Ông ta vừa dứt lời, mọi người đồng loạt nhìn Nguyên Thừa Hạo, thấy hắn chỉ nhíu mày, hỏi: “Vậy sao? Trẫm từng gặp ngươi?”
Người nọ gật đầu: “Đương nhiên, năm đó thuộc hạ đi theo vương gia, giúp vương gia tranh đấu giành thiên hạ. Hiện tại thế tử đã đăng cơ, bọn thuộc hạ sẽ vì ngài mà dọn dẹp tất cả chướng ngại!”
Đáy mắt Thanh đại nhân lộ rõ sự kinh ngạc.
Nguyên Thừa Hạo cười nói: “Cảnh Vương đúng là chướng ngại của trẫm.” Nói rồi, hắn ra hiệu bảo Thanh đại nhân ra ngoài.
Thanh đại nhân thoáng chần chờ, cuối cùng vẫn xoay người lui xuống.
Hắn đứng dậy, đi đến bên cạnh tên thích khách kia, nhìn chằm chằm ông ta: “Thì ra là thuộc hạ của phụ vương. Nếu đã gặp trẫm, ngươi từng tới Tân Vương phủ đúng không?”
Người nọ vội đáp: “Đúng, thuộc hạ từng gặp thế tử ở Tân Vương phủ.”
Hắn hừ một tiếng: “Trẫm không phải thế tử của Tân Vương phủ.”
Lúc này người nọ dường như mới bừng tỉnh, vội sửa cách xưng hô: “Thuộc hạ biết sai rồi, xin Hoàng Thượng giáng tội!”
Hắn không để ý, tiếp tục hỏi: “Lần đó ở An phủ là sao?”
“Hồi Hoàng Thượng, lần đó, vốn là không muốn Thừa Tướng và Cảnh Vương liên hôn, mục tiêu là Cảnh Vương. Chỉ là giữa đường xuất hiện ngã rẽ, bọn thuộc hạ vì không muốn bức dây động rừng, mới bất đắc dĩ khiến bọn họ cho rằng Hoàng Thượng mới là mục tiêu.”
Ông ta nói năng nghe thật lưu loát, nhưng ta lại cảm thấy sự thật căn bản không phải như vậy.
Nguyên Thừa Hạo khẽ cười, bỗng nhiên lớn tiếng: “Người đâu, truyền Tùy Hoa Nguyên cho trẫm!”
Tùy thái y nhanh chóng tới, nhìn người quỳ dưới đất liền ngẩn ra, ngay sau đó lập tức tiến lên hành lễ.
Hắn chỉ vào kẻ bên dưới: “Ông ta nói mình là thuộc hạ của phụ vương trẫm, còn từng gặp trẫm ở Tân Vương phủ.”
Tùy thái y cả kinh, vội xoay người nhìn kỹ, khẳng định: “Hoàng Thượng, ông ta nói dối.”
Một câu “Nói dối” của Tùy thái y khiến ta thở phào nhẹ nhõm. Chuyện này nếu có liên quan tới Tân Vương phủ, không phải quá buồn cười sao?
“Hoàng Thượng, thuộc hạ không có!” Ông ta lập tức phủ nhận.
Nguyên Thừa Hạo lạnh giọng: “Những gì ngươi vừa nói, có dám đối chất với người khác không?”
Người nọ kiên định: “Thuộc hạ sẽ không đối chất. Chuyện của Hoàng Thượng không thể nói, thuộc hạ hiểu. Thuộc hạ làm tất cả đều vì giang sơn Nguyên thị.” Dứt lời, trong miệng ông ta đột nhiên trào ra máu tươi.
Tùy thái y vội đi tới kiểm tra: “Hoàng Thượng, ông ta cắn lưỡi tự sát.”
Nguyên Thừa Hạo cười lạnh: “Đúng là trung thành!”
Nhưng không phải trung thành với Nguyên Thừa Hạo.
Cái gì là chuyện của Hoàng Thượng không thể nói, rõ ràng là bọn họ muốn oan uổng Nguyên Thừa Hạo, không định để hắn rửa sạch hiềm nghi. Nhưng câu cuối cùng của ông ta rốt cuộc có ý gì?
Cắn môi, ta hình như không rõ.
Gọi người kéo thi thể thích khách xuống, Tùy thái y mới lên tiếng: “Hoàng Thượng, việc này... Sao lại như thế?”
Hắn xoay người ngồi xuống, lãnh đạm nói: “Chẳng qua là muốn các vương gia cho rằng trẫm muốn diệt trừ Cảnh Vương, khiến bọn họ bất mãn với trẫm mà nói. Nơi này không còn việc gì nữa, ngươi lui xuống đi.”
Tùy thái y định nói gì thêm, nhưng nhìn bộ dáng của hắn, đành im lặng.
Hắn cúi đầu, đưa tay xoa thái dương.
Ta đi tới nắm lấy ta hắn, gọi nhỏ: “Hoàng Thượng...”
Hắn vốn tưởng Cảnh Vương đang tìm cơ hội ám sát hắn, nhưng hiện tại, Cảnh Vương đã chết, sự việc lập tức không còn manh mối.
Cùng hắn ở trong tẩm cung một lát, Thường công công vội vào bẩm báo: “Hoàng Thượng, người bên thiên điện tới nói hầu gia đã tỉnh...” Gã ngước mắt nhìn Nguyên Thừa Hạo, dường như có chuyện còn chưa nói hết.
Nguyên Thừa Hạo khẽ cười: “Diệp Mạn Trinh phái người tới nói đệ ấy vừa tỉnh liền muốn rời đi, nàng ấy không biết làm thế nào đúng không?”
“Hoàng Thượng!” Thường công công vội quỳ xuống, “Nô tài đáng chết, hầu gia bị thương, các cung nhân không dám dùng sức ngăn cản.”
Ta nhìn hắn, thảo nào hắn lại nói để Nguyên Phi Cẩm ở lại Càn Nguyên Cung không phải chuyện lớn, chỉ xem gã có tình nguyện hay không. Thì ra ngay từ đầu hắn đã đoán được.
