“Đáng yêu quá……” Sau khi tan học, Hermione được giao nhiệm vụ chăm sóc chú mèo nhỏ Harry, cô gái cùi đầu nhẹ nhàng trấn an vật nhỏ trong lòng: “Đừng sợ, Harry.”
Mèo con lập tức mở to đôi mắt tròn vo nhìn mọi vật xung quanh mình, không hề có chút biểu hiện sợ hãi.
“Hắc, bồ tèo, bồ quả thực được các cô gái yêu thích.” Ron tới gần trêu ghẹo, nhẹ nhàng điểm nhẹ cái trán mèo nhỏ, sau đó quay đầu nhìn Hermione: “Nói thật chứ, cậu ấy nhìn còn đẹp hơn Crookshanks.”
Harry là giống mèo lông ngắn điển hình của Anh quốc, chúng nó có bộ mặt khá múp míp, đôi mắt to hiếu kỳ, cá tính ôn nhu, trung thành như loài chó, quả thực so với Crookshanks còn đẹp hơn, a không, Hermione lập tức tự trách trong lòng, Crookshanks thân ái, tao không hề ghét bỏ mày, mày là con mèo xinh xắn nhất.
Chú mèo nhỏ vươn hai cẳng chân ngắn ngủn khều khều ngón tay Ron, phát ra tiếng kêu meo meo.
“Harry, bồ sao vậy?” Ron vội hỏi.
“Mình nghĩ cậu ấy hi vọng bồ không nói cậu ta xinh đẹp.” Hermione phiên dịch, lập tức chú mèo con không kêu nữa.
“Bồ có thể nói tiếng mèo?” Ron trêu ghẹo.
Hermione nhún vai: “Mình học Crookshanks.”
“Thật sao?” Ron trừng mắt.
“Đương nhiên là giả.” Hermione khinh bỉ nhìn thiếu niên tóc đỏ, vô cùng hoài nghi cấu tạo não bộ của đối phương: “Cho dù là giáo sư có thể tự do biến hóa thành Animagus nhưng cũng không có cách nào nói chuyện với mèo, bồ không chịu đọc sách giáo khoa sao?”
Ron vò đầu: “Mình chỉ biết phù thủy Animagus tính tình sẽ có tập tính của động vật, a, Harry có thích sợi len không?”
Chú mèo mun nhẹ nhàng meo một tiếng, ánh mắt tỏa sáng.
“Có vẻ cậu ấy rất thích.” Hermione le lưỡi, lại nói: “Mình nghĩ cậu ấy còn thích uống sữa, à, theo mình nhớ thì giống mèo lông ngắn rất tò mò, mỗi phút đều thích rượt đuổi theo chủ nhân của mình……”
“Chủ nhân?” Ron nhịn không được nuốt nước miếng: “Hermione, bồ nghĩ hiện tại Harry sẽ nhận ai làm chủ nhân?”
Hermione cũng nuốt nước miếng theo: “Ách, mình nghĩ chúng ta mau quay về ký túc xá thôi.”
Đã chậm, mèo con Harry đột nhiên nhảy xuống khỏi vòng tay cô gái, vui sướng chạy ào tới một hướng, khứu giác khi làm mèo thính hơn con người rất nhiều.
“Ôi, Harry……” Hai người vội vàng đuổi theo.
Không thể không nói, mèo so với người chạy nhanh hơn.
Như một cơn gió quét qua, Harry linh hoạt quẹo qua góc quanh, sau đó lại chạy qua một khúc quanh nữa, hương vị ngày càng gần hơn.
Snape đang chuẩn bị tới đại sảnh ăn cơm chiều, một cục đen thui gì đó nhảy tới, trực tiếp nhảy lên bắt được vạt áo chùng của y.
Một con mèo?
Móng vuốt mèo con bấu vào vải dệt, cả người đánh đu tòng teng, may mắn mèo con cũng không quá nặng, nếu không vạt áo chùng của Snape chắc chắn đã đi tong.
