Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi

Chương 169: Chương 169: Phi tần tranh sủng (40)




Nghe tiếng người bên ngoài đã đi, ta mới gọi A Man vào.

A Man cũng nghe thấy những gì Nguyên Thừa Hạo vừa nói, cau mày hỏi: “Nương nương, lời Tô đại nhân nói là thật sao?”

Ta gật đầu. Đương nhiên là thật, chuyện thế này Tô Diễn không cần phải nói dối.

A Man lại hỏi: “Vậy... Hoàng Thượng truyền Vân phu nhân vào cung làm gì?”

Có lẽ muốn hỏi chút chuyện về Ôn Nhan Ngọc, có lẽ, còn nhiều chuyện khác.

Đi thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu, thời điểm rời khỏi, Hoàng Quý Phi đột nhiên gọi ta. Ta dừng bước, nhìn nàng được Lăng Hương dìu tới, dường như rất có hứng: “Sáng nay nghe nói tướng quân phu nhân sinh rồi đúng không? Còn là nam hài. Đúng là chuyện đáng mừng. Sao hả, Hinh Phi hình như không vui?”

Ta khẽ cười: “Nương nương chắc không phải không biết chuyện của Ôn Nhan Ngọc.”

“Ừ, bổn cung đương nhiên biết. Chỉ là, có gì kỳ lạ sao? Xưa nay nữ tử sinh con đều là bước một chân vào quan tài.” Nàng nhìn bụng ta, nhẹ giọng, “Bổn cung phải nhẫn nhịn mới có thể vượt qua, hi vọng muội muội cũng chịu đựng được.”

Ta mỉm cười: “Tần thiếp không nhọc nương nương phiền lòng. Có điều, Ôn Nhan Ngọc kia tốt xấu cũng từng qua lại với nương nương, hiện giờ nàng ta như vậy, nương nương một chút cũng không đồng tình sao?”

Không ngờ, sắc mặt nàng trầm xuống, lạnh lùng bảo: “Ôn Nhan Ngọc rõ ràng là kẻ ngu xuẩn, ngay cả phấn mặt của người kia cũng dám tặng bổn cung! Còn thiếu chút hại hài tử của bổn cung!”

Trong lòng cười lạnh, đã là lúc nào rồi, nàng ta còn muốn đẩy chuyện kia đi, đó không phải do nàng ta tự biên tự diễn sao? Ta không định quanh co với nàng, chỉ nói: “Nói như thế, nương nương cảm thấy nàng ta đang nhận quả báo sao? A, người không thông minh, quả nhiên không có kết cục tốt. Nếu nương nương không còn chuyện gì khác, tần thiếp hồi cung trước.” Dứt lời, ta hành lễ.

Thời điểm xoay người, người phía sau lại nói: “Việc này bổn cung cao hứng, Hinh Phi đương nhiên cũng như vậy. Ôn Nhan Ngọc chết, Vân Mi không phải sẽ được nâng lên làm chính thất sao?”

Bước chân khựng lại, ta không quay đầu, tiếp tục rời đi.

Về Hinh Hòa Cung, ta lệnh Thập Đắc công công ra ngoài tìm hiểu. Lúc gã trở về, nói Vân Mi đã vào cung, lúc này đang ở Càn Nguyên Cung. Gã còn bảo đã nhờ Thường công công chuyển lời, kêu Vân Mi trước khi rời đi ghé Hinh Hòa Cung một chuyến.

Đợi trong tẩm cung, lòng ta thấp thỏm bất an.

Lúc Vân Mi tới đã là giữa trưa, Hành Nhi chạy vào bẩm báo Vân phu nhân tới. Ta ngồi dậy, thấy nàng đã vào phòng.

Lâu ngày không gặp, nàng dường như ốm đi rất nhiều, thoạt nhìn vô cùng tiều tụy, chắc là cả đêm qua không ngủ. Nàng tiến lên, đang muốn hành lễ, ta vội cản nàng, kéo nàng lại gần, nhíu mày hỏi: “Sao sắc mặt kém như vậy? Có phải bị bệnh không? A Man, truyền thái y tới xem cho nàng ấy.”

“Không cần đâu Nhị tiểu thư, chỉ là hơi mệt mỏi.”

“Lo cho Ôn Nhan Ngọc sao?”

Nàng cúi đầu không đáp.

Ta thở dài, bảo nàng ngồi xuống, đột nhiên phát hiện không thấy chiếc vòng trên tay nàng đâu, theo bản năng mà hỏi: “Vòng tay Hoàng Thượng ban thưởng cho ngươi đâu?”

Nàng xoa cổ tay trống rỗng: “À, lần trước lúc thay y phục vô tình làm hư khóa, Vân Mi cũng không dám tùy tiện tìm sư phó để sửa nên đã cất lại. Sao Nhị tiểu thư lại hỏi vấn đề này?”

Ta vội lắc đầu: “Không có gì, chỉ là khi trước thấy ngươi lúc nào cũng mang nên cảm thấy kỳ quái.” Nắm tay nàng, nàng gầy đi không ít, Dương tướng quân không ở đây, nàng đương nhiên tưởng niệm.

Vân Mi cười nói: “Vân Mi cũng cảm thấy lạ, vừa rồi Hoàng Thượng cũng hỏi.”

Nguyên Thừa Hạo hỏi, tất nhiên vì hắn biết vòng tay kia có vấn đề.

Ta không quá câu nệ vòng tay kia, chỉ hỏi: “Đang êm đẹp, sao Ôn Nhan Ngọc lại sinh non? Hài tử không sao chứ?” Dương tướng quân không ở kinh thành, nếu hài tử gặp chuyện gì, Nguyên Thừa Hạo sẽ áy náy.

Nàng gật đầu: “Hài tử rất tốt, tuy hơi nhỏ gầy nhưng vẫn khỏe mạnh. Tô đại nhân đã kiểm tra, không có vấn đề gì. Còn về phu nhân... Trước khi sinh non nàng ấy đã suy nhược, dù uống thuốc bổ cũng không thấy hiệu quả. Hôm qua, nha hoàn tới báo phu nhân đột nhiên đau bụng, sợ là muốn sinh.”