Bởi vì hắn quá hiểu gã.
“Hoàng Thượng, ngài xem...”
“Không ai được cản, để đệ ấy đi.”
Thường công công “A” một tiếng, ta khiếp sợ nắm chặt tay hắn: “Hoàng Thượng, ngài như vậy không phải mặc ngài ấy đi tìm cái chết à?”
Hắn cười nhạo: “Đệ ấy hận trẫm, không chết được.” Hắn lại nói, “Thường Cừ, còn không đi? Thuận tiện gọi Diệp Mạn Trinh tới, trẫm truyền nàng ấy vào cung, nhưng vẫn chưa gặp nàng ấy.”
Thường công công nhận lệnh lui xuống.
Đợi một lát, thấy gã dẫn một nữ tử vào. Suốt đường đi nàng luôn cúi đầu, vào rồi liền quỳ trước mặt chúng ta, khom người: “Dân nữ tham kiến Hoàng Thượng, nương nương.”
Nàng cúi đầu, ta không nhìn rõ nàng ấy, chỉ phát hiện trên ống tay áo có dính máu. Không khỏi căng thẳng, ta thấy Nguyên Thừa Hạo cũng nhíu mày.
Cho nàng đứng dậy, hắn cười nói: “Ngẩng đầu lên.”
Nữ tử chậm rãi ngước mắt, mặt ngọc mày ngài, cả người toát lên khí chất. Nữ tử Diệp gia, quả nhiên đều mỹ lệ. Nàng vẫn nhìn dưới đất, không dám đối diện với long nhan, từng cử chỉ hành vi đều rất quy củ.
“Còn nhớ lần trước trẫm gặp ngươi, ngươi mới chín tuổi, thời gian trôi qua thật nhanh, Mạn Trinh cũng đã trưởng thành.”
Nàng mỉm cười: “Thì ra Hoàng Thượng còn nhớ.”
Hắn “Ừ” một tiếng, đột nhiên đứng dậy: “Y phục ô uế, kêu cung nữ hầu hạ thay xiêm y đi. Hinh Phi, nàng ở lại, trẫm tránh mặt một chút.” Hắn không nhìn ta, dứt lời liền đi ra ngoài.
A, nơi này là tẩm cung của hắn, đâu đến phiên hắn tránh mặt?
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, ta khẽ cười, tâm trạng theo đó mà thả lỏng.
Cung nữ vào hầu hạ Diệp Mạn Trinh thay xiêm y, sau đó lui xuống.
Nàng từ sau bình phong bước ra, giờ phút này, nàng mới nhìn thẳng vào ta: “Thì ra nương nương là Hinh Phi?” Dừng lại, nàng bổ sung một câu, “Nương nương chính là Hinh Phi hại chết tỷ tỷ của ta?”
Ngây ra, nếu nàng không nhắc đến, ta dường như đã quên mất sự thật nàng là muội muội của Diệp Mạn Ninh.
Ta thong dong đáp trả: “Tỷ tỷ ngươi không phải do bổn cung hại chết.”
Nàng vẫn cười: “Lời này, nương nương cứ giữ để lừa người khác đi.”
A, Diệp Tam tiểu thư này, ta đúng là coi thường nàng rồi.
Nàng lại nói: “Kỳ thật làm Hoàng Hậu, tỷ tỷ của ta vẫn chưa đủ thông minh, có lẽ, Nhị tỷ của ta cũng như vậy, nương nương nói có phải không?”
Nắm chặt khăn lụa trong tay, Nguyên Thừa Hạo, hắn rốt cuộc đã ban cho Nguyên Phi Cẩm loại phu nhân gì đây? Nữ tử như vậy, nếu sống ở hậu cung Tây Chu, chắc chắn lại thêm náo nhiệt.
Nàng dường như hiểu ta đang nghĩ gì, thấp giọng: “Kỳ thật Thái Hoàng Thái Hậu thích ta nhất...” Câu tiếp theo, nàng thức thời không nói thêm.
Ta cười lạnh, tiến lên một bước: “Hiện tại ngươi chính là hầu gia phu nhân Hoàng Thượng ngự tứ.”
Nàng bình tĩnh lui một bước, nhẹ giọng: “Nương nương cẩn thận một chút, chẳng lẽ, người cũng muốn sinh non như Nhị tỷ của ta sao?”
Theo bản năng xoay bụng, Diệp Mạn Trinh này quả nhiên không kém hơn hai tỷ tỷ của nàng. Thoáng chần chờ, ta nâng bước ra ngoài.
A Man canh giữ ở cửa, thấy ta ra, vội tiến lên đỡ ta: “Nương nương, xảy ra chuyện gì sao?
Ta không nói, đi thẳng về phía thiên điện. Nhớ tới Nguyên Phi Cẩm nháo nhào đòi đi, cũng không biết hiện tại thế nào rồi, nghĩ đến vết máu trên người Diệp Mạn Trinh, lòng ta càng căng thẳng.
Vội vàng qua thiên điện, thấy các cung nhân đều đứng bên ngoài, trên người Nguyên Phi Cẩm chỉ có một bộ áo lót màu trắng, bước chân lảo đảo mà hướng ra bên ngoài Càn Nguyên Cung. Nguyên Thừa Hạo đã hạ lệnh không ai được cản gã, quả nhiên không có ai dám tiến lên.
Tính tình gã, đương nhiên sẽ không cần người đỡ. Miệng vết thương hình như đã nứt ra, màu máu đỏ tươi nhuộm cả mảng y phục trước ngực gã.
A Man sợ hãi gọi một tiếng “Tiểu vương gia”, định chạy qua, lại bị ta ngăn cản. Bởi vì ta thấy Nguyên Thừa Hạo đứng sau gã, cũng đang đi theo, rất chậm.
Gã cứ thế mà đi về phía trước, máu tươi trước ngực khiến người nhìn sợ hãi.