“Không nên…..” Snape nhíu mi.
“Harry!” Hai người lao tới.
“Ôi, Snape giáo sư.” Hermione bị dọa, Ron cũng vậy, cậu nhìn thấy vị trí của con mèo nhỏ chỉ có thể thầm rên rỉ trong lòng.
Snape nghe thấy cái tên kia rất rõ, y cúi đầu nhìn lại, cuối cùng cũng thấy dấu hiện trên trán mèo con: “Đây là chuyện gì?” Y hỏi.
Hermione cúi đầu, bất đắc dĩ kể lại chuyện ngoài ý muốn trên lớp biến hình.
“Lại uống loạn độc dược?” Sau một lúc lâu Snape mới lạnh lùng đánh giá: “Gryffindor trừ 10 điểm.”
Mèo nhỏ vẫn tiếp tục chơi đánh đu, Snape như vậy nhìn thực sự rất buồn cười.
Ron muốn cười chỉ có thể sống chết nghẹn lại.
Đại sư độc dược nhíu mi, khom lưng túm cổ mèo con, kéo mạnh nó ra, quăng xuống đất, mèo nhỏ lập tức ngẩng đầu nhìn nam nhân, ánh mắt tròn vo vô cùng ủy khuất.
Ôi, Hermione rên rỉ trong lòng, người ta nói loại mèo này chỉ cần một biểu tình đơn giản cũng có thể túm được tâm người khác, quả thực không sai, đáng yêu vô cùng.
Snape nheo mắt, bước nhanh về phía trước.
Mèo nhỏ lập tức đuổi theo sau.
“………thật đáng tiếc, nó đã tìm được chủ nhân.” Ron thở dài châm chọc.
Hermione trừng Ron, cũng vội vàng túm lấy bạn tốt đuổi theo sau.
Đại sảnh Hogwarts.
Từ lúc Snape nói chuyện một lần với Harry, hai người miễn cưỡng bảo trì ước định một người ngồi trên dãy bàn giáo sư, một người ngồi ở dãy bàn học trò, chính là lần này mèo con mặc kệ ước định này, cậu chạy theo sau nam nhân lên dãy bàn giáo sư, sau đó ngẩng đầu nhìn chiếc bàn dài cao cao.
“Meo………” Rất cao.
Snape trừng mèo nhỏ, không cho leo lên.
“Meo…….” Em muốn ngồi trên đùi Severus.
Đám học trò nhìn lên, chuyện của Harry không đến một phút đã bắt đầu lan truyền rộng rãi.
“Đáng yêu quá……”
“Thực muốn nuôi một con…..”
“Lại đây, Harry……” Hermione cũng ráng gom góp dũng khí chạy lên, định ôm mèo con trở về.
Mèo nhỏ linh hoạt lủi đi, dễ dàng trốn thoát.
“Ha hả.” Cụ Dumbledore đi tới, mỉm cười với Hermione: “Mặc dù dùng cơm ở đây có chút không hợp lệ, nhưng ngẫu nhiên có ngoại lệ cũng không sao.”
“Meo……” Cám ơn cáo già tốt bụng.
“Đến đây nào, Harry, ăn cơm thôi.” Cụ Dumbledore hòa ái vươn tay, mèo nhỏ lập tức chạy tới.
“Dumbledore……..” Snape nghiêm khắc cảnh cáo.
“Đừng như vậy, Severus, chỉ là một chú mèo nhỏ.” Cụ Dumbledore cười khanh khách, đặt mèo con lên bàn dài.
Mèo nhỏ lập tức chạy tới chỗ Snape, tuy rằng không phải đùi, bất quá như vậy cũng không sao, Harry nghĩ vậy.
Cụ Dumbledore dùng dao cọ cọ mặt bàn, bữa tối phong phú lập tức xuất hiện trước mắt.
“Severus, cắt thịt bò nhỏ một chút thì tốt hơn, yết hầu mèo con khá mỏng.” Cụ Dumbledore không quên dặn dò.
