Hôm sau đúng giờ tiến hành giải phẫu, Ngô Hàn Giang đã không cần phải che che giấu giấu, mặc quần áo bệnh nhân vào, nằm lên băng-ca phẫu thuật, hai vợ chồng Từ Bạc Thuyền nhìn chăm chú, Hứa Minh được đẩy vào phòng mổ, cả hai đều bị gây mê, mất đi tri giác……
Ngô Hàn Giang không thể ngờ, sau khi mình tỉnh dậy thì tất cả mọi thứ đã thay đổi, điều mà y chưa bao giờ nghĩ đến.
Trên thực tế, trong lúc y hôn mê, có ba cỗ thế lực ở bệnh viện bắt đầu giao chiến, tình hình căng thẳng không thua gì quá trình giải phẫu của y và Hứa Minh.
Thực không may mắn, một cỗ thế lực kia của y bị đánh bại bởi hai cỗ thế lực khác liên hợp lại. Sau khi y và Hứa Minh được đưa ra từ phòng giải phẫu, bọn họ đã đạt thành thoả thuận phân chia mang đi theo hai hướng.
Lúc tỉnh lại, y không biết mình đang ở đâu, giờ giấc thế nào, chung quanh tất cả đều là người xa lạ, thứ duy nhất y có thể xác định là, y bị giam lỏng.
Y lập tức thử đủ các loại phương pháp đào thoát, nhưng đều thất bại, hơn nữa còn bị xử phạt với mức độ không nhẹ về thể xác.
Nhìn vào tài nghệ và tác phong của đám người trông coi, bọn họ hẳn là cảnh sát cơ động được anh cả phái đến, còn nơi mà mình bị giam giữ, rất có khả năng là ở bên trong doanh đội.
Tài nghệ của Ngô Hàn Giang rất lợi hại, nhưng cũng khó có thể chống lại nhóm cảnh sát đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, vô cùng nhạy bén, đối mặt với vô số thiết bị điện tử theo dõi nghiêm mật ở khắp mọi nơi, cơ hồ không có sơ hở, y bó tay không nghĩ ra được biện pháp.
Điều y lo lắng nhất là tình huống của Hứa Minh, giải phẫu có thành công không, phụ thân và anh cả có làm gì Hứa Minh không, cậu bây giờ có an toàn không, có còn ở trên thế gian này, mà y lại không thể xác định được gì, điều đó khiến y như bị bức điên.
Lại một lần đào thoát thất bại, bị đánh một thân thương tích, Ngô Hàn Giang tỉnh táo nhận ra lực lượng của bản thân quá nhỏ bé, tâm tình càng trở nên nôn nóng bất an.
Lúc này, bỗng nhiên Ngô Lạc Dương xuất hiện trước mặt Ngô Hàn Giang, vừa vào cửa liền cho lui ba đặc công trong phòng, kéo một cái ghế qua ngồi xuống, mặt đối mặt Ngô Hàn Giang.
Hai Cha Con lạnh lùng đối diện với nhau.
“Ngô Hàn Giang, cảm giác bị nhốt như thế nào?” Ngô Lạc Dương mở miệng nói.
Ngô Hàn Giang nhíu nhíu mày, tựa như đang quan sát một người xa lạ chứ không phải là đứa con ngoan ngoãn bé nhỏ của mình, nhận ra bản thân mình chưa bao giờ thực sự hiểu về hắn.
“Không cần cố kỵ, thiết bị theo dõi không ghi lại âm thanh, ông có thể nói thoải mái.”
Ngô Hàn Giang vẫn mặt không biến sắc, chuẩn bị thời cơ bất cứ lúc nào cũng có thể hành động.
“Tất cả những thứ này đều là do tôi sắp đặt, nói cảm tưởng của ông đi.”
Lời vừa thốt nên, Ngô Hàn Giang ra tay như chớp, tóm Ngô Lạc Dương vào lòng, ghì chặt hai tay bắt chéo phía sau lưng của hắn: “Thằng nhãi, mày từ lúc nào học dùng cái loại giọng điệu này để nói chuyện với bố mày?!”