Bỗng nhiên, không biết ai gọi “Hầu gia”, ta cả kinh tiến lên trước một bước, trơ mắt nhìn gã ngã xuống. Cung nhân bên cạnh đều muốn chạy tới hỗ trợ, lại thấy Nguyên Thừa Hạo nâng ta, bọn họ đều dừng bước.
Gã định đứng dậy, nhưng sớm đã không còn sức lực.
Nguyên Thừa Hạo tiến lên chậm rãi đứng cạnh gã. Ta căng thẳng, theo bản năng nắm tay A Man, nàng cũng đang lo lắng. Nguyên Thừa Hạo cúi người, tự mình đỡ hắn đứng dậy.
Nguyên Phi Cẩm đột nhiên bật cười, gã chỉ cười, không nói một câu.
“Hoàng Thượng là tới giúp ta, hay muốn cản ta?”
“Trẫm không giúp đệ, cũng không cản đệ.” Dứt lời, hắn thế mà buông tay.
Ta nhịn không được mà chạy tới đỡ lấy gã, nhỏ giọng: “Tiểu vương gia tội gì phải thế?”
Gã nghiêng đầu nhìn ta, gương mặt tái nhợt đến đáng sợ, cười tự giễu: “Ta thật vô dụng, ngay cả Càn Nguyên Cung cũng không rời khỏi được.”
Ta cúi đầu, dù có ra khỏi Càn Nguyên Cung thì có thế nào? Hoàng cung rất lớn, với sức khỏe hiện tại, gã có thể đi được bao xa?
“Nương nương, ta... Ưm...” Gã cúi người phun ra ngụm máu.
“Tiểu vương gia!” Ta hoảng sợ, không đỡ nổi thân mình gã.
Bàn tay hữu lực kia duỗi tới giữ lấy gã, Nguyên Thừa Hạo bế gã lên, vừa đi vừa trầm giọng: “Truyền Tùy Hoa Nguyên!”
Ta vội vàng đi theo. Nguyên Thừa Hạo đặt gã lên giường, gã đã ngất. Sắc mặt trắng bệch, chỉ có đôi môi đỏ thẳm càng thêm chói mắt.
Thời điểm tới, Tùy thái y cau mày, bắt mạch cho gã: “Hoàng Thượng, thần không phải đã nói mấy ngày nay không thể di động ngài ấy sao?”
Hắn vẫn nhìn chằm chằm người nằm trên giường: “Ngươi cho rằng lời trẫm nói đệ ấy chịu nghe sao? Nên thế nào thì cứ theo ý đệ ấy.”
Tùy thái y thở dài, phân phó cung nữ tới thay y phục giúp gã.
Nguyên Thừa Hạo xoay người, nhíu mày hỏi: “Không phải trẫm để nàng ở tẩm cung trẫm sao? Diệp Mạn Trinh đâu?”
Nghe hắn nhắc đến Diệp Mạn Trinh, ta lại nổi giận, cắn răng nói: “Hoàng Thượng ban hôn nàng ta cho tiểu vương gia đúng là trò cười, người nàng ta muốn gả cho nhất chính là Hoàng Thượng ngài!” Tuy nàng không nói rõ, nhưng chỉ từng ấy nếu ta còn nghe không hiểu, chẳng phải quá ngốc sao?
Hắn ngẩn ra, sau đó lại cười: “Sao thế, ghen sao? Tội gì ghen với nàng ta, dù sao trẫm cũng không nạp nàng ta làm phi?”
Hắn đương nhiên không làm thế, thánh chỉ tứ hôn đã hạ, nếu hắn còn nạp Diệp Mạn Trinh làm phi, chẳng phải khiến người trong thiên hạ chê cười sao? Người ta lo là Nguyên Phi Cẩm!
Ta căm giận nhìn hắn: “Hoàng Thượng có nhiều người có thể dùng như vậy, sao nhất quyết chọn người Diệp gia?”
“Sao hả, chẳng lẽ nàng muốn trẫm dùng cung nữ của nàng?”
Ta ngây người, hắn ban Vân Mi cho Dương tướng quân, hiện tại bên cạnh chỉ còn A Man. Cắn môi, ta nào có ý này? Vân Mi thích Dương tướng quân, nhưng A Man thì không giống. Hơn nữa, hiện tại ta quả thật không thể thiếu nàng.
“Sao, luyến tiếc?” Hắn vừa nói vừa kéo ta ra ngoài.
Ta dừng bước: “Hoàng Thượng không ở lại chờ Tùy đại nhân sao?”
Hắn sững sốt: “Đệ ấy không muốn gặp trẫm.”
“Nhưng Hoàng Thượng lo cho ngài ấy.”
“Trẫm chỉ là muốn xem đệ ấy rốt cuộc có bao nhiêu sức lực mà đòi rời khỏi hoàng cung.”
Hắn không thừa nhận, ta cũng không ép.
Chúng ta vừa ra ngoài, liền thấy một cung nữ ở trong chạy ra, báo: “Hoàng Thượng, hầu gia nói muốn mời ngài vào.”
Trong lòng hân hoan, thấy sắc mặt hắn thay đổi, ta vội kéo hắn đi vào.
Tùy thái y lui sang một bên, Nguyên Thừa Hạo thoáng chần chờ, cuối cùng vẫn tiến lên ngồi vào mép giường, lãnh đạm hỏi: “Chuyện gì?”
Nguyên Phi Cẩm không ngước mắt, chỉ nói: “Thi thể của phụ vương đệ...”
“Ở dịch quán, đã ba ngày rồi, thời tiết lại oi bức, trẫm làm chủ, ngày mai nhập liệm, sau đó đưa về Quỳnh Quận.”
Nguyên Phi Cẩm nhắm mắt, sau một lúc lâu, lại hỏi: “Vậy, tước vị của phụ vương đệ?”
Nguyên Thừa Hạo kinh ngạc nhìn gã: “Đương nhiên do đệ thừa kế.”
Gã cười: “Hoàng Thượng, đệ không có huynh đệ.”
Ta nghe ra ý của gã, không có huynh đệ, Quỳnh Quận sẽ không phân chia, như vậy nơi đó vẫn chỉ có một chủ tử, chính là Nguyên Phi Cẩm gã!