Vậy sao? Nhưng nhìn Ôn Nhan Ngọc lại không giống người suy nhược.

“Ngươi cả đêm qua không ngủ đúng không?”

“Vân Mi sợ xảy ra chuyện, lúc tướng quân đi, tất cả đều tốt, nếu ngài ấy trở về... Hài tử không giữ được, Vân Mi rất có lỗi với tướng quân.” Nàng cúi đầu, “Trước khi ngài ấy đi, Vân Mi đã hứa với ngài ấy, sẽ chăm sóc phu nhân.”

A Man nghe xong, thở dài: “Vân phu nhân thiện tâm, nô tỳ thấy tướng quân phu nhân không phải người tốt gì.”

“A Man.” Ta mắng nàng một tiếng.

Cung nữ le lưỡi, không nói chuyện nữa.

Có điều đúng vậy, nếu lần này mang thai là Vân Mi, Dương tướng quân đi rồi, không biết sẽ xảy ra nhiễu loạn gì.

Cầm tay nàng, ta chỉ nói: “Nếu đã thế, vậy sớm trở về nghỉ ngơi đi. Ngươi cũng không phải đại phu, loại chuyện này, ngươi không quản được. Ôn Nhan Ngọc sinh nhi tử cho tướng quân, Dương gia đã có người kế nghiệp.”

Vân Mi gật đầu: “Đúng vậy, nếu tướng quân biết, chắc chắn sẽ rất vui.” Nói rồi, nàng đứng dậy, “Vậy Vân Mi về trước, Nhị tiểu thư cũng bảo trọng.”

Gật đầu, ta kêu A Man tiễn nàng ra ngoài.

Ta đứng dậy, nhìn nàng rời đi. A Man đi tới đỡ ta, thấp giọng: “Nương nương, có cần vào trong nghỉ ngơi một lát không?”

Ta “Ừ” một tiếng, xoay người vào trong, ánh mắt bất giác dừng trên bàn trang điểm, vòng tay buổi sáng A Man lấy ra cho ta mang còn chưa cất đi. A Man cũng chú ý tới, cười hỏi: “Vừa rồi nghe Vân phu nhân nói vòng tay bị hỏng, nương nương muốn tặng nàng ấy cái khác sao?”

Lại tặng một cái?

Không cần.

Vòng tay Nguyên Thừa Hạo ban cho nàng, thủ công đương nhiên tinh tế. Thay y phục làm hư yếm khóa, nói như vậy nghe không hề có chỗ hổng, nhưng, thợ thủ công Nguyên Thừa Hạo mời sao có thể phạm sai lầm?

Yếm khóa, không có khả năng bị kéo hư do vô ý, chỉ có thể là do người gỡ xuống.

Vân Mi đang có việc gạt ta.

A Man đắp chăn cho ta, mới nhẹ nhàng ra ngoài.

Nhắm mắt lại, những chuyện đó, ta không cần nặng nề.

Thân mình ngày càng nặng nề, người cũng mệt mỏi, chỉ chốc lát sau, thế mà thật sự đã ngủ.

Lúc tỉnh lại, ta kinh ngạc phát hiện Nguyên Thừa Hạo không biết khi nào đã tới, đang an tĩnh ngủ bên cạnh ta. Vừa nghiêng người, nghe hắn hỏi nhỏ: “Ngủ đủ rồi?” Hắn chỉ hỏi, không hề mở mắt.

“Hoàng Thượng tới sao không phát ra tiếng động?”

Hắn khẽ cười: “Nàng ngủ say như vậy, phát ra tiếng động nàng cũng không biết.”

Ta muốn đứng dậy, hắn lại kéo ta: “Gấp cái gì, nàng ngủ đủ rồi, trẫm thì chưa đủ.”

Bất đắc dĩ nhìn hắn, hắn vẫn nhắm mắt, duỗi tay ôm ta qua. Ta không nói nữa, chỉ lặng lẽ nằm bên cạnh. Trong chốc lát, hắn thật sự an tĩnh, hơi thở cũng nhẹ dần.

Khoảng một canh giờ, môi mỏng của nam tử đặt nhẹ lên trán ta, ngước mắt, thấy hắn cười: “Trẫm tỉnh rồi.”

“Hoàng Thượng muốn xuống giường không?”

Hắn lắc đầu: “Không sao, nằm vậy cũng thoải mái.”

Ta mỉm cười, hôm nay hắn thoạt nhìn thật thảnh thơi.

Hắn bỗng nhiên nói: “Trẫm để sư phụ hồi kinh một chuyến.”

“Vì chuyện của Ôn Nhan Ngọc?”

“Đương nhiên, phu nhân của ông ấy sinh hài tử, không sống được bao lâu, ân tình này trẫm vẫn phải cho.” Hắn nhàn nhạt nói, nhưng ta lại không cảm thấy sự việc đơn giản như vậy.

Nguyên Phi Cẩm về đất phong đã nửa tháng, nửa chữ hắn cũng không nhắc tới gã. Thời điểm Nguyên công chúa tới, còn nói vương huynh của nàng đã gửi thư báo bình an. Ta hỏi rất nhiều, Nguyên công chúa bảo trong thư không hề nhắc tới ai khác.

Ta thở dài: “Tướng quân làm nhiều chuyện vì Tây Chu như vậy, thật sự không cứu được Ôn Nhan Ngọc sao?” Đúng là ta không thích Ôn Nhan Ngọc, nhưng chỉ sợ Dương tướng quân trở về lại thương tâm.

Hắn thấp giọng: “Thái y nói không được, chẳng lẽ muốn trẫm tự mình đi cứu nàng ta sao?”

Nhịn không được mà bật cười, ta nào có ý như vậy?

Hắn nhìn ta: “Có điều Ôn Nhan Ngọc kia thật kỳ lạ, nàng ta sai người vào cung, nói là muốn gặp trẫm.”

