Tháng tám giữa hè, hoa tươi nở rộ.
Hứa Minh đi ra từ nhà ga tỉnh A, quyến luyến hít thở bầu không khí quen thuộc, đến một cửa hàng bán hoa, chọn một chậu hoa dành dành sum suê, trong làn gió dễ chịu vui vẻ chạy tới nhà mới của Trịnh Khải và Tiểu Nguyên.
Ấn chuông cửa, cậu ôm hoa, mỉm cười thật tươi chờ chủ nhà mở cửa.
“Ai thế?”
Giọng nói nữ tính quen thuộc ngọt ngào phía sau cánh cửa truyền đến.
“Là em, A Minh!”
“A Minh?!”
Một tiếng kêu lên kinh ngạc, cửa được mở ra, đằng sau cửa là Tiểu Nguyên với phần bụng nhô lên.
Hứa Minh vừa mừng vừa bất ngờ, “Tỷ tỷ, chị có đứa nhỏ!?”
“Đúng vậy,” Tiểu Nguyên nhìn vẻ mặt hưng phấn của Hứa Minh thì cũng tỏ ra vừa ngạc nhiên lẫn vui mừng, “A Minh, chị nhớ em muốn chết, mau vào!”
Hứa Minh ôm chậu hoa rảo bước tiến vào nhà, đánh giá bên trong một vòng, tán thưởng nói: “Nhà mới thật đẹp.”
“Nhờ em, bằng không chúng ta sao có thể tìm được chỗ ở mới nhanh như vậy. A Minh em thật tốt bụng, chị nhớ chị nói với em mình thích hoa dành dành có một lần, thế mà em đã mua một chậu tới, chị đang định tự mình đi mua đây.”
Tiểu Nguyên mang chậu hoa của Hứa Minh ra ban công, “Ngồi nghỉ đi, chị đi lấy đồ uống cho em.”
“Chị đang mang thai, để em tự đi lấy.”
“Cũng tốt, nhân tiện lấy nửa quả dưa hấu ra, cắt ăn.”
Hứa Minh chuẩn bị dưa hấu ở phòng bếp, rồi bưng tới phòng khách, cùng Tiểu Nguyên vừa ăn vừa nói chuyện.
“Cháu trai của em mấy tháng rồi?”
“Năm tháng. A Minh em thật nhẫn tâm, lâu như vậy mà cả một cuộc điện thoại cũng không gọi cho chúng ta.”
Hứa Minh ngượng ngùng bối rối, “Kỳ thật chuyện em nói em cùng cha mẹ đi du lịch là lừa hai người, em sinh bệnh, vào ở bệnh viện ba tháng, sau đó thì cùng bạn bè đi chơi cho khuây khoả, hiện giờ thân thể đã khôi phục hoàn toàn, mới đến đây tìm hai người.”
Tiểu Nguyên lo lắng hỏi: “Bệnh gì? Thằng nhóc này sao cái gì cũng không chịu nói cho chúng ta biết.”
“Bệnh máu trắng, bất quá đã được chữa khỏi rồi.”
Tuy rằng không hiểu rõ gì về căn bệnh này, nhưng khi nghe thấy cái tên thì cũng đủ biết là thực nghiêm trọng, Tiểu Nguyên đau lòng nói: “Gặp không ít khó khăn đi, về sau cần phải cẩn thận chú ý thân thể.”
“Chị yên tâm. Khải ca đi làm rồi?”
“Ừ.” Tiểu Nguyên nhìn thời gian, “Còn hơn một tiếng nữa là tan ca, để chị bảo anh ấy mua chút đồ ăn về, em muốn ăn cái gì?”
“Em sao cũng được.”
Trịnh Khải nghe nói Hứa Minh đến đây, thì liền mua một túi đồ ăn thật to trở về. Trịnh Khải và Hứa Minh nấu cơm trong nhà bếp, Tiểu Nguyên thì đứng ở cửa nói chuyện phiếm với bọn họ.
Buổi cơm chiều thật vui vẻ và thoải mái, đứa nhỏ trong bụng Tiểu Nguyên dường như cũng muốn tham gia cùng bọn họ, làm ầm ĩ trong bụng mẹ, cách quần áo có thể trông thấy cái bụng Tiểu Nguyên gồ ghề từng đợt.