Thấy Nguyên Thừa Hạo không nói lời nào, gã tiếp tục: “Đệ muốn vì phụ vương mà giữ đạo hiếu ba năm.”
Giữ đạo hiếu ba năm, ba năm, không cưới.
Cái cớ hợp lý, cứ thế mà đẩy Diệp Mạn Trinh đi. Ba năm sau, ai biết sẽ thế nào?
Không biết vì sao, ta nghe vậy, lòng lại cao hứng.
Sắc mặt Nguyên Thừa Hạo không hề thay đổi, chỉ nói: “Co thể.”
Hôm nay, lúc ta và Nguyên Thừa Hạo rời khỏi phòng gã, nghe gã hỏi: “Hoàng Thượng không yên tâm phụ vương đệ, vậy ngài thật sự yên tâm giao Quỳnh Quận cho đệ sao?”
Ta kinh ngạc quay đầu, mà Nguyên Thừa Hạo không hề dừng bước, cứ thế kéo ta ra ngoài.
Diệp Mạn Trinh đứng ở cửa, thấy chúng ta ra ngoài, nàng thức thời hành lễ. Trước mặt Nguyên Thừa Hạo, nàng lại khôi phục dáng vẻ ngoan ngoãn dịu dàng, hắn bảo nàng chăm sóc Nguyên Phi Cẩm, nàng cũng chỉ cúi đầu đáp vâng.
Chạng vạng, Thái Hoàng Thái Hậu tới Càn Nguyên Cung, sắc mặt bà vô cùng khó coi, vừa mở miệng liền hỏi: “Ai gia nghe nói Hoàng Thượng đồng ý để Mạn Trinh ba năm sau gả tới Quỳnh Quận?”
Hắn gật đầu.
“Việc này tính sao hả? Chẳng lẽ để người trong thiên hạ chê cười Diệp gia sao?”
Hắn gác ly trà trong tay xuống, ngước mắt nói: “Vậy hoàng tổ mẫu muốn trẫm làm thế nào? Đệ ấy muốn giữ đạo hiếu với phụ vương của mình, người xưa có câu, chữ hiếu đi đầu. Nếu trẫm không đồng ý, đó là không làm gương tốt cho thiên hạ.”
“Việc này...” Thái Hoàng Thái Hậu nhất thời nghẹn họng.
Nguyên Thừa Hạo lại nói: “Cũng không có gì ghê gớm.”
Thái Hoàng Thái Hậu hít sâu một hơi: “Việc này nếu Hoàng Thượng đã nói như thế, ai gia cũng không dám nhiều lời. Mạn Trinh phải gả đến Quỳnh Quận, là vương phi tương lai, ai gia rất thích nó, chi bằng mấy năm nay để nó ở bên cạnh ai gia đi.”
Hắn không từ chối: “Hoàng tổ mẫu thích là được.”
OoOoO
Hôm sau, Cảnh Vương nhập liệm, Nguyên Phi Cẩm không đi, chỉ có Nguyên công chúa tham dự.
Nguyên Thừa Hạo hạ chỉ, phong gã làm vương. Từ đây, trong mắt thiên hạ, chủ nhân của Quỳnh Quận chính là Cẩm Vương gã.
Ba ngày sau, Nguyên Phi Cẩm có thể xuống giường, liền xuất cung dọn tới dịch quán.
Không từ mà biệt, ta thậm chí còn chưa kịp gặp gã một lần.
Lại qua hai ngày, thời điểm đang dùng bữa trưa, nghe A Man hỏi: “Nương nương, vương gia không lập tức rời kinh sao?”
Ta gật đầu.
Đêm nay, Nguyên Thừa Hạo không tới Hinh Hòa Cung, nghe nói là vì tiệc đầy tháng của tiểu hoàng tử.
Bấm tay tính toán, thì ra thời gian trôi qua nhanh như vậy.
Ta lấy cớ không khỏe, không đi dự tiệc.
Sắc trời còn chưa tối, lại thấy Nguyên Phi Cẩm và Nguyên công chúa tới, ta không khỏi kinh hãi. Nguyên công chúa hỏi: “Tiệc đầy tháng của hoàng tử, tối nay Hoàng Thượng thiết yến mời quần thần, nương nương không tới là vì bị bệnh sao?”
Mời bọn họ ngồi, ta vội giải thích: “Không sao, chỉ là không muốn đi mà thôi.” Nhìn Nguyên Phi Cẩm, ta hỏi, “Thương tích trên người vương gia sao rồi?”
Gã cười nói: “Không đáng ngại.” Dứt lời, gã lấy ra một cái túi lụa đỏ đặt lên bàn, mở ra, mới thấy là khóa dành cho hài tử, “Vốn định tặng hài tử của nương nương, nhưng lần này xảy ra quá nhiều chuyện, thiếu chút quên mất. Tiệc đầy tháng của hài tử nương nương, ta có lẽ đã không còn ở kinh thành.”
Sống mũi chua xót, ta nhẹ giọng: “Vương gia có lòng.”
“Khóc cái gì chứ?” Gã nhíu mày.
Ta chỉ đang cảm khái, đột nhiên nhớ lại khi đó ở Du Châu, lần đầu chúng ta gặp mặt, gã nửa đêm lén từ cửa sổ phòng An Kỳ Dương mà tới. Lần đó, là vì xả giận cho muội muội của mình.
Dời ánh mắt qua Nguyên công chúa bên cạnh, gã khẽ cười: “Chẳng lẽ có hài tử rồi liền thích khóc sao? Doanh Nhi sau này đừng như thế.”
Nguyên công chúa đánh nhẹ gã: “Nói bậy gì đấy!”
Gã vẫn cười: “Tương lai ta không ở đây, nhờ nương nương chiếu cố Doanh Nhi nhiều hơn.”
Gã không nói, ta vẫn sẽ làm như vậy.
Chỉ là...
Nhìn gã, ta hỏi: “Ngài cho rằng Hoàng Thượng không làm thế sao?”