Trong lòng cả kinh, ta vẫn bình tĩnh nói: “Hoàng Thượng há là người nàng ta muốn gặp thì được gặp.”

Hắn “Ừ” một tiếng: “Trẫm cũng bận, không thể tới tướng quân phủ. Phàm có thể làm, có thể thưởng, trẫm đều không tiếc. Hài tử của sư phụ, trẫm đương nhiên sẽ đối đãi thật tốt.”

Có lời này của hắn, ta cũng yên tâm.

Ta suy nghĩ, thử dò hỏi: “Hoàng Thượng cũng đã nói nàng ta sống không được lâu, nàng ta muốn gặp Hoàng Thượng, Hoàng Thượng lại không rảnh, dù sao cũng là người sắp chết, ngày sau tướng quân trở về có biết được, cũng không dám nói gì. Chi bằng, thần thiếp thay Hoàng Thượng đi gặp nàng ta. Nếu có gì không chu đáo, thần thiếp chịu là được.” Hắn là người đa nghi, việc này nếu hắn không tin, ta sẽ không nhắc lại.

Không ngờ, hắn thế mà gật đầu đồng ý: “Như thế cũng tốt, đừng để sư phụ cho rằng trẫm không tận tâm. Chỉ là hiện giờ thân mình nàng không quá tiện, nên cẩn thận một chút. Ngày mai trẫm sai người hộ tống nàng đi.”

Ta hơi kinh ngạc, chỉ cười: “Thanh đại nhân thì không cần, Hoàng Thượng phái ám vệ đi theo là được.” Bãi giá ra ngoài có vẻ quá khoa trương.

Hắn nghĩ nghĩ, không nói nữa.

Chạng vạng, hắn ở lại Hinh Hòa Cung dùng bữa tối, Tiền công công tới nói là Thái Hoàng Thái Hậu mời hắn qua. Hắn không hỏi nguyên nhân, đứng dậy liền rời đi.

Ở trong tẩm cung hơi buồn chán, ta ra ngoài hóng gió.

Hành Nhi bưng mâm trái cây gác lên bàn đá.

Ngồi một lát, thấy Diêu Phi dẫn Đế Cơ tới. Ta đã lâu không gặp Đế Cơ, nó dường như lại cao hơn một chút. Bảo các nàng tới ngồi xuống, Đế Cơ không chịu ngồi, vội vàng chạy tới ôm lấy ta, dán gương mặt nhỏ của mình lên bụng ta, cười nói: “Mẫu phi bảo Ngọc Nhi cũng từ đây mà tới, mẫu phi, đúng không?”

Ngước mắt nhìn Diêu Phi, ta vuốt đầu hài tử: “Đúng vậy, mẫu phi con sao có thể gạt con?”

Hài tử ngẩng đầu: “Vậy phải nhỏ thế nào? Nhỏ lắm mới cất vào bụng được.”

Ta nhịn không được mà bật cười thành tiếng: “Rất nhỏ, Ngọc Nhi đã gặp tiểu hoàng tử chưa?”

Đế Cơ bĩu môi: “Ngọc Nhi không đi, Ngọc Nhi chờ xem hài tử trong bụng mẫu phi chào đời.” Nó lại dán mặt lên, “Mẫu phi nói xem, trong bụng người là đế cơ hay hoàng tử?”

“Ngọc Nhi.” Diêu Phi duỗi tay kéo hài tử, “Không được hỏi như vậy.”

“Không sao, tiểu hài tử mà.” Ta cười nói, “Vậy Ngọc Nhi thích muội muội hay đệ đệ?”

Nó nghĩ nghĩ, hỏi lại: “Phụ hoàng thích gì?”

Ngẩn ra, ta mỉm cười: “Phụ hoàng con, gì cũng thích.” Nguyên Thừa Hạo nói hi vọng ta sinh cho hắn một hoàng tử, có điều lời này, không thể để người khác nghe được, miễn cho chuốc họa vào thân.

Ngọc Đế Cơ gật đầu thật mạnh: “Vâng, phụ hoàng cũng thích Ngọc Nhi.”

Diêu Phi kéo nó qua, A Man dâng trái cây cho nó, nó dựa vào người Diêu Phi, vừa ăn vừa trò chuyện với A Man.

Diêu Phi lúc này mới nhìn ta, cười nói: “Hôm nay trời nóng, trùng hợp buổi tối có chút gió, nên dẫn nó ra ngoài một chút. Đi ngang qua chỗ muội muội, nó một hai cứ đòi vào.”

“Bổn cung cũng thấy nóng, chẳng qua thân mình nặng nề, không muốn hoạt động.”

Diêu Phi gật đầu: “Muội muội vẫn là ở trong cung của mình cho ổn thỏa.” Nàng trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi, “Nghe nói tướng quân phu nhân sinh non, sao lại như vậy?”

“Bổn cung không rõ lắm, hôm nay Vân Mi tới cũng không nói gì. Hoàng Thượng vốn muốn đích thân đi an ủi, nhưng công vụ bận rộn, đành bảo bổn cung đi thay một chuyến.”

Nàng kinh ngạc: “Hoàng Thượng bảo muội đi? Muội muội hiện tại đang có thai mà.”

Ta chỉ nói: “Chỉ là đi thăm tướng quân phu nhân, hỏi xem nàng ấy có chỗ nào không ổn. Tỷ tỷ cũng biết, tướng quân là sư phụ của Hoàng Thượng, hiện tại ông ấy không ở kinh thành, trong phủ nếu xảy ra chuyện gì, Hoàng Thượng sẽ tự trách.”

“Vậy bản thân muội phải chú ý một chút.”

Ta gật đầu, đúng lúc thấy Đế Cơ xoay người, nhón chân, đưa quả nho đã lột vỏ trong tay đến bên môi Diêu Phi: “Mẫu phi ăn đi, rất ngọt.”

Diêu Phi hoàn hồn, vội há miệng, cười vuốt ve mặt hài tử: “Ngọc Nhi ngoan.”