Snape dừng lại một chút, mặt ngày càng đen.
Đám học trò không ai động tới thức ăn, đều quay đầu lên nhìn xem viện trưởng Slytherin có cắt thịt cho Harry hay không.
“Meo……” Tiếng kêu yếu ớt đáng thương, đủ để khơi gợi mẫu tính của các cô gái.
Snape nổi gân xanh, vẫn bất động như cũ.
“Harry đáng thương.” Bà Pomfrey hung hăng trừng đại sư độc dược, sau đó đổ sữa vào dĩa đưa tới trước mặt Harry: “Uống đi, đứa nhỏ.”
Mèo con không hề nhúc nhích, bảo trì tư thế chăm chú nhìn nam nhân tóc đen.
“Severus…….” Cụ Dumbledore phát ra giọng mũi khe khẽ.
Phiền phức! Snape không kiên nhẫn đặt dĩa sữa kia qua một bên, sau đó càng không kiên nhẫn ra hiệu cho Harry.
Mặc kệ biểu tình vô cùng ghét bỏ kia, mèo con vẫn vô cùng thỏa mãn, ngoan ngoãn đi tới cúi đầu uống sữa.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm sữa, vẫn chưa quen làm mèo, không lâu sau râu mèo con dính đầy sữa, cố gắng dùng lưỡi liếm nhưng hiển nhiên liếm không tới, sau đó mèo nhỏ nâng hai chân trước lên lau mặt, phịch! Trọng tâm không vững, cái đầu nho nhỏ lập tức ngã ụp vào dĩa sữa.
Càu nhàu càu nhàu……..
Bất đắc dĩ dùng sữa rửa mặt, mèo nhỏ loạng choạng giãy giãy kéo đầu ra.
Các vị giáo sư thấy tình cảnh đó đều buồn cười, cụ Dumbledore xoa râu nhìn McGonagall, nhỏ giọng lầu bầu: “Đồng dạng là mèo, sao lại khác biệt lớn như vậy…..”
Mèo nhỏ vẻ mặt buồn như đưa đám quay đầu nhìn nam nhân duy nhất không cười.
Snape đau đầu, đẩy chén dĩa qua một bên, kéo ghế dựa quyết đoán rời đi.
Mèo nhỏ phản ứng cực nhanh, vội vàng nương theo độ cao của chiếc bàn chuẩn xác phóng lên vai nam nhân: “Meo…….”
Snape do dự, nghiêng đầu nhìn thấy gương mặt mèo buồn cười.
Chết tiệt! Nhịn xuống xúc động muống quăng mèo con Harry xuống, Snape nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
“Được rồi, tiếp tục ăn cơm đi.” Cụ Dumbledore nhắc nhở.
Dãy bàn Gryffindor, Ron kéo Hermione: “Giải dược của bồ rốt cuộc có tác dụng không?”
Hermione chống cằm hừ một tiếng, cô nhìn về phía dãy bàn Slytherin, thiếu niên bạch kim vô cùng bình tĩnh dùng bữa tối, bước kế tiếp không nằm trong tay cô, huống chi Harry lại còn đang biến thành mèo, Hermione thở dài, chờ Harry biến trở lại thành người mới đi hối thúc vậy.
Snape hung hăng trừng mắt nhìn mèo nhỏ đang chùi mặt lên vai y.
“Meo…….” Nhóc con nịnh nọt kêu, giơ cái đầu đã chùi sạch sẽ, đôi mắt ngập nước làm người ta không thể trách cứ: “Meo!” Vì biên độ ngẩng đầu quá lớn, mèo con ngã nhào về trước.
Đại sư độc dược đưa tay lên chụp được.
Mèo con xoay xoay cơ thể, thuận thế nằm tựa vào lòng ngực nam nhân, đây là vị trí nghỉ ngơi tuyệt vời nhất của nó.