Tiểu Nguyên lấy tay Hứa Minh đặt lên bụng mình, Hứa Minh cảm thấy thai động rõ ràng, vô cùng ngạc nhiên, chào hỏi thằng nhóc, “Xin chào tiểu bảo bối, ta là chú của cháu, tên Hứa Minh.”
Tiểu bảo bối giật giật, nhiệt tình đáp lại cậu.
Hứa Minh kinh ngạc, “Thằng nhóc nghe được em nói, muốn bắt chuyện với em nè!”
Trịnh Khải cùng Tiểu Nguyên nhìn nhau cười, này hai cái kẻ dở hơi nha.
Tiểu Nguyên thân mình nặng nề, dễ mệt, bận bịu cả một buổi trưa, nên đến tối thì đi ngủ rất sớm.
Trịnh Khải và Hứa Minh ngồi trên ban công đón gió đêm uống bia nói chuyện phiếm.
“Lần này trở về, định ở lại đây bao lâu?”
“Còn chưa xác định.”
“Ở lại đây đi, vừa lúc giúp chị Nguyên cậu giải buồn.”
“Tốt.”
“Tiền nhà……”
“Ca anh đừng vội chuyện tiền bạc, em thực không cần. Nếu anh cần, thì nói với em, không phải khoe khoang, nhưng trong tay em còn hơn hai trăm vạn, cũng chẳng làm gì.”
“Hai trăm vạn…… Là người nọ đưa cho cậu? Thực xin lỗi, anh không nên nói về y.”
Hứa Minh cười cười, “Không sao, em đã buông tay y.”
Không biết là nói cho Trịnh Khải nghe, hay là nói cho chính mình nghe.
Trịnh Khải do dự nói, “Có vài chuyện về y, không biết cậu có muốn nghe hay không.”
“Nói đi.”
“Có lần cùng cấp trên uống rượu, hắn uống say, kể với anh là, công việc và chuyện đăng ký hộ khẩu của chị Nguyên em, đều là do có người bảo cấp trên hắn lo liệu, còn hỏi nhà của anh làm thế nào mà quen biết được vị thân thích có thế lực lớn như vậy, lúc ấy anh nghĩ không thông, nhưng hiện tại anh đã hiểu, những việc đó rất có khả năng là do người nọ của em giúp đỡ cho.”
“Có thể đi.”
“Còn một việc nữa, sáng hôm đó anh lén lút dùng di động của cậu gửi tin nhắn cho y, nói dối cậu gặp chuyện không may để lừa y tới, anh không ngờ là y vô cùng quan tâm cậu, mười phút sau đã chạy tới nơi.”
“Chuyện này về sau em đã được biết.”
“Còn có, khi cậu với y chia tay, ngày hôm ấy cậu bị bệnh phát sốt, vừa lúc anh phải đi công tác, đêm đó người chăm sóc cậu kỳ thật là y, buổi sáng ngày hôm sau anh mới trở về. Y bảo anh lừa em nói là anh về trước buổi tối hôm đó, không cho anh nói với em việc y đã tới.”
“Phải không.” Hứa Minh rót bia vào miệng, uống ừng ực, bị sặc lên tới mũi.
Trịnh Khải cảm giác cậu có chút không thích hợp, thở dài nói: “Nói những chuyện này với cậu vốn không có mục đích gì, chỉ là muốn cho cậu có biết sự thật. Nếu khiến cậu nhớ lại vài việc không vui thì……”
“Không có a, em rất tốt. Em nhận thấy, hết thảy tùy duyên. Nếu là của em, thì sớm muộn gì sẽ tìm tới cửa, nếu không phải của em, thì dù em có đuổi theo cũng sẽ không đuổi kịp. Em đã đối mặt với cái chết một lần, không có gì luẩn quẩn trong lòng mà không bỏ xuống được.”
Trịnh Khải ôm lấy bả vai cậu, “Vậy là tốt rồi.”
Hứa Minh ở lại nhà Trịnh Khải, mỗi ngày đều bồi Tiểu Nguyên nói chuyện phiếm, tản bộ, thời gian như nước chảy không vội không chậm trôi đi.
