Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi

Chương 1: Chương 1: Quyển 1: Mỹ nhân quyến châu liêm - Chương 1: Phi tần thất sủng




Đêm nay, rốt cuộc cũng mưa.

Mưa từ mái hiên xuôi dòng chảy xuống phát ra tiếng vang khiến lòng người hoảng loạn.

Sau chuyện lần đó, Hinh Hòa Cung đã lâu không nghe thấy động tĩnh lớn như vậy. Cung điện rộng lớn, ra ra vào vào chỉ có một người. Đó là cung nữ bên cạnh ta, A Man.

Gió to thổi tới, cửa sổ mở rộng. Thật lạnh, ta nhịn không được mà rụt cổ, tự ôm lấy bản thân. Trong tẩm cung, một lò sưởi cũng không hề có.

Bắt đầu vào đêm đông, ta và A Man ôm chặt lấy nhau, tới nửa đêm mới có thể an giấc.

“A Man, A Man.”

Thanh âm run lên, ta gọi hồi lâu vẫn không nghe A Man hồi đáp. Chẳng biết thế nào, trong lòng đột nhiên cảm thấy khẩn trương.

Định gọi lần nữa, lại nghe tiếng bước chân vội vàng tới gần, ta giật mình ngước mắt, thấy cửa bị đẩy ra, một vị công công tới.

Hoàn hồn, mới thấy rõ, là Tiền công công.

Gã thấy ta, vội chạy tới nói: “Nương nương, người mau về đi, bên ngoài Càn Nguyên Cung, A Man cô nương...”

Nghe hai chữ “A Man”, ta lập tức xuống giường, lâu như vậy không thấy nàng ấy, ta nên biết đã xảy ra chuyện!

Lao ra, phía sau truyền tới thanh âm sợ hãi của Tiền công công: “Nương nương! Bên ngoài đang mưa...”

Mưa, sợ gì chứ?

Thời điểm thống khổ mệt mỏi nhất, bên cạnh ta chỉ có A Man.

Một mình chạy trong màn mưa.

Mưa mùa này thật lạnh, đánh vào mặt, vào người, cảm giác lạnh như băng thấm vào xương tủy. Ta cắn răng, bước chân bên dưới mỗi lúc một nhanh.

Tiền công công đuổi theo, định bung dù che cho ta, nhưng cơn mưa này thật sự quá lớn, dù trong tay gã căn bản không chịu đựng được.

Không chịu được, hai người đều ướt đẫm.

Dọc đường, không thấy bất kỳ ai. Mưa lớn như vậy, bọn họ hẳn đều ở trong phòng.

Cách Càn Nguyên Cung ngày càng gần, ta không tự chủ mà xoa ngực, cảm giác sợ hãi ngày càng lớn.

A Man, A Man...

Xa xa nhìn lại, bên ngoài Càn Nguyên Cung đã không còn thân ảnh của ai.

Trong lòng căng thẳng, ta vội chạy về phía trước.

Càn Nguyên Cung một mảnh đèn đuốc sáng trưng, hành lang dài vô tận bên ngoài cũng như vậy.

Chạy đến cửa, đập vào mắt là vết máu vẩn đục, giờ phút này sớm đã bị nước mưa cọ rửa.

Nhưng nó vẫn khiến hai mắt ta đau đớn.

“Nương nương...” Tiền công công gọi một tiếng, cuối cùng chỉ đành im lặng.

Có lẽ gã không ngờ sẽ nhanh như vậy, đúng thế, chính ta cũng không nghĩ tới.

Ta cho rằng, ta tới kịp.

Cửa, bị mở ra.

Thường công công bung dù, phía sau, ta nhìn thấy hai thân ảnh.

Sau đó truyền tới giọng nói của nữ tử: “Thường công công vội vã ra ngoài như vậy là muốn bung dù cho ai?”

Sắc mặt Thường công công thay đổi, tay cầm dù giấy khẽ run lên, quay đầu, vừa định mở miệng, đã thấy thân ảnh minh hoàng nâng bước đi ra.

Thường công công kinh hãi, cuống quít căng dù che đỉnh đầu hắn.

Nữ tử cười duyên xoay người, tựa vào lòng hắn, chỉ còn lại đôi mắt đào như cười như không khinh miệt nhìn ta.

Tiền công công phía sau ta vội quỳ xuống, hành lễ với hắn. Hắn không để ý, chỉ nhìn ta chằm chằm, ánh mắt sắc bén.

Hai tay nắm chặt, ta không nhìn hắn, lại nghe nữ tử trong lòng hắn mở miệng: “Mưa lớn như vậy, muội muội vẫn là trở về nghỉ ngơi đi, để sinh bệnh, hiện tại còn ai hầu hạ muội đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.