Ta thấy, trong lòng vô cùng hâm mộ, một tay xoa bụng mình, nghĩ không lâu nữa, ta cũng sẽ có hài tử, tâm trạng liền cao hứng. Hài tử của ta, đương nhiên sẽ ngoan ngoãn như Đế Cơ vậy.

Lại hàn huyên thêm một lát, Diêu Phi dẫn Đế Cơ trở về, ta cũng nghỉ ngơi sớm.

Hôm sau, thời điểm qua tướng quân phủ, Vân Mi ra nghênh đón, thấy ta, nàng kinh hãi: “Sao Nhị tiểu thư lại tới đây?”

Được nàng dìu vào trong, ta không nói là Ôn Nhan Ngọc muốn gặp Nguyên Thừa Hạo, chỉ bảo: “À, Hoàng Thượng chuẩn cho tướng quân hồi kinh, nhưng tướng quân ở biên quan xa xôi, muốn trở về cần có thời gian. Hoàng Thượng lo cho hài tử, nên kêu bổn cung đến xem có thiếu gì không.”

Vân Mi vội quỳ xuống: “Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, thỉnh Nhị tiểu thư thay Vân Mi cảm tạ thánh ân.”

Đỡ nàng đứng lên, ta cười nói: “Nhìn ngươi kìa, đây là Hoàng Thượng ban thưởng cho tướng quân. Tướng quân vì Tây Chu mà lập nhiều công lao như vậy, Hoàng Thượng làm thế cũng là điều đương nhiên.”

“Tướng quân đã khởi hành rồi sao?”

“Vẫn chưa, Hoàng Thượng cho bồ câu đưa thư tới biên quan, chắc phải cần hai ba ngày.”

Nàng gật đầu: “Cũng không biết lần này tướng quân trở về sẽ ở lại bao lâu?”

Thấy nàng đỏ mặt, ta nói: “Được rồi, bổn cung không phải tới để giễu cợt ngươi. Sáng nay bổn cung không ăn nhiều lắm, hiện tại hơi đói bụng, ngươi sai phòng bếp chuẩn bị ít điểm tâm đi.”

Vân Mi nghe vậy, vội nói: “Nhị tiểu thư sao không phân phó sớm, hiện giờ người đang có thai, sao có thể để bụng đói? Vẫn là để Vân Mi tự mình đi.” Dứt lời, nàng xoay người lui xuống.

“Nương nương.” A Man gọi ta.

Ta không nói lời nào, trực tiếp đến phòng của Ôn Nhan Ngọc. Muốn đuổi Vân Mi đi, chỉ cần ta nói muốn ăn gì đó, nàng sẽ tự mình xuống phòng bếp trông chừng.

Đẩy cửa đi vào, nha hoàn bên trong quay đầu nhìn thoáng qua, vội quỳ xuống hành lễ.

Người trên giường nghe động tĩnh, mở mắt thấy là ta, sau một lúc lâu, mới nói: “Hinh Phi nương nương... Sao lại... Sao lại là người? Thiếp thân... Người thiếp thân muốn gặp là Hoàng Thượng, Hoàng Thượng...”

Ta ra hiệu cho nha hoàn ra ngoài, đóng cửa lại.

A Man dìu ta đi lên ngồi xuống. Sắc mặt nữ tử trên giường tái nhợt, dường như muốn mở mắt nhìn ta phải cố hết sức.

“Hài tử đâu?” Nhìn bốn phía cũng chưa từng thấy đứa nhỏ.

“Chuyện tới nước này, nương nương còn giả bộ sao? Chuyện ả ta làm, chẳng lẽ nương nương không biết?”

Ta không trả lời, ta biết người nàng ta đang nhắc đến là ai.

“Là ả... Ả muốn cướp hài tử của thiếp thân, là ả...” Nàng ta nghẹn ngào.”

OoOoO

Thời điểm Vân Mi quay lại, ta đang ngồi trong phòng chờ nàng.

Nàng tự mình mang điểm tâm tới, cười nói: “Sợ đầu bếp làm không tốt, Vân Mi tự mình làm vài món điểm tâm cho Nhị tiểu thư, người dùng thử xem có hợp khẩu vị không.” Nói rồi, nàng gắp một cái bánh bỏ vào đĩa đặt trước mặt ta.

Ta chăm chú nhìn nàng, Vân Mi đối với ta, trước nay đều rất tốt.

Ăn một miếng, ta cười nói: “Ngọt mà không nồng, tay nghề của ngươi đúng là rất tốt, nếu bổn cung ăn đến nghiện thì phải làm sao đây?”

“Nhị tiểu thư lại giễu cợt Vân Mi rồi, nếu người thích, lát nữa Vân Mi sẽ đi làm thêm, để người mang về cung.” Nàng lại nhìn A Man, “A Man cô nương cũng ăn một chút đi.”

A Man sợ hãi: “Nô tỳ không dám.”

“Có gì mà không dám, đã là ý tốt của Vân phu nhân, ngươi cứ ngồi xuống ăn đi.” Dứt lời, ta kéo nàng qua.

A Man còn hơi câu nệ, nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống ăn.

Vân Mi lại gắp thêm cho ta, lần này ta không động đũa, mà lấy ra một chiếc vòng tay đặt lên bàn: “Còn nói chưa tìm sư phó sửa lại, thì ra sớm đã sửa xong rồi. Bổn cung vốn còn hỏi Hoàng Thượng, muốn ban thưởng cho ngươi cái mới, dù sao cũng là của hồi môn Hoàng Thượng ban, rất có ý nghĩa.”

Sắc mặt Vân Mi lập tức thay đổi, nàng đột nhiên đứng dậy, quỳ xuống: “Nhị tiểu thư, Vân Mi...”

Ta đã lấy vòng tay này ra, Vân Mi không ngốc, đương nhiên hiểu ta đã biết tất cả.