Ngô Lạc Dương không chút phản kháng, ngược lại bình tĩnh cười, “Ngượng ngùng, tôi đã không còn thừa nhận người bố này nữa.”
“Mày nói cái gì?!”
Ngô Hàn Giang tức giận không nhẹ, lực trên tay mạnh hơn, Ngô Lạc Dương đau nhíu mày, “Tôi nói, quan hệ Cha Con giữa chúng ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt, tôi đến là để báo cho ông một tiếng.”
“Khốn nạn, không tới lượt mày định đoạt! Chuyện mày hại ca ca mày bệnh tình nguy kịch, ba ba về sau sẽ tính sổ với mày! Bây giờ ba ba cần mày làm nhanh một việc, lát nữa mày phải phối hợp, ba ba không muốn thương tổn mày.”
Ngô Lạc Dương tựa như đã sớm đoán được, phản ứng cực kỳ bình tĩnh, “Ba, tôi hỏi ông một vấn đề cuối cùng, ông vì Hứa Minh thật sự cái gì đều có thể làm hay sao?”
“Đúng vậy.”
Ngô Lạc Dương cười khổ một tiếng, “Ba, cơ hội cuối cùng này, xem ra là do ông từ bỏ. Ông không phải muốn lợi dụng tôi làm con tin để chạy đi hay sao, tôi giúp ông, bí mật của ông và Hứa Minh, tôi cũng sẽ thay các người giữ gìn cả đời, xem như là báo đáp công ơn dưỡng dục của ông suốt mấy năm nay. Cái này, chúng ta thanh toán cho xong. Đi đi!”
Ngô Hàn Giang trầm ngâm trong chốc lát, sau đó đưa Ngô Lạc Dương tới cửa, nói với vài tên đặc công đang vọt vào: “Báo với Ngô Vân Thành, bảo hắn chuẩn bị xe đưa tôi ra ngoài.”
Đặc công lập tức báo cáo với cấp trên, không bao lâu sau, Ngô Vân Thành sải bước chạy tới, sắc mặt cực kỳ không tốt, chỉ vào Ngô Hàn Giang mắng: “Mày còn là con người sao, ngay đến cả con trai ruột mày cũng lấy làm con tin!?”
“Hứa Minh hiện tại thế nào rồi?”
“Không thể phụng cáo.”
“Tốt lắm, chuẩn bị xe tốt chưa, tôi muốn lập tức rời khỏi.”
“Bắt lấy!”
“Bác cả, bác làm theo lời ba ba con nói đi, con thực sự sợ ông ấy không cẩn thận mà xoắn vẹo cổ con, bác đừng không tin.”
Ánh mắt Ngô Lạc Dương lườm liếc cái tay trên cổ mình, cầu cứu nhìn Ngô Vân Thành.
Ngô Vân Thành cực kỳ hoài nghi Cha Con bọn họ thông đồng với nhau, nhưng hắn cũng không dám để Ngô Lạc Dương có nửa điểm nguy hiểm, ông nội nó không đánh gãy chân nó thì không được mà.
“Đi theo ta!”
Hắn căm giận xoay người, Cha Con Ngô Hàn Giang theo sát phía sau.
Ra khỏi toà nhà này, tầm nhìn một mảnh trống trải, xa xa có sân luyện binh, quả nhiên là ở bên trong doanh đội.
Một chiếc xe jeep mang theo khói bụi chạy đến, ba người ngồi trên xe, một đường chạy ra khỏi cổng doanh đội.
Xe dừng lại, Ngô Hàn Giang nhảy lên tiếp nhận tay lái, Ngô Lạc Dương đứng trước cửa kính xe, không tiếng động từ biệt y.
Xe nổ máy, bóng dáng Ngô Lạc Dương càng lúc càng nhỏ, Ngô Hàn Giang hoảng hốt trông thấy bóng dáng của Ngô Lạc Dương mới trước đây, khi mình rời nhà đi nơi khác làm việc, đứa nhỏ ấy cũng quật cường đứng trước cửa, nhìn mình rời đi, không chịu nói lời tạm biệt với mình.