Gã sững sờ.
“Chuyện phụ vương của ngài không phải Hoàng Thượng làm.” Nguyên Thừa Hạo không muốn giải thích, nhưng ta lại nhịn không được, ta muốn giải thích thay hắn.
Sắc mặt gã trầm xuống, sau một lúc lâu, mới nói: “Việc này đã qua rồi, nương nương không cần nhắc lại?”
“Sao không tin tưởng ngài ấy?” Ta bắt đầu nóng nảy.
Gã lại thay đổi chủ đề: “A Man, chi bằng chuẩn bị một bầu rượu, vừa rồi trong yến tiệc còn chưa uống, hiện tại phải uống cho đã mới được.”
“Vương huynh.” Nguyên công chúa giữ chặt gã, “Vết thương trên người huynh chưa khỏi, sao có thể uống rượu?”
Gã gạt tay nàng ra, khẽ cười: “Chỉ là có hứng, hiếm khi có hứng như vậy.”
Rượu được dâng lên, hắn vừa uống ba ly, mặt liền đỏ ửng. Nguyên công chúa đỡ gã, khuyên nhủ: “Đừng uống nhiều quá, lát nữa lại khó chịu. Ở chỗ nương nương, đừng để nàng ấy chê cười.”
Ta bảo A Man rót cho mình một ly rượu, gã vội đoạt lấy, nhíu mày nói: “Người có hài tử không thể uống rượu.”
“Quan tâm sao?”
Hắn ngẩn ra, gật đầu.”
“Vậy nhiều người quan tâm ngài như vậy, sao ngài còn tùy hứng?”
Tay gã cứng đờ, sau một lúc lâu, cuối cùng cũng gác ly xuống, tỏ vẻ tiếc nuối: “Người trưởng thành, quả nhiên không thể tùy hứng.”
“Vương gia đang hận.” Thời điểm nói ra, giọng ta hơi run rẩy.
Hắn cười nhạo: “Nương nương, ta vẫn là một người bình thường.” Là người bình thường, cho nên không thể làm lơ chuyện của phụ thân mình.
Ta thở dài: “Ngày vương gia phải đi, Hoàng Thượng ở ngay phía sau ngài.”
Gã cúi đầu: “Việc này, nương nương không cần nói nữa. Lòng ta rất rõ ràng.” Gã vẫn giữ suy nghĩ đó, Nguyên Thừa Hạo đối với gã và Cảnh Vương, chưa bao giờ có xung đột.
Ta định giải thích tiếp, nhưng hắn đột nhiên ho khan, đưa tay xoa lồng ngực. Nguyên công chúa vội hỏi: “Vương huynh sao rồi?”
Gã lắc đầu: “Không sao.”
“Không bằng Doanh Nhi cùng huynh về Quỳnh Quận.” Đây có lẽ là lần đầu tiên sau khi An Kỳ Dương chết, nàng muốn rời khỏi kinh thành này. Còn nhớ khi đó, nàng từng nói, bên ngoài, không có nơi nào có bóng dáng của An Kỳ Dương, vì thế nàng muốn ở lại.
Mà hiện giờ, nàng không yên tâm về gã.
“Không cần, đến lúc đó Hoàng Thượng chắc chắn sẽ để vương phi tương lai của ta đi theo.”
Ta kinh ngạc, nhíu mày nói: “Không đâu, Thái Hoàng Thái Hậu muốn giữ nàng ấy ở bên cạnh mấy năm, ngài không biết sao?”
Nghe vậy, gã hình như thở phào nhẹ nhõm.
Ta vội nói: “Nàng ta không phải đèn cạn dầu.”
Gã bật cười: “Người Hoàng Thượng cho ta há có thể tầm thường? Nương nương còn không hiểu ngài ấy sao?”
Sững sốt, ta sao lại có ý này? Gã cho rằng ta đang nhắc nhở gã Diệp Mạn Trinh là người Nguyên Thừa Hạo phái đi giám thị gã sao?
Nguyên Phi Cẩm không nhìn ta, chuyển hướng về người bên cạnh: “Không cần cùng huynh trở về, Bách Hầu Dục cũng không tệ, vương huynh hi vọng muội có thể hạnh phúc.”
“Vương huynh...”
“Không phải còn chưa đi sao, muội vậy mà đã khó rồi.” Đưa tay lau nước mắt cho nàng, ánh mắt gã cũng trở nên ôn nhu.
Đây là lần đầu tiên ta thấy Nguyên Phi Cẩm như vậy.
Gã đã trưởng thành, thật sự trưởng thành rồi.
Nhanh đến khiến ta không kịp hoài niệm chúng ta của khi trước.
Ngồi thêm một lát, gã đứng dậy nói muốn xuất cung.
Ta tiễn bọn họ ra ngoài, đến cửa Hinh Hòa Cung, trùng hợp gặp Nguyên Thừa Hạo tới.
Mọi người vội hành lễ, hắn đi về phía ta, mới nói: “Trẫm còn sợ nàng một mình quạnh quẽ, lại không ngờ nơi này thật náo nhiệt.”
Nguyên công chúa vội giải thích: “Nghe nói nương nương bị bệnh, muội và vương huynh mới đến thăm.”
Hắn “Ừ” một tiếng: “Nếu đã như thế, không bằng vào trong ngồi đi.”
Nguyên Phi Cẩm lại nói: “Không được, Hoàng Thượng tới, thần vẫn nên trở về.” Gã không nhìn hắn, nói tiếp, “Hoàng Thượng và nương nương mau vào trong đi, thần cáo lui.”
Nguyên công chúa cũng hành lễ cùng gã ra ngoài.
Ta ngơ ngẩn nhìn theo, thấy sắc mặt Nguyên Thừa Hạo trở nên khó coi.
Nguyên Phi Cẩm, gã một tiếng “Thần đệ” cũng không còn tự xưng nữa.
Thần, từ đây giữa họ chỉ có quân thần, không có huynh đệ.