“……..ngươi đến lúc nào mới có thể làm ta bớt lo.” Snape thở dài, ôm lấy mèo con đi vào hầm.
Trên bàn học có thêm một cái chai, Snape liếc mắt nhìn: “Đứa nhãi con nào đây, xem nơi này là hoa viên sao?” Thật bực mình, đầu tiên là bị mất một ít dược liệu, bây giờ là xông bừa vào phòng, y bận rộn nên tạm thời buông tha mà thôi, đám quỷ này dám leo lên đầu mình.
Y nghiêm mặt, nam nhân cầm lấy tấm da dê được cái chai đè lên, đảo mắt một lần, y cứng đờ.
Giải dược tình mê cùng phương pháp sử dụng, là ai đưa tới? Có lẽ là từ khoảng 2 giờ chiều trở lại…….. sao không trực tiếp đưa cho y…… chẳng lẽ là….. Dumbledore?
Không, lão già chỉ e thế giới bất loạn sẽ không làm như vậy.
“Meo?” Mèo nhỏ vươn đầu lưỡi mềm mại liếm ngón tay nam nhân.
Snape bừng tỉnh trừng mèo con Harry.
“Meo!” Mèo con cao hứng chiếm được chú ý từ chủ nhân.
“……..không được chạy loạn.” Snape đặt nhóc con này xuống đất, bắt đầu đi kiểm tra bình độc dược kia.
Mèo con lập tức quanh quẩn bên chân nam nhân, nam nhân đặt nồi quặng lên bắt đầu kiểm tra, Harry quay vòng xung quanh, cậu ngẩng đầu nhìn, không khỏi cảm thấy người yêu của mình vô cùng cao lớn dũng mãnh.
Mặt Snape ngày càng âm trầm, kết quả cho thấy đây quả thực là giải dược chứ không phải trò đùa, là ai? Kết hợp với điều kiện ghi trên tấm da dê…… nụ hôn của người yêu? Càng châm chọc chính là loại điều kiện khốn khiếp này đích xác có thể tăng mạnh hiệu quả của giải dược.
Ngồi lại trên sô pha, Snape híp mắt trừng cái chai.
“Meo!”
“Meo!”
“Meo!”
Mèo con không ngừng nhúc nhích trên đùi nam nhân, tựa như đang hỏi đối phương có chuyện gì.
Snape không cúi đầu, bàn tay vuốt ve lớp lông trấn an mèo con.
Harry sung sướng nằm ưỡn bụng lên làm nũng với nam nhân.
“……..vẫn là khôi phục bình thường tốt hơn.” Snape lầm bầm.
“Meo?” Mèo con loạng choạng cuộn mình vui đùa, hai chân bé xíu ý đồ bắt lấy ngón tay nam nhân, đây là trò chơi nó mới phát hiện.
Snape rót độc dược ra dĩa đặt trước mặt mèo con: “Uống hết.” Y phân phó.
Harry ngoan ngoãn nghe theo, liếm một chút: “Meo.” Khó uống.
Snape ra hiệu cho Harry.
“Meo.” Được rồi, nếu là yêu cầu của Severus, Harry cau mày uống hết dĩa độc dược: “Meo!” Nên thưởng đi?
Mèo con ra sức trèo lên người nam nhân: “Ô……” Biến thành mèo không hôn được Severus.
Đại sư độc dược nhẹ nhàng thở ra, y dịu dàng ôm lấy mèo con: “Ít ra so với việc phải đối mặt với mặt thật của ngươi đơn giản hơn nhiều a……”
“Meo?” Harry mơ màng.
Đôi mắt xinh đẹp của mèo con mở to, gương mặt của nam nhân dần phóng đại, sau đó là xúc cảm của đôi môi.
Quá tuyệt vời! Harry bị nụ hôn chủ động này làm kinh hỉ tới mức choáng váng.
Cảm giác này quá tuyệt với!
Harry mơ mơ màng màng, cuối cùng chìm vào bóng tối ấm áp.
Hoàn Chương 68.