Vòng tay này, vừa nhìn qua thì trông giống hệt vòng tay Nguyên Thừa Hạo ban thưởng, nhưng cẩn thận quan sát, vẫn có thể phân biệt được. Chỗ rõ ràng nhất chính là yếm khóa.

Cái Nguyên Thừa Hạo ban cho nàng, thứ không thể bắt chước cũng chính là yếm khóa. Đó là do sư phó của Nội Vụ Phủ chế tác, trong thiên hạ sợ là chỉ có vài người có tay nghề như vậy. Mà vòng tay đó nếu hắn đã đặc biệt tìm người làm cho Vân Mi, trên đời muốn có thêm một cái là điều không có khả năng.

Nhưng hiện tại lại xuất hiện một chiếc vòng giống hệt thứ Nguyên Thừa Hạo ban thưởng, việc này, không khó khiến người ta hoài nghi.

Ta nhìn A Man: “Còn không đỡ Vân phu nhân đứng lên?”

A Man cúi người đỡ nàng, nàng lại không chịu đứng dậy, chỉ cúi đầu: “Nhị tiểu thư cũng biết Vân Mi là tội nhân.”

“Có phải kẻ phạm tội hay không, đứng lên rồi nói.”

Nàng chấn động, cuối cùng cũng ngoan ngoãn đứng lên, run rẩy hỏi ta: “Người sẽ nói cho tướng quân biết sao?”

Ta không trả lời, chỉ nói: “Hôm nay bổn cung tới là muốn nghe người giải thích.”

Nàng cúi đầu, dùng sức vò nát khăn tay.

Có lẽ bản thân Vân Mi cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, hít sâu một hơi, không bằng ta mở miệng trước: “Biết vòng tay đó có vấn đề từ lúc nào?”

“Đồ Hoàng Thượng ban thưởng đương nhiên là hàng thượng đẳng, ngài ấy sao có thể ban thưởng một món đồ dễ hỏng cho Vân Mi? Lần đó Nhị tiểu thư tới tướng quân phủ còn hỏi chuyện vòng tay, khi đó, lòng Vân mi đã nắm chắc.”

“Nếu sớm đã biết, vì sao không làm hư nó?”

“Vì Nhị tiểu thư còn ở trong cung, Vân Mi không dám. Hoàng Thượng đã nói, nếu Vân Mi không nghe lời, Nhị tiểu thư sẽ chịu phạt.”

Cổ họng nghẹn lại, ta hỏi: “Vậy sao lần này lại làm hỏng?”

“Bởi vì tướng quân không còn ở kinh thành, vòng tay Hoàng Thượng ban cũng không còn tác dụng. Điều Hoàng Thượng lo còn không phải là Vân Mi có hài tử của tướng quân, sẽ phản bội ngài ấy sao?”

Ta sững sốt, thì ra Vân Mi đã hiểu rõ mọi chuyện.

“Vân Mi biết phu nhân xưa nay luôn muốn vòng tay của Vân Mi, bởi vì nàng ta biết đó là đồ Hoàng Thượng ngự tứ, hơn nữa trông rất đẹp. Vân Mi suy nghĩ, chi bằng thuận nước đẩy thuyền.”

“Cho nên ngươi mới tìm người làm cái giống như đúc?” Bởi vì cái Nguyên Thừa Hạo cho, một khi tháo xuống thì sẽ hỏng.

“Phu nhân cũng biết đó là đồ Hoàng Thượng ngự tứ, một khi xảy ra chuyện, cho dù biết vòng tay kia có vấn đề, nàng ta cũng không dám nhiều lời. Trên đời này không ai dám oan uổng Hoàng Thượng.” Nàng gật đầu.

Đúng vậy, cho dù biết cũng không dám nói Hoàng Thượng không phải. Chỉ là Vân Mi không ngờ, Ôn Nhan Ngọc đã trông thấy một cái vòng khác trong phòng nàng. Vì thế nàng ta liền cho rằng Vân Mi không nỡ bỏ vòng tay Hoàng Thượng ban, mới đổi cái khác đem tặng, như vậy, nếu vòng tay kia có vấn đề, nàng ta sẽ đi tố cáo với Nguyên Thừa Hạo rằng Vân Mi muốn hại nàng ta.

Chỉ là không ngờ, Nguyên Thừa Hạo không tới, người tới lại là ta.

Vân Mi cuối cùng cũng ngước mắt đối diện với ta, nhỏ giọng: “Phu nhân biết rồi?”

Không cần gạt nàng, ta gật đầu.

Nàng cười tự giễu: “Thiên hạ này quả nhiên không có bức tường nào chắn được gió, Nhị tiểu thư định xử trí Vân Mi thế nào?” Nàng như nhớ tới một chuyện, vội vàng nói, “Nếu Nhị tiểu thư muốn bẩm báo việc này với Hoàng Thượng, Vân Mi không dám nhiều lời, nhưng xin Nhị tiểu thư nể tình Vân Mi từng hầu hạ người, đừng nói sự thật với tướng quân.” Dứt lời, nàng lại định quỳ xuống.

Bảo A Man cản nàng, ta chỉ nói: “Việc này để sau rồi tính, bổn cung còn muốn nghe ngươi giải thích.” Vân Mi không phải kẻ tàn nhẫn, khiến nàng làm như thế, chắc chắn có nguyên nhân đằng sau.

Nghe vậy, hai mắt nàng đỏ lên: “Kỳ thật việc này cũng không có gì để giải thích. Xét đến cùng là vì ghen tị. Vân Mi ghen tị nàng ta có thể hoài hài tử của tướng quân, nàng ta ghen tị tướng quân đối tốt với Vân Mi. Lần đó ở chùa, là nàng ta giả bộ trượt ngã, Vân Mi không nghĩ nhiều, chỉ theo bản năng mà nghĩ nàng ta muốn đẩy Vân Mi xuống, Vân Mi cũng muốn kéo theo nàng ta. Nhưng kéo rồi, Vân Mi mới nhớ nàng ta đang hoài hài tử của tướng quân, Vân Mi sao có thể để hài tử của tướng quân gặp chuyện, cho nên khi ấy, Vân Mi đã liều mạng che chở nàng ta...”