Hứa Minh bỗng nhiên muốn về thăm Đông Phương một chuyến, cậu có chút nhớ mọi người nơi đó, khán giả nhiệt tình, bartender tao nhã, dàn nhạc cuồng ngạo, vũ sư phong lưu, tiểu ca bán thuốc xấu xa, còn có lão hồ ly Trương Khánh Quốc.
Dùng xong cơm chiều, cậu gọi điện thoại cho Trương quản lí, hỏi hắn có hoan nghênh mình về thăm ông chủ hay không.
“Phải hoan nghênh a! Cậu không biết mọi người nhớ cậu biết bao nhiêu, nhất là khách quen, khi cậu đi rồi, lượng khách tổn thất một nửa a, nửa năm nay Trương ca tìm cậu khắp nơi, nằm mơ cũng muốn bắt cậu trở về!”
Tuy rằng biết hắn ta bịa chuyện, nhưng Hứa Minh nghe xong vẫn rất vui vẻ, “Đêm nay tôi về thăm mọi người.”
“Vậy thật tốt quá, cậu tới đúng lúc, hôm nay là lễ kỷ niệm lần thứ ba của Đông Phương, náo nhiệt vô cùng, chạy đến đây nhanh đi!”
Hứa Minh đến Đông Phương, mới biết được Trương quản lí không hề nói xạo, cảnh tượng như nổ tung, hoa tươi dải băng bay đầy trời, bia bọt đồ uống bát dĩa tùm lum, ai cũng phát điên, la hét, nhảy nhót loạn xạ, phân không rõ ai là khán giả ai là ca sĩ.
Hứa Minh đi vào thì bị tay trống dàn nhạc phát hiện, một phen kéo cậu lên đài, ném micro cho cậu, nhạc nổi lên bài Super Star?
Nhóm vũ sư vây quanh, Hứa Minh cất giọng hát.
Hãy cười vui ca hát
Đừng cau mày buồn bã
Em không để ý đến mình
Chỉ quan tâm cảm nhận của anh
Anh muốn chạy đến đâu
Hãy mang linh hồn em theo với
Anh nào có biết
Giữ lại thì có ích lợi gì
Anh là tia chớp anh là ánh sáng
Anh là huyền thoại duy nhất
Em chỉ yêu anh, you are my super star
Anh là thần tượng của em
Không thể làm gì hơn
Chỉ có thể yêu anh, you are my super star
Có phải anh là
Là vũ trụ dịu dàng
Em là tinh cầu nhỏ bé
Chuyển động trong tay anh
Hãy nhìn em
Để em có thể mơ thấy anh
Khiến anh phải phát điên
Anh phải thưởng cho em
Anh là tia chớp anh là ánh sáng
Anh là huyền thoại duy nhất
Em chỉ yêu anh you are my super star
Anh là thần tượng của em
Không thể làm gì hơn
Chỉ có thể yêu anh, you are my super star
Anh là nghĩa lý
Là thiên thần là ý muốn của thiên Chúa
Ngoại trừ yêu anh không cần chân lý
Anh là ngọn lửa rực cháy
Em là cánh bướm cuối cùng
Không hề muốn chạy thoát
Vì sao em phải đào thoát
Cám ơn anh đã cho em
Một giấc mộng hạnh phúc
Nếu em quên mất
Xin hãy giúp em nhớ lại
Anh là tia chớp anh là ánh sáng
Anh là huyền thoại duy nhất
Em chỉ yêu anh, you are my super star
Anh là thần tượng của em
Không thể làm gì hơn
Chỉ có thể yêu anh, you are my super star
Anh là tia chớp anh là ánh sáng
Anh là huyền thoại duy nhất
Em chỉ yêu anh, you are my super star
Anh là thần tượng của em
Không thể làm gì hơn
Chỉ có thể yêu anh, you are my super star
You are my super star boy
Ngay từ đầu còn có chút câu nệ, nhưng rất nhanh sau đó Hứa Minh liền high, cùng bọn họ quần ma loạn vũ……
Ra khỏi Đông Phương, trong ***g ngực Hứa Minh vẫn còn ngân nga tiếng nhạc văng vẳng.
Hứa Minh nhìn lên bầu trời thành thị, thấy một vầng trăng treo cao, đầy sao phủ kín ngân hà.
Ngựa xe như nước, người đến người đi, qua lại như thoi đưa, không có gì là yên lặng bất động, ở một chỗ mà chờ đợi?
