Cắn môi, nếm được tư vi tanh ngọt, ta cuối cùng vẫn thua hắn.
Ngước mắt nhìn vẻ mặt đắc ý của nữ tử kia, ta run giọng: “Nàng chẳng qua chỉ là một cung nữ, tại sao không thể tha cho nàng?”
Mắt nhìn mọi thứ, kỳ thật lòng ta vẫn còn một tia hi vọng cuối cùng, hi vọng nghe được bọn họ nói, A Man chỉ bị lôi đi giáo huấn mà thôi.
Nữ tử khẽ cười, ngôn từ sắc bén: “Nàng ở ngoài điện hô to la lớn, làm phiền Hoàng Thượng nghỉ ngơi, tội đáng chết.”
Ta sớm đã không cho nàng vì ta mà cầu tình, nhưng nàng lại không nghe khuyên...
Cuối cùng vẫn nhịn không được mà bật khóc, ta nghẹn ngào: “Tỷ đã quên lúc trước...”
Còn chưa dứt lời, nam tử đã lạnh lùng cắt ngang: “Nàng chỉ hạ lệnh trách phạt, là chính miệng trẫm hạ chỉ, giết!” Ánh mắt lạnh như băng xẹt qua mặt ta, hắn tiếp tục, “Ngươi còn muốn hỏi gì không?”
Còn muốn hỏi gì không...
Hiện tại hắn đã tự mình mở miệng, ta còn có thể hỏi gì đây?
Hai chân mềm nhũn, thân thể rốt cuộc cũng không gắng gượng được mà ngã xuống đất.
Cả người sớm đã ướt đẫm, hiện tại dính thêm cũng không biết là mưa hay nước mắt.
Nuốt xuống vị tanh ngọt trong miệng, ta mơ màng nhìn nam tử trước mặt, từ đầu tới cuối, ánh mắt của hắn trên người ta chưa từng dời đi.
Có phải trong lòng hắn thật sự không có ta, cho nên mới có thể vô tình nhìn ta chật vật ủy khuất như vậy không?
Ta từng cho rằng, ta có được tình yêu của đế vương.
Nhưng thì ra không biết, đó chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước!
Không cần hỏi, ta còn muốn hỏi cái gì?
Hắn vẫn chưa vào, nhìn ta thật lâu, đột nhiên nâng bước đi tới, ngồi xổm trước mặt ta. Mọi người chỉ nhìn, không ai dám phát ra tiếng động. Thường công công muốn che dù cho hắn, nhưng thấy hắn vừa quay đầu nhìn liền cả kinh đứng một chỗ.
Ngón tay trắng nõn thon dài giữ chặt hàm dưới của ta, dùng sức nâng lên, ép ta phải nhìn hắn. Trên gương mặt tuyệt mỹ kia cơ hồ không còn nhìn thấy tươi cười thường có.
Những ngày tháng từng hạnh phúc đó trong trí nhớ của ta không biết khi nào đã dần dần phai nhạt...
Trên tay lại dùng sức. Ta đau tới nhíu mày, hắn lại làm như không nhìn thấy, lạnh giọng hỏi: “Cảm thấy trẫm nhẫn tâm sao?”
Lúc này mưa vẫn chưa dừng lại, xối ướt của người hắn, từng giọt mưa theo sợi tóc ướt đẫm mà chảy xuống. Khóe mắt ta trào ra nước mắt lại bị bao phủ trong mưa, ai cũng nhìn không thấy.
Nhìn không thấy, ta khẽ cười.
Con người hắn thoáng động, rất nhanh nhìn ra phía sau của ta, âm sắc vẫn nhàn nhạt vô vị: “Người đâu, kéo nô tỳ này xuống. Đã tới Hinh Hòa Cung, truyền khẩu dụ của trẫm, ban tẫn hình.”
Ta không khỏi chấn động, tẫn hình chính là sai người đánh vào xương bánh chè, sau này không thể đi lại, cũng không có khả năng chữa khỏi.
Tiền công công sợ tới sắc mặt xám xịt như tro tàn, vội dập đầu: “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tha mạng! Cầu Hoàng Thượng tha mạng!”
Ta nhìn hắn, từ đôi mắt màu đen kia không thể nhìn ra chút khác thường, chúng vẫn một mực bình tĩnh.
Thoáng nhíu mày, ta mở miệng: “Cầu ngài, tha cho gã.” Tiền công công chẳng qua chỉ truyền lời cho ta mà thôi.
Mà ta dù đã tới vẫn không thể ngăn cản bi kịch kia.
A Man...
Bụng dưới khó chịu như sông cuộn biển gầm, vị tanh ngọt kia phảng phất như muốn phun ra ngoài. Ta cắn răng, cố gắng nhịn.
“Kéo xuống!” Hắn vẫn là câu nói đó, cung mày một chút cũng không nhíu lại.
Ta cười khổ: “Có phải chỉ cần là người ta cầu tình, ngài đều sẽ không chút do dự mà hủy hoại, đúng không?”
Hắn hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi có thể không cầu tình.”
Không cầu tình, hắn vẫn sẽ không bỏ qua, ta quá hiểu hắn.
Cố gắng nở nụ cười, ta quật cường nhìn hắn: “Dùng mạng của ta, đổi mạng của gã.”
Hắn tựa như vừa nghe được một chuyện buồn cười, sắc mặt lạnh lùng, cắn răng: “Chỉ mới mấy ngày, ngươi đã quên rồi sao? Trẫm đã ban ngươi tội chết, ngươi còn có thể chết hai lần?”
Ta không quên, ta sao có thể quên?
Nước mắt nóng bỏng chảy ra hòa lẫn với mưa rơi lạnh lẽo, tất cả quyện lại một chỗ khiến trái tim đau thắt.
Ta cười nhẹ giọng: “Vậy chờ ta chết đi, thỉnh Hoàng Thượng nghiền xương của ta thành tro.”
Chết hai lần, chữa khỏi nỗi hận trong lòng hắn...