Nàng che chở nàng ta, khiến bản thân mình bị gãy tay.

Ta đã sớm biết Ôn Nhan Ngọc không phải người tốt, duỗi tay nắm tay Vân Mi, mới phát hiện nàng không ngừng run rẩy: “Thời điểm tướng quân không ở bên, nàng ta khắp nơi đều nhằm vào Vân Mi, nhưng Vân Mi có thể nhẫn nhịn. Tướng quân ở bên ngoài làm việc, không thể quản việc trong phủ, Vân Mi không thể khiến tướng quân phân tâm, không thể để ngài ấy mệt mỏi cả ngày, lúc về phủ còn xử lý việc vặt giữ Vân Mi và phu nhân.”

Ta đúng là không nhìn nàng, Vân Mi vô cùng hiểu chuyện.

Chỉ là, vì sao vẫn không nhẫn nhịn được?

Lòng ta chua xót: “Tướng quân quan tâm ngươi, chuyện Hoàng Thượng kiềm chế ngươi rồi sẽ có một ngày giảm bớt, người chịu đựng, sẽ đến lúc hết khổ, ngươi cũng sẽ có hài tử của tướng quân.”

Nghe vậy, nàng bật khóc thành tiếng: “Không còn cơ hội, Vân Mi sớm đã không còn cơ hội.”

“Vân Mi...”

“Nhị tiểu thư, đời này Vân Mi không thể có hài tử, người còn không rõ sao?”

Ta chấn động, theo bản năng bật thốt lên: “Ôn Nhan Ngọc?”

Nàng gật đầu: “Từ khi có thai, nàng ta không tiện hầu hạ tướng quân, số lần tướng quân tới phòng Vân Mi cũng nhiều hơn. Nàng ta biết so với bản thân mình, tướng quân thích Vân Mi hơn, nàng ta sợ Vân Mi sẽ hoài hài tử của tướng quân, nên... Hạ thuốc vào đồ ăn của Vân Mi... Ưm...”

Ta đứng bật dậy, A Man hoảng sợ, vội đỡ lấy ta.

Loại thuốc đó...

Không ai rõ hơn ta!

Hai lần Thái Hoàng Thái Hậu thiếu chút lấy đi tư cách làm mẫu thân của ta, bây giờ mỗi lần nghĩ tới, ta đều hận, huống chi Vân Mi thật sự không thể hoài thai nữa!

Nếu là ta, ta cũng hận không thể giết Ôn Nhan Ngọc!

Nàng ta thì hay rồi, còn vô sỉ kêu oan!

Thật buồn cười, Nguyên Thừa Hạo không tin, nên dùng thuốc không cho nàng thụ thai, nhưng Ôn Nhan Ngọc lại dùng cách cực đoan như vậy...

“Nhị tiểu thư.” Vân Mi cũng đứng dậy, sau đó lần nữa quỳ xuống, “Có một chuyện, lúc trước Vân Mi không dám nói, nhưng hôm nay, cái gì cũng không sao cả.”

Hít sâu một hơi, ta ép bản thân phải bình tĩnh lại.

“Phấn mặt phu nhân đưa cho Hoàng Quý Phi... Là Vân Mi ra tay. Phu nhân không phải người kinh thành, loại thuốc đó hiệu thuốc bình thường không bán. Trong khoảng thời gian nàng ta qua lại với Hoàng Quý Phi, Vân Mi vô tình nghe nàng ta và nha hoàn của mình nói thứ thuốc đó xuất phát từ trong cung, dùng xong, nàng ta cho người chôn ở hậu viện. Ban đêm, Vân Mi đi đào lên, dùng nước hòa tan, sau đó dùng ngân châm bỏ vào phấn mặt, hôm sau liền đi tìm nàng ta, nói mình từng làm việc trong cung, biết Hoàng Quý Phi thích loại phấn nào.” Nàng cúi đầu, “Hoàng Quý Phi mang long duệ, Vân Mi không dám mưu hại hài tử của Hoàng Thượng nên bỏ rất ít thuốc vào đó, sẽ không khiến sảy thai. Là nàng ta gây chuyện trước, Vân Mi chỉ muốn giáo huấn lại, nhưng không ngờ chuyện đó thiếu chút khiến Nhị tiểu thư bị liên lụy, Vân Mi đáng chết!”

A Man “A” một tiếng, lặng lẽ nhìn người bên dưới.

Việc này, ta thật sự cũng kinh ngạc.

Ta vẫn luôn cho rằng chuyện đó là Hoàng Quý Phi tự biên tự diễn, bởi vì lượng thuốc nhỏ kia không đủ khiến người ta sảy thai. Ta dù thế nào cũng không ngờ được, lại là Vân Mi ra tay! Lời Ôn Nhan Ngọc nói là sự thật, đúng là Vân Mi chủ động tặng phấn mặt cho nàng ta.

Trách không được thời điểm tiến cung, nàng nói có lỗi với ta.

Lần đó, ta thiếu chút không giữ được hài tử của mình.

Bây giờ nghĩ lại, lòng vẫn còn sợ hãi.

Vân Mi khom người, khóc lóc: “Nếu Nhị tiểu thư hận Vân Mi thì cứ hận đi. Vân Mi tội ác tày trời, không thể tha thứ!”

Đúng, nàng làm việc lỗ mãng, nhưng Hoàng Quý Phi và Ôn Nhan Ngọc hại nàng, thù này, đổi lại là ai cũng không nhịn được.

“Ngươi nên nói bổn cung biết.”

Nàng lắc đầu: “Trong cung còn hiểm ác hơn tướng quân phủ, Vân Mi sao có thể để Nhị tiểu thư vì mình mà phân tâm?”

Ta thở dài, cúi người đỡ nàng.

Nàng khóc càng lớn: “Nhị tiểu thư đừng tha thứ cho Vân Mi, Vân Mi không nhận nổi.”