Hứa Minh chậm rãi bước lên cầu vượt hình vòm, tầm nhìn theo độ dốc mà bay lên.
Vài người bận rộn đi tới từ đầu cầu bên kia, bóng dáng quần áo màu trắng xuất hiện phía sau bọn họ, có lẽ là vì màu trắng quá sáng quá bắt mắt, có lẽ là vì thân hình người nọ cao hơn những người khác, cho nên y vừa xuất hiện đã lập tức hấp dẫn ánh mắt Hứa Minh, tiến theo là hấp dẫn toàn bộ tâm thần cậu.
Bóng dáng người nọ dừng bước trước Hứa Minh, cũng ngừng lại thân mình, cách đám người nhìn về phía cậu.
Hứa Minh đứng bất động, âm thầm nghĩ, trước kia con luôn đuổi theo người, lúc này con sẽ không chạy nữa, sẽ đứng chờ người, nếu ngay cả bây giờ người cũng không đến, người còn dám trốn, con sẽ cười nhạo người là rùa đen rút đầu cả đời.
Bóng dáng Ngô Hàn Giang giật giật, trái tim Hứa Minh đột ngột nhảy dựng, Ngô Hàn Giang từng bước đi về phía bên này, Hứa Minh thiếu chút nữa cũng tiến lên cùng y, nhưng cậu kiềm nén cơn xúc động muốn chạy đến bên y, khuyên mình phải nên bình tĩnh mà dè dặt.
Ngô Hàn Giang bước đi nhanh hơn, không để Hứa Minh chờ lâu, trận gió thổi đến trước mặt cậu, áo sơ mi trắng quen thuộc và mùi vị của thuốc lá như có như không thổi vào khoang mũi Hứa Minh, làm cậu say lòng.
Hứa Minh mở to mắt nhìn Ngô Hàn Giang, tựa như muốn nhìn xuyên thấu y.
Ngô Hàn Giang gầy, cơ hồ còn có điểm già đi? Cụ thể không biết diễn tả bằng lời, thẳng đến khi cậu nhìn thấy tóc mai của Ngô Hàn Giang đã lấm tấm bạc, làm sao vậy, không hợp với độ tuổi này đâu a.
“Ngô Hàn Giang,” Hứa Minh mở miệng, không biết tiếp theo phải nên nói cái gì cho phải.
Vẻ mặt của Ngô Hàn Giang vốn buộc chặt, sau khi nghe thấy một tiếng này của cậu, thì giống như được thả lỏng, “Về rồi đấy à.”
“Đã về.” Về lâu rồi cơ!
Cuộc đối thoại chấm dứt, mắt to trừng mắt nhỏ.
Hứa Minh quyết tâm yên lặng, chờ Ngô Hàn Giang mở miệng trước.
“Đi đâu?” Ngô Hàn Giang hỏi.
“…… Cha đi đâu?” Hứa Minh nhất thời chưa nghĩ ra câu trả lời, hỏi lại y.
Không ngờ là Ngô Hàn Giang cũng do dự trong chốc lát, mới nói: “Về nhà chung cư.”
Tâm Hứa Minh rạo rực mãnh liệt, “Chỗ phụ cận kia sao?”
“Ừ.”
Hứa Minh muốn hỏi y khi nào mới sang đó, đang do dự, thì nghe Ngô Hàn Giang nói, “Muốn đến ngồi một lát không?”
Hứa Minh cầu còn không được, “Tốt.”
“Vậy đi thôi.”
Ngô Hàn Giang bước từng bước đi về phía trước, Hứa Minh đuổi kịp y.
Hai người sóng vai nhau đi, thỉnh thoảng tay đụng vào nhau, Hứa Minh cố tình thờ ơ không chịu nắm tay y, may mắn Ngô Hàn Giang không khiến cậu thất vọng, một lát sau, yên lặng cầm đầu ngón tay của cậu.
Khóe miệng Hứa Minh lén lút nở nụ cười, tuỳ ý để y nắm tay mình.
Hiện tại, Hứa Minh cơ hồ đã nắm chắc phần thắng, cũng không nóng vội, Ngô Hàn Giang có bí ẩn bao nhiêu, mình cũng sẽ từ từ hoá giải.