Ngô Hàn Giang nhận ra bản thân y đúng là một người cha thất bại, bất kể là đối với Lạc Dương, hay là đối với Hứa Minh.
Hứa Minh, đứa nhỏ hiện giờ đang ở nơi nào……
Trước tiên, Ngô Hàn Giang đến tìm Từ Bạc Thuyền, đối phương không nhiều lời, giao cho y một phong thơ, nói là trước đêm giải phẫu hôm đó, Hứa Minh viết rồi nhờ hắn gửi cho y.
Ba ba:
Khi mà cha đọc lá thư này, con hẳn là đang an dưỡng ở một bệnh viện nào đó, cha yên tâm, nếu cuộc giải phẫu thành công, con tin sẽ không lâu sau mình có thể xuất viện. Đừng trách chú Từ gạt cha chuyển con tới bệnh viện khác, là con yêu cầu chú ấy làm như vậy. Có lẽ nếu cha muốn tìm đến con cũng sẽ không cần phí sức lực, nhưng mà con hy vọng cha nên suy nghĩ cặn kẽ rồi hãy đến tìm con, con nghĩ cha hiểu được của ý của con.
Hứa Minh yêu cha.
Ngô Hàn Giang không nói được một lời cất lá thứ vào, “Còn bức thư nào nữa không, đưa cho tôi.”
“Đã tiêu hủy rồi, là Minh Minh bảo.”
“Thân phận của anh rốt cuộc là như thế nào? Ba tôi và anh cả tôi sẽ không khinh địch mà thả Minh Minh đi, anh là ai mà có thể đối phó với bọn họ?”
“Chuyện này anh đừng quan tâm, Minh Minh là con tôi, là chuyện theo lý tôi cần phải làm.”
“Một mình thằng bé ở bên ngoài, anh cũng yên tâm?”
Từ Bạc Thuyền hứng thú cười giễu, “Ai nói với anh là thằng bé ở một mình.”
“Còn có ai nữa?”
“Chính bản thân anh nên tự cân nhắc, tôi chỉ có thể cho anh biết nhiêu đó, còn lại anh tự lo liệu.”
Ngô Hàn Giang không thể phản kháng, đành trở về tỉnh A, thì vô cùng kinh hoảng khi nghe thấy Ngô Lạc Dương đánh nhau với tên côn đồ, bị đâm một dao.
Y lập tức chạy tới bệnh viện, lại bị phụ thân lấy gậy chống chỉ vào nói đoạn tuyệt quan hệ Cha Con, anh cả và em gái thì thờ ơ với mình, mà ngay cả Ngô Lạc Dương người bọc băng gạc cũng không hề nâng đầu lên, càng miễn bàn nhìn mình một cái.
Một tháng sau, Ngô Lạc Dương xuất viện, nhưng hắn không về lại biệt thự của y, cũng không kêu y một tiếng phụ thân, y chỉ có thể thỉnh thoảng ở bên ngoài trường học cách đám người nhìn hắn.
Cùng lúc đó, Từ Bạc Thuyền báo cho y biết Hứa Minh đã phục hồi và xuất viện, cùng người yêu mối tình đầu Ôn Trạch lang bạt tứ phương.
Ngô Hàn Giang không màng chất vấn là ai đã đưa Ôn Trạch đến bên cạnh Hứa Minh.
Về sau, Từ Bạc Thuyền lần lượt gửi vài bức ảnh của Hứa Minh, ảnh của cậu và Ôn Trạch chụp chung chiếm đa số.
Nhìn ra được sắc mặt của Hứa Minh vẫn còn suy yếu, nhưng trạng thái tinh thần thì tốt lắm, cậu cùng Ôn Trạch ở bên nhau, hai người tản ra sức sống thanh xuân và tinh thần phấn chấn, không khí giữa bọn họ lúc đó, chỉ với những người am hiểu lẫn nhau mới có thể hài hòa và ăn ý như vậy.
Ngô Hàn Giang không thể không thừa nhận, một đôi tuấn mỹ thanh niên trên bức ảnh này thật vô cùng xứng đôi.