“Không phải tha thứ cho ngươi, chỉ là để ngươi chết như vậy, quá hời.” Kỳ thật, sao ta có thể để nàng chết?

“Nhị tiểu thư...”

Đỡ nàng đứng lên, ta nói nhỏ: “Đi nước cờ này, ngươi sẽ gặp nguy hiểm.” Lỡ đâu xảy ra ngã rẽ, hại chết hài tử trong bụng Ôn Nhan Ngọc thì phải làm sao?

Vân Mi lau nước mắt: “Hoàng Thượng muốn triệu tướng quân hồi kinh, lại không có lý do thích hợp. Vân Mi cũng có lòng riêng, khiến nàng ta sinh non, thời gian đã tính toán kỹ, thái y trong cung y thuật cao minh, có thể giữ được hài tử.

Ta giật mình: “Hoàng Thượng nói muốn Dương tướng quân hồi kinh lúc này?” Ở trước mặt ta, hắn chưa từng nhắc đến.

“Gần một tháng.”

Gần một tháng...

Đúng rồi, khi ấy ta thấy có thị vệ từ bên ngoài tới. Thì ra, dự cảm của ta vẫn rất chuẩn.

“Nhị tiểu thư...” Vân Mi gọi ta.

Ta hoàn hồn: “Lý do này của ngươi đúng là gãi đúng chỗ ngứa.” Tướng quân phu nhân sinh non, mệnh trong sớm tối.

Nàng cười ảm đạm: “Vân Mi cũng coi như tận lực, tuy không phải hoàn toàn vì Hoàng Thượng, nhưng dù sao cũng làm ngài ấy vừa lòng.”

Đang nói chuyện, bên ngoài truyền tới tiếng khóc của hài tử, nha hoàn bẩm báo: “Vân phu nhân, tiểu thiếu gia không ngừng khóc.”

Nghe vậy, Vân Mi vội đi mở cửa, bế lấy hài tử: “Bà vú đâu?”

“Bà vú có việc ra ngoài rồi.” Nha hoàn trả lời.

“Tiểu thiếu gia đói bụng, còn không phái người tìm bà ấy về.” Hài tử khóc ngày càng lớn, nàng lúc này mới cúi đầu, nhẹ nhàng dỗ dành, “Ngoan ngoan, không khóc, bảo bảo ngoan, không khóc.”

Nha hoàn vội vàng lui xuống.

Ta thở dài, nâng bước rời đi.

Vân Mi kinh hãi, đột nhiên quỳ xuống: “Nhị tiểu thư, Vân Mi cái gì cũng không cầu, chỉ cầu xin người đừng nói việc này với tướng quân. Vân Mi không muốn làm tướng quân thất vọng.”

Bước chân chậm lại, ta chỉ nói: “Trước dỗ hài tử đi, trong lòng bổn cung hiểu rõ.”

Nàng cuối cùng cũng không đi theo.

Ta cùng A Man quay lại phòng của Ôn Nhan Ngọc, nàng ta nghe thấy tiếng động, vội hỏi: “Là nương nương sao? Ả... Ả thừa nhận rồi?”

Ta ngồi vào mép giường, trầm giọng hỏi: “Ngươi muốn nàng ấy thừa nhận cái gì?”

Nàng ta giật mình, nghiến răng: “Không thừa nhận? Đúng là tiện nhân! Tiện nhân xuất thân đê tiện...” Nàng ta bắt đầu kích động, không ngừng thở hổn hển.

Ta lạnh lùng nhìn nàng ta, có một số người, không đáng đồng tình.

“Ả rõ ràng muốn cướp hài tử của ta, cướp hài tử của ta...” Nàng ta lẩm bẩm, muốn ngồi dậy, lại không có sức lực.

Ta hít sâu một hơi: “Đó không phải hài tử của ngươi, nó là hài tử của tướng quân.” Sau này, sẽ là hài tử của Vân Mi. Nàng ta hại Vân Mi không thể sinh con, bồi thường cho nàng đứa khác không hề quá đáng.

Ôn Nhan Ngọc hoàn hồn, thất vọng nhìn ta: “Rốt cuộc nương nương vẫn lựa chọn bao che ả! Khụ khụ.. Ta phải đợi... Đợi tướng quân trở về, ta phải nói với tướng quân...”

“Vậy ngươi cố mà sống, tướng quân sợ là không thể lập tức trở về.”

Dù ngốc, nàng ta cũng nên hiểu ta đang nói gì.

Giật mình, Ôn Nhan Ngọc chỉa tay về phía ta: “Nương nương làm ra loại chuyện này, không sợ bị trời phạt sao! Người... Người không sợ hài tử trong bụng chịu báo ứng hả!”

Ta chấn động, lập tức giáng cho nàng một cái tát: “Làm càn!”

Nàng cái gì cũng không sợ, trừng mắt nhìn ta: “Người cũng biết sợ? Vậy còn dám ra tay với thiếp thân...”

“Không cần nương nương tự mình ra tay.” Bên ngoài truyền tới giọng nam tử.

Ta quay đầu, thấy Tô thái y tới, hắn thong dong hành lễ, không đợi ta mở miệng, đã nói: “Thân mình phu nhân suy yếu, Hoàng Thượng nhớ thương, bảo vi thần tới xem.” Hắn tiến lên, “Lúc này đen đuổi, xin nương nương tránh mặt.”

“Ngươi... Các ngươi...” Ôn Nhan Ngọc hoảng sợ lấn tới.

Tô thái y đè nàng ta xuống, thấp giọng: “Phu nhân vẫn là đừng nên xuống giường.”

Ta chần chờ, xoay người rời đi.

Tiếng của Ôn Nhan Ngọc dần biến mất sau cánh cửa.

Ta cuối cùng cũng biết vì sao Nguyên Thừa Hạo lại đồng ý cho ta tới đây, Vân Mi làm tất cả, tuy không nói hắn biết, nhưng trong lòng hắn vô cùng rõ ràng. Hắn cho ta tới để thu dọn tàn cục.