Nghĩ đến, trong lòng vô cùng chua xót, ta mặc bị hắn kéo vào trong. Hắn không nhắc đến Nguyên Phi Cẩm, chỉ hỏi: “Cảm thấy không khỏe, đã truyền thái y chưa?”
Vào trong, ta mới phát hiện đồ trên bàn đã được A Man dọn dẹp.
Ta gật đầu, gạt hắn: “Truyền rồi, bảo thần thiếp nghỉ ngơi một đêm sẽ khỏe lại.”
Hắn nghe vậy mới yên tâm.
Cùng ta vào trong, ngồi ở mép giường, sắc mặt hắn vẫn hơi ảm đạm. Ta nghĩ nguyên nhân chắc do Nguyên Phi Cẩm, nên không dám tự tiện mở miệng nói chuyện.
Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên nói: “Đêm nay, Thái Hoàng Thái Hậu nhắc với trẫm chuyện lập trữ.”
Không khỏi kinh ngạc, việc này ta hoàn toàn không nghĩ đến.
“Trẫm không tỏ thái độ.”
“Thái Hoàng Thái Hậu tức giận sao?”
“Đương nhiên, chỉ là không bộc lộ ra ngoài.”
Ta im lặng không nói nữa, Thái Hoàng Thái Hậu muốn hắn sớm lập Thái Tử, như vậy bà ta có thể trút bỏ gánh nặng trong lòng.
Nhưng chuyện này, Nguyên Thừa Hạo sẽ không theo ý bà.
Hôm nay hắn không nói, ta thiếu chút quên hắn từng bảo muốn để vị trí Thái Tử cho hài tử của chúng ta. Lặng lẽ nhìn hắn, hắn dường như ủ rũ, kéo cả người ta ôm chặt vào lòng.
Ngửi ra được, hắn vừa uống rượu.
Chỉ là mùi rượu không nồng, hắn không say, tất nhiên không uống nhiều lắm.
Hôm sau qua Úc Ninh Cung thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Quý Phi lâu ngày không gặp cuối cùng cũng xuất hiện. Nàng ở cữ, ta không hề qua thăm, hiện tại gặp, sắc mặt nàng càng thêm hồng nhuận.
Thấy ta tới, nàng bỗng nhiên bật cười: “Lâu ngày không gặp, bụng của Hinh Phi cũng lớn như vậy.”
Ta hành lễ với nàng, sau đó về vị trí của mình.
Thời điểm Thái Hoàng Thái Hậu tới, bên cạnh không phải Ti Y cô cô, người dìu bà là Diệp Mạn Trinh.
Mọi người đều kinh ngạc, nhưng trong mắt Hoàng Quý Phi lại là phẫn nộ.
Diệp Mạn Trinh nhìn nàng ta, đỡ Thái Hoàng Thái Hậu tiến lê, mới xoay người gọi: “Nhị tỷ.”
Sắc mặt Hoàng Quý Phi trầm xuống, ho một tiếng: “Trong cung không thể so với trong phủ, phải biết rõ thân phận.”
Diệp Mạn Trinh liền tỏ vẻ không vui, Thái Hoàng Thái Hậu thấy vậy vội nói: “Được rồi, Mạn Trinh mới vào cung, những quy củ đó sau này học cũng không muộn. Hơn nữa, sau này nó cũng không sống trong cung.”
Hoàng Quý Phi đáp “Vâng”, không nói nữa.
Mãi đến khi rời khỏi Úc Ninh Cung, sắc mặt Hoàng Quý Phi vẫn không có khởi sắc, ta cho rằng hoàng tử vừa đầy tháng, tinh thần nàng nên vô cùng phấn chấn, nhưng xem ra, quan hệ giữa nàng và muội muội không tốt lắm.
“Muội muội.” Diêu Phi ở phía sau gọi.
Hoàn hồn, thấy Huyên Nhi dìu nàng đi tới, nàng nhíu mày hỏi: “Muội vẫn khỏe chứ? Mấy ngày nay xảy ra chút chuyện, bổn cung thai nghén quá nặng, không thể qua Hinh Hòa Cung thăm muội.”
Ta mỉm cười: “Không có gì, phiền tỷ tỷ nhớ thương.”
Nghe vậy, Diêu Phi mới yên tâm mà gật đầu. Nàng lại kể chuyện Đế Cơ cho ta nghe, nói nó rất thông minh, học được nhiều thứ. Ta nghe cũng cao hứng, vốn định qua Trữ Ngọc Cung thăm Đế Cơ, không ngờ ở trên đường gặp phải tỷ tỷ.
Diêu Phi thức thời đi trước một bước.
Tỷ tỷ tiến lên hành lễ, ta trừng mắt nhìn nàng, nàng cười giải thích: “Ban ngày ban mặt, lại ở bên ngoài, sẽ không mang tai tiếng. Tỷ tỷ đã lâu không gặp muội, hiện tại thấy muội vẫn khỏe mạnh, trong lòng cũng yên tâm rồi.” Nói đến đây, sắc mặt nàng bỗng trở nên ảm đạm, “Chỉ là quận chúa... Không, bây giờ là công chúa, nàng ấy không qua Bắc Uyển nữa, ta biết đã xảy ra chuyện, nhưng mỗi lần nhớ tới lại thấy khó chịu.”
Ta thở dài: “Chuyện của bọn họ, tỷ không quản được.”
“Vương gia... Nhất định rất đau lòng đúng không?”
Đó là đương nhiên, kỳ thật Nguyên Thừa Hạo cũng vậy.
Cùng tỷ tỷ chậm rãi đi về phía trước, trùng hợp thấy Thường công công vội vàng chạy về phía này, thấy ta, gã vội hành lễ. Ta nhìn nhuyễn giáp tơ vàng trong tay gã, kinh hãi, vội hỏi: “Công công làm gì vậy?”
Gã cúi đầu nhìn, mới đáp: “Vương gia muốn rời kinh, Hoàng Thượng lệnh nô tài xuất cung một chuyến, giao thứ này cho vương gia.”
“Nhanh như vậy?”