Tháng ba Giang Nam, mưa bụi sương mờ, vàng anh bay qua đồng cỏ.
Ngô Hàn Giang tự mình về thăm cố hương của Mẹ Hứa Minh, đặt hoa cúc trắng trên mộ phần của nàng và hai vị lão nhân bên cạnh, sau khi vái lạy, đứng dưới một gốc cây cổ tùng trên sườn núi, nhìn chân núi xa xa, theo hướng sương mù giăng mờ, nơi mặt trời sắp lặn.
Chạng vạng rừng núi mưa bụi bay xéo, xa xa đèn đuốc hư ảo, màn đêm dần dần dày lên.
Một đôi bóng người thon dài cùng che ô mang theo một ngọn đèn dầu đi lên từng bậc thang tam cấp, ánh sáng mông lung bao phủ quanh thân thể, tựa như thần tiên quyến lữ thường lui tới nhân gian.
Ngô Hàn Giang ẩn nấp dưới bóng tàng cây, nhìn vào chỗ ánh sáng kia. Xuyên qua mưa bụi thê lương, tầm mắt của y chặt chẽ dừng lại trên dáng người hơi thấp của cậu trai.
Vóc dáng Hứa Minh đã khôi phục nét thon dài cân xứng ban đầu, tư thế đi đường vững vàng đầy sức sống, xem ra đã bình phục tốt lắm. Ngô Hàn Giang vui mừng cười cười, tiện đà nhìn người thanh niên đứng bên cạnh cậu. Sự thật, điệu bộ giơ tay nhấc chân của Ôn Trạch đều lộ ra vẻ thành thục ổn trọng, có hắn canh chừng Hứa Minh, Ngô Hàn Giang coi như yên tâm.
Hứa Minh phát hiện ba bó hoa cúc trắng, thì cảm thấy rất kinh ngạc, liền nhìn quanh bốn phía tối đen như mực.
“Đã trễ thế này, khẳng định người đã đi rồi.” Ôn Trạch khuyên nhủ.
Hứa Minh không cam lòng thu hồi tầm mắt, “Người nào cơ?”
“Cố nhân đi.”
“Cũng sẽ chỉ là cố nhân.”
Hứa Minh đã đi nửa ngày đường núi, cho nên có chút mệt mỏi, chậm rãi giao thân xác tựa vào người Ôn Trạch.
“Lạnh sao?”
Ôn Trạch ôm lấy bả vai Hứa Minh, kéo cậu vào trong lòng mình.
Hai người dựa sát vào nhau, đứng lặng yên thật lâu trước bia mộ, tiếng mưa rơi át đi thanh âm bọn họ nói chuyện, nhưng cái loại cảm giác thân mật này lại nhắc nhở Ngô Hàn Giang đang đứng cách đó không xa.
Ngô Hàn Giang bỗng nhiên ý thức được mình đã già đi, dù sao thì mình cũng lớn tuổi hơn bọn họ rất nhiều. Tuổi của mình lớn gấp đôi Hứa Minh, đã qua một nửa đời người, sắp tới đây sẽ đến bốn mươi rồi năm mươi tuổi. Trước đó không lâu, y đã phát hiện vài sợ tóc mai bạc trắng của mình, chỉ biết chúng càng ngày càng nhiều.
Mắt kính đã bị mưa và sương mù làm cho mơ hồ một mảnh, Ngô Hàn Giang tháo nó xuống, gập lại bỏ vào túi, xoay người, hơi mệt mỏi dựa vào thân cây, đưa lưng về phía Hứa Minh bọn họ, hai mắt trống rỗng nhìn màn mưa tối đen, tiếng mưa rơi nhè nhẹ tràn ngập bên tai.
Gió trên núi chợt thổi mạnh hơn, Hứa Minh chào tạm biệt thân nhân, rồi cùng Ôn Trạch rời khỏi nghĩa trang.
Trước khi xuống núi, cậu quay đầu nhìn thêm một lần nữa, lại thất vọng quay trở về, bước chân xuống núi nhanh hơn……