Hắn là hoàng đế, Dương tướng quân không ở đây, hắn tới tướng quân phủ không được thích hợp. Nhìn cả hậu cung, người thích hợp tới nơi này, chỉ có ta.

Nguyên Thừa Hạo hiểu rõ tất cả, đương nhiên sẽ không để Ôn Nhan Ngọc còn mạng chờ Dương tướng quân trở về.

Lần nữa quay lại phòng Vân Mi, đã không còn nghe hài tử khóc, ta đi vào, thấy nàng ngồi ở mép giường nhẹ nhàng vỗ về hài tử.

“Ăn no rồi sao?” Ta thấp giọng hỏi.

Nàng không ngờ ta trở về nhanh như vậy, kinh hãi, sau một lúc lâu, mới gật đầu.

Ta đi lên, ngồi vào mép giường, lòng bàn tay xẹt qua da thịt của hài tử, ngủ rồi, thật an tĩnh.

“Rất giống tướng quân.”

“Tướng quân thấy, nhất định sẽ rất vui.”

Ta cười: “Ngươi thấy thì không vui sao?”

Nàng ngẩn ra, vội gật đầu: “Đương nhiên vui.”

Ta đứng lên, mới nói: “Nhi tử của mình, thấy đương nhiên cao hứng.”

Người phía sau đứng bật dậy, run rẩy hỏi: “Nhị tiểu thư... Người nói cái gì?”

Ta không quay đầu, cứ thế mà ra ngoài: “Bổn cung xuất cung đã lâu, cũng nên hồi cung rồi. Cứ ở đây trông chừng hài tử, không cần tiễn.”

Thời điểm đến cửa, trùng hợp thấy Tô thái y đi ra.

“Chuyện của Tô đại nhân xong xuôi rồi?”

Hắn gật đầu: “Nương nương định hồi cung sao?”

Ta cười: “Đương nhiên.” Lên xe ngựa, ta lại vén rèm, nói, “Không bằng Tô đại nhân lên đây bắt mạch cho bổn cung.”

Hắn đáp “Vâng”, vội vàng vào trong.

“Chết tử tế không?” Ta lập tức hỏi.

Hắn ngẩn ra, ngay sau đó bật cười: “Lời này của nương nương có ý gì, vi thần là kẻ hành y, không giết người.”

Ta cười khẽ.

OoOoO

Năm ngày sau, tướng quân phu nhân qua đời.

Mà Dương tướng quân, đến ngày thứ bảy mới hồi kinh. Thiếu hai ngày, Ôn Nhan Ngọc cuối cùng vẫn không thể gặp ông ấy.

Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, Nguyên Thừa Hạo tự mình ban tên cho hài tử của Dương tướng quân - Sở, truy phong Ôn Nhan Ngọc làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, hạ chỉ hậu táng.

Hôm sau, Dương tướng quân vào cung tạ ơn.

Ông ấy chỉ qua Ngự Thư Phòng, ta không có cơ hội gặp mặt.

Sau, thời điểm Nguyên Thừa Hạo tới Hinh Hòa Cung, ta hỏi: “Lần này, tướng quân sẽ ở lại kinh thành lâu đúng không?” Nguyên Thừa Hạo muốn triệu Dương tướng quân hồi kinh, hắn lại không nói với ta, ta chỉ đành làm bộ không biết.

“Đương nhiên, phu nhân của ông ấy vừa qua đời, trẫm cũng không phải người ý chí sắt đá, chờ hài tử qua tiệc trăng tròn rồi nói.”

Qua trăng tròn, vẫn còn lâu.

Ngồi một lát, hắn sai người dọn bàn cờ lên, nói là muốn cùng ta đánh một ván.

Ta không từ chối, hai người cứ thế ngồi đối diện nhau.

Không nhanh không chậm mà đánh cờ, hắn bỗng nhiên nói: “Lần này sư phụ trở về có mang theo cho trẫm một tin tức.” Dừng lại, hắn ngước mắt nhìn ta, “Sư phụ nói, người đó có liên hệ với người Bắc Quốc.”

Quân cờ trong ngón tay rơi xuống phát ra tiếng vang dữ dội.

“Người đó”, ta chẳng lẽ còn nghe không hiểu là ai sao?

Nguyên Phi Cẩm!

Nam tử cầm lấy quân cờ ta vừa làm rơi, cười nhạo: “Nhìn nàng căng thẳng kìa.”

“Hoàng Thượng, liệu có thể...”

“Không.” Hắn quyết đoán cắt ngang lời ta, “Sư phụ làm việc, trẫm tin được.”

Hắn nói, tin được...

Trước giờ ta luôn cầu nguyện hắn có thể trọng dụng Dương tướng quân, ta cảm thấy Dương tướng quân là người hắn có thể dùng. Nhưng ta nào ngờ được, hắn dùng Dương tướng quân để đối phó Nguyên Phi Cẩm. Đệ đệ ngày xưa hắn yêu thương như vậy...

Bàn cờ này, không thể chơi nổi nữa...

Hắn không miễn cưỡng, lãnh đạm nói: “Thời điểm Bách Hầu Dục thường tới dịch quán trẫm đã biết.”

Sững sốt, ta còn nhớ khi đó Bách Hầu Dục nói y không có tâm tư như vậy. Thế hiện tại, ta có thể cho rằng, gã không có, Cảnh Vương mới có không? Mà lúc ấy Cảnh Vương còn chưa tỉnh, ta sao có thể dùng cái cớ đó để gạt chính mình?

“Xem ra trẫm không thể thả Bách Hầu Dục về sớm, để y ở đây lâu một chút cũng tốt.”

“Hoàng Thượng, có lẽ vương gia...”

Hắn quyết đoán đứng dậy, cười lạnh: “Nếu đệ ấy cảm thấy trẫm không có tư cách ngồi trên long ỷ kia, trẫm phải cho đệ ấy xem, so với phụ vương đệ ấy, trẫm rốt cuộc có bao nhiêu năng lực!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.