Thường công công gật đầu: “Thương thế của vương gia vừa tốt lên một chút liền gấp gáp muốn đi. Nô tài cũng cảm thấy, ngài ấy một khắc cũng không đợi được.”
“Vậy hôm nay Hoàng Thượng không đi tiễn sao?”
Thường công công lắc đầu.
“Vì... Có chính sự?”
“Không, Hoàng Thượng đang ngủ ở Càn Nguyên Cung.” Thường công công vừa nói vừa thở dài, “Nương nương, nô tài phải đi rồi, nếu không sợ là không kịp.”
Ta không giữ gã lại, gã vội vàng rời đi.
Ta cả kinh nói: “Nhanh như vậy?”
Tỷ tỷ đột nhiên nói: “Vũ Sinh, trong lòng Hoàng Thượng vẫn có vương gia, nếu không, ngài ấy đã không lấy ra nhuyễn giáp tơ vàng. Thứ này hiếm lạ, chỉ sợ khắp thiên hạ chỉ có vài món.”
Ta cười chua xót, tỷ tỷ là không biết thứ đó nào phải Nguyên Thừa Hạo tặng gã, căn bản là trả lại chủ cũ!
Không biết vì sao ta đột nhiên cảm thấy lo lắng.
OoOoO
Nguyên Phi Cẩm rời kinh đã được nửa tháng. Hiện tại là giữa tháng sáu, thời tiết ngày càng oi bức, chỉ ngồi một chỗ cũng cảm thấy sống lưng mồ hôi chảy ròng ròng. A Man lại quản ta, không cho ta ăn đồ lạnh, thật sự rất khó chịu.
Nghe nói tiểu hoàng tử nổi ban sởi, mỗi ngày thái y đều qua Tuệ Như Cung, lâu lâu Thái Hoàng Thái Hậu cũng qua thăm. Thỉnh thoảng Nguyên Thừa Hạo mới qua một chuyến, nhưng hắn chưa từng quên tới Hinh Hòa Cung, còn lại đều ở Ngự Thư Phòng.
Đột nhiên ta nhớ đến một chuyện, ban đầu hắn muốn đưa Diệp Mạn Trinh tới Quỳnh Quận, hiện tại Cảnh Vương chết, việc này liền gác xuống, như thế, sợ là Nguyên Phi Cẩm càng cho rằng Nguyên Thừa Hạo là hung thủ giết phụ vương gã.
Thở dài, đã bao lâu rồi cũng không nhớ tới chuyện này, hiện tại đang êm đẹp, sao lại đột nhiên nhớ tới?
Dùng xong bữa tối, A Man dìu ta ra Ngự Hoa Viên tản bộ.
Lá sen trong hồ cũng xanh biếc một mảng, chỉ có hoa vẫn còn chưa nở.
A Man nhịn không được mà nói: “Nô tỳ thật muốn xem nương nương nhảy Lăng Ba.”
Ta ngẩn ra, ngay sau đó liền cười: “Bổn cung không nhảy nổi.”
Nàng nghe vậy, cũng cười theo.
Lại đi thêm một đoạn, cảm thấy hơi mệt, chúng ta vào đình nghỉ ngơi. Nhìn ra xa, hình như có ai đó vội vàng đi ngang, nhìn phục sức, không giống là người trong cung.
Rất nhanh, người nọ đi ngang qua đây, phía sau gã là Tô thái y.
Ta nhíu mày, có thể khiến thái y xuất cung, chắc chắn không phải người bình thường.
Còn đang nghĩ ngợi, ta lại nghe Thường công công gọi lớn: “Tô đại nhân, Tùy đại nhân nói muốn ngài mang theo thứ này.”
Ta ở khá xa, không biết Thường công công giao cho hắn thứ gì.
Ta đứng lên đi qua, Tô thái y và người nọ đã đi xa, thời điểm Thường công công xoay người thấy ta, vội chạy tới hành lễ.
“Tô đại nhân đi đâu?
“À, tướng quân phủ truyền tới tin tướng quân phu nhân sắp sinh, tướng quân không có ở đây, nên Hoàng Thượng phái Tô đại nhân qua xem.” Thường công công lại nói, “Nương nương, nô tài còn phải trở về đáp lời.”
Ta nghiêng người: “Công công cứ tự nhiên.”
Gã vội rời đi.
A Man nói nhỏ: “Nương nương, tính ra, tướng quân phu nhân chỉ mới hoài thai hơn tám tháng.”
Ta cũng nghĩ đến, thảo nào Nguyên Thừa Hạo muốn Tô thái y đi xem, xem ra là sinh non. Thời điểm Hoàng Quý Phi sinh, thái y cũng canh giữ bên cạnh suốt một đêm. Có điều, ta xưa nay không có hảo cảm với Ôn Nhan Ngọc, nên không để việc này trong lòng, ta chỉ đang chờ khi nào Vân Mi mới có thể hoài hài tử.
Theo đó nghĩ đến vòng tay Nguyên Thừa Hạo tặng nàng, ta thở dài. Hiện tại không lấy xuống cũng không sao, Dương tướng quân còn ở biên cương xa xôi.
Lúc này, hài tử của ông ấy chào đời, Nguyên Thừa Hạo sẽ cho ông ấy trở về sao?
Về Hinh Hòa Cung, liền thấy thân ảnh minh hoàng kia đang ngồi cạnh bàn trà, Hành Nhi cung kính đứng hầu bên cạnh.
Nghe tiếng ta trở về, hắn ngẩng đầu, cười nói: “Trời đã tối thế này, trẫm thiếu chút đã ra ngoài tìm nàng.”
Ta đi tới, cười đáp: “Chỉ là ra ngoài đi dạo một chút, thái y nói, phải đi lại nhiều.”
Hắn cười gật đầu, kéo ta qua, thì thầm: “Lại đây, để phụ hoàng nhìn xem.” Dứt lời, lỗi tai hắn liền dán lên bụng ta, mặc kệ bên cạnh còn hai cung nữ.
Ta đỏ mặt, A Man thức thời kéo Hành Nhi xuống.
