quần áo, bây giờ là tình dược, cậu với Snape nhất định là oan gia trời sinh!

Từ từ……

Harry đột nhiên nhận ra một vấn đề nghiêm trọng: cậu không nhớ rõ mình uống tình dược lúc nào?

Hermione nói sau khi trúng tình dược trí nhớ sẽ mất đi là chuyện bình thường, nhưng trước đó thì sao? Cậu không có khả năng không nhớ rõ!

“Đến, Harry, ăn nhiều chút!” Ron nhào tới chụp vai Harry, đánh gãy suy nghĩ của cậu.

“A, được!” Harry giơ nĩa tiếp tục ăn vừa nhận sự quan tâm của mọi người.

Lát nữa mới nghĩ tới chuyện này đi, Harry bật cười trước những lời chia buồn từ Ravenclaw, cậu không muốn dập tắt hưng phấn của mọi người.

Hoàn Chương 69.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.