Ta đẩy hắn ra: “Hoàng Thượng là đang xem sao?”
Hắn khẽ cười: “Trẫm dùng lỗ tai để xem, sao nào?”
Ta cười cúi đầu nhìn hắn, hắn đã lâu không tới Hinh Hòa Cung, hiện tại vừa tới, liền dở trò vô lại.
“Hoàng Thượng nghe được gì?”
“Hả?”
“Nghe được gì?”
Thấy hắn im lặng, ta bật cười, đang định mở miệng, bỗng nhiên cảm thấy hài tử trong bụng cử động, thân thể liền cứng đờ. Hắn ngước mắt, ngây người một hồi, căng thẳng nói: “Trẫm nghe tiếng nó động đậy! Sinh Nhi, nàng nghe thấy không?”
Hắn thật khờ, hài tử ở trong bụng ta, ta không cần nghe, sớm đã cảm nhận được.
Trong quá khứ, hài tử cũng cử động, nhưng chưa từng mạnh mẽ như hôm nay.
Hài tử, cũng biết phụ hoàng nó đang nghe sao?
Hắn vui vẻ bế ta lên, ta căng thẳng bắt lấy vạt áo hắn, gọi: “Hoàng Thượng.”
Hắn cười: “Yên tâm, trẫm sẽ cẩn thận, không để nàng té ngã.”
Đặt ta lên giường, hắn mới nằm xuống, tay đặt trên bụng ta, khóe miệng còn treo nụ cười ngọt ngào.
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, hắn đưa môi qua, hàm hồ nói: “Đã lâu rồi nàng chưa câu dẫn trẫm.”
Không khỏi muốn cười, hắn đã làm cha người ta rồi, còn vô sỉ như vậy.
Dời đôi môi đi, ta khẽ cười: “Thân mình thần thiếp nặng nề, không câu dẫn nổi Hoàng Thượng.”
“Vậy sao? Thế để trẫm tới câu dẫn nàng.” Hắn nhích người lại gần, bá đạo hôn lên môi ta.
Ta bị hôn đến choáng váng, nức nở kêu “Đau“.
Hắn kinh hãi, vội hỏi: “Đau chỗ nào?”
Đưa tay xoa bụng, ta nhíu mày nói: “Hài tử cử động.”
“Vậy sao?” Hắn lập tức nổi hứng thú, vội dán lỗ tai lên, qua hồi lâu, mới nói, “Không có, nàng lừa trẫm?”
Trừng mắt với hắn, ta không nhàm chán như vậy.
Ta cười nói: “Có lẽ nó không muốn thấy Hoàng Thượng mạnh bạo.”
“Nó dám!”
Ta bật cười thành tiếng, việc này nào có dám hay không?
Hắn quả nhiên lại tiếp tục hôn, nói đến cũng kỳ lạ, hài tử trong bụng giống như hiểu chuyện, lập tức đá ta một cái.
Ta nhịn không được mà kêu lên, hắn nhìn sắc mặt ta, hoảng sợ, vội vàng ngồi dậy, nắm chặt tay ta: “Sinh Nhi, sao vậy? Đừng dọa trẫm!”
Ta không khỏi bất bình, nhãi ranh, rõ ràng là cha con không an phận, đá ta làm gì?
Có điều nhìn dáng vẻ căng thẳng của hắn, ta làm bộ nhíu mày, cắn răng than: “Hoàng Thượng, đau quá, thần thiếp... Không phải muốn sinh rồi chứ?”
“Nói bậy!” Hắn vội kêu lớn, “Người đâu, truyền Tùy Hoa Nguyên!”
Tùy thái y vội vàng tới.
“Tùy Hoa Nguyên, mau...”
“Tùy đại nhân mau xem cho Hoàng Thượng, sắc mặt ngài ấy tái nhợt, thở hổn hển như trâu...” Ta đúng lúc ngắt lời hắn.
Hắn giật mình, cúi đầu nhìn ta.
Ta khẽ cười, không thèm nhìn hắn.
Tùy thái y căng thẳng tiến lên, lại nghe hắn nghiến răng nói: “Không cần xem cho trẫm, ngươi ra ngoài chờ, không có lệnh của trẫm, ai cũng không được bước vào tẩm cung này nửa bước!”
Tùy thái y kinh ngạc, ông ấy tưởng Nguyên Thừa Hạo phát bệnh, nhưng hiện tại nghe giọng nói hữu lực của hắn, lại không giống.
Tùy thái y lui xuống, hắn hừ một tiếng, cúi người, trầm giọng: “Tội khi quân, trẫm tạm thời để đó. Có điều...” Tiến lại gần hơn, lời nói cũng trở nên nguy hiểm, “Có điều tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.”
Cắn lấy môi ta, ta vội duỗi tay đẩy hắn, hắn lại vô sỉ nói: “Sợ cái gì, giờ phút này nàng muốn sinh, đã có Tùy Hoa Nguyên chờ bên ngoài.”
Ta cắn răng: “Hoàng Thượng...”
“Đừng gọi Hoàng Thượng, những lúc riêng tư, đừng dùng kính ngữ với trẫm.” Hắn thoạt nhìn rất đắc ý, còn híp mắt cười.
Ta nhấp môi, mới không gọi tên hắn.
Hắn không thèm so đo, nhắm mắt đưa đầu lưỡi tiến vào...
OoOoO
Tô thái y tới hừng đông mới vào cung, Thường công công vào hầu hạ hắn xuống giường đi thượng triều. Ta nghe Tô thái y ở gian ngoài nói: “Hoàng Thượng, tướng quân phu nhân sinh con trai, chỉ là... Thân mình nàng quá suy nhược, sợ là không thể sống lâu.”
Ta mơ màng nghe, đến những chữ cuối cùng liền giật mình tỉnh lại.
Nguyên Thừa Hạo “Ừ” một tiếng: “Thường Cừ, lát nữa truyền Vân Mi vào cung tới gặp trẫm.”
Vân Mi...
Chẳng lẽ Ôn Nhan Ngọc sinh non còn ẩn tình khác?