Một mình ngồi trên giường, không biết qua bao lâu mới hoàn hồn, ta vội xuống giường, tìm mồi lửa đốt tờ giấy Tùy thái y đưa.
Hai tay vẫn còn run rẩy, ta không rõ vì sao ông lại nói như vậy, nhưng ông ấy là người làm việc nghiêm cẩn, nhất định có lý do.
Không thể tin, nhưng lại không dám không tin.
Ông ấy nói đúng, lần này vì Nguyên Thừa Hạo, ta đánh cược một phen thì có thế nào?
Thời điểm A Man bưng thuốc vào, thấy ta đứng cạnh bàn, nàng kinh hãi, ánh mắt dừng ở tro tàn trước mặt, bật thốt lên hỏi: “Nương nương đốt gì vậy?”
Ta lắc đầu: “Không có gì.”
Nàng không hỏi nhiều, chỉ đưa chén thuốc cho ta, nhỏ giọng: “Thuốc nấu xong rồi, nương nương mau uống đi.”
Ta gật đầu nhận lấy.
“Lúc nãy nô tỳ có hỏi Tùy đại nhân tình hình của nương nương. Thời gian nương nương ở cữ không nghỉ ngơi tốt, nô tỳ chỉ sợ sẽ để lại bệnh căn, cũng may Tùy đại nhân đã nói chỉ cần nương nương uống thuốc đúng giờ sẽ không có vấn đề gì nữa.”
Ta chỉ ngửa đầu uống thuốc, trong đầu còn nhớ lại chuyện vừa rồi.
A Man nhận lấy chén không, khuyên ta nghỉ ngơi, lúc này mới ra ngoài.
Nằm trên giường, một chút cảm giác buồn ngủ cũng không có. Kỳ thật mấy ngày nay ta đều không dám ngủ, sợ ngủ rồi sẽ nghe thấy tiếng của Tuyền Nhi.
Rất nhiều lần, hình như ta thấy nó cười, thấy bộ dáng nó mút đầu ngón tay trước mặt ta...
Nước mắt trào ra, ta đưa tay lau đi, hít sâu một hơi. Nghiêng người nhìn tro tàn trên bàn còn chưa được thu dọn, cửa sổ mở ra, có gió thổi vào.
Rất nhanh, tất cả đã tan biến.
Ta bất giác ngồi dậy, ta... Vẫn không thể tin được, bởi vì, điều đó sao có thể?
Tùy thái y, ông ấy cũng không dám xác định, cho nên mới muốn tự ta đi tìm hiểu, đúng không?
Bên ngoài, thỉnh thoảng có vài chiếc lá rơi rụng bay vào, ta đứng lên, đi qua. Ta chưa từng phát hiện, trong sân, thân cây cao lớn dường như đã trơ trụi, chỉ còn vài chiếc lá trên cành đung đưa trong gió.
Vốn là một màu xanh biếc, hiện tại đã thành bộ xương khô...
Không bao lâu lại có tuyết rơi, như mùa đông năm ngoái.
Thì ra thời gian trôi nhanh như vậy, đúng thế, ta và hắn đã có hài tử.
Tuyền Nhi...
Cắn môi, đưa tay xoa bệ cửa sổ, khép hai mắt lại, ta cần phải suy nghĩ, từ từ suy nghĩ lại.
Có người đẩy cửa đi vào, ta quay đầu, thấy là A Man. Nàng thấy ta đứng bên cửa sổ, vội vã chạy tới: “Sao nương nương... Không nghỉ ngơi?” Nàng nhìn phía sau ta, liền nói, “A, nô tỳ đáng chết, quên đóng cửa sổ mất.” Dút lời, nàng đóng cửa sổ lại.
Ta nâng bước rời đi: “A Man, cùng bổn cung ra ngoài một chút.”
Thoáng chần chờ, người phía sau đã đuổi kịp, không hề khuyên ta ở lại.
Tùy ý đi dạo, bất tri bất giác đã thấy nội hồ trước mặt. Ở bờ bên kia, mấy cung nhân đang vớt lá, thỉnh thoảng nhìn thấy mấy con cá nhỏ nổi lên thổi bong bóng làm mặt hồ xuất hiện từng vòng nhộn nhạo.
Thấy ta đến bên hồ, A Man căng thẳng giữ lấy thân thể ta: “Nương nương, bờ hồ rất trơn, người chú ý.”
Ngày đó ta từng ở đây rơi xuống nước, A Man lo lắng là chuyện đương nhiên.
Khẽ cười một tiếng, ta chỉ nói: “Nơi này không thể dìm chết bổn cung, A Man ngươi lo lắng gì chứ?”
“Nương nương...” Nàng kinh ngạc.
“Người nhảy Lăng Ba là bổn cung, ngươi không phải không biết.”
Nàng sửng sốt, theo bản năng nhớ tới đêm đó ở Du Châu, khóe miệng treo lên ý cười: “Đúng vậy, đêm đó nương nương thật đẹp. Chờ đầu xuân năm sau, đến mùa sen nở, nương nương lại có thể nhảy Lăng Ba.”
Không thể, bí mật Lăng Ba đã ở lại yển hồ.
Chúng ta đứng một lúc, nghe phía sau có giọng của nữ tử truyền đến: “Một mình muội muội ở đây đau buồn, còn không bằng qua Càn Nguyên Cung suy nghĩ làm thế nào khiến Hoàng Thượng hồi tâm chuyển ý.”
Nghe ra được, là giọng của Hoàng Quý Phi.
Nàng buông tay Lăng Hương, đi tới: “Một chuyến đi Du Châu này đúng là thay đổi quá nhiều, không phải sao?”
Trong mắt nàng ta, ta mất đi hài tử, cũng mất đi sủng ái.
Ta xoay người hành lễ với nàng, nàng duỗi tay đỡ ta, nhíu mày: “Muội muội nên yêu quý bản thân mình, không khí mùa đông khô ráo, nhìn xem đôi tay này đi.”
Tay của ta thật sự khô ráo, thậm chí còn trắng bệch. Mà nàng ta quả thật bảo dưỡng rất khá, hồng nhuận mềm mại.
Ta rút tay về, thấp giọng: “Hiện tại nương nương tìm đến thần thiếp làm gì? Người còn có Hoàng Thượng, mà trong tay thần thiếp, cái gì cũng không có.”
Ta có gì đáng để nàng như thế sao?
Nàng lại cười: “Xem muội kìa, bổn cung chẳng qua là ra ngoài tản bộ, trùng hợp gặp muội ở đây nên mới gọi một tiếng.”
Ta nhấp môi, không muốn nói chuyện.
Nàng tự giác xoay người, đi được vài bước, bỗng nhiên nói: “Nói thật, bổn cung rất đồng tình với muội. Muội từng là người bổn cung ghen ghét nhất, a, hiện tại bổn cung đã rõ, người được sủng ái cũng sẽ có lúc bị thất sủng, Hoàng Thượng yêu muội chẳng qua là vì hài tử.”
Bởi vì ta không có hài tử, cho nên thất sủng. Bởi vì nàng có hài tử, cho nên có thể yên ổn ngồi ở vị trí Hoàng Quý Phi.
Nhìn nàng rời đi, A Man rốt cuộc cũng nhịn không được mà nói: “Nương nương, người đừng nghe nàng ta nói bậy.”
Ta sẽ không.
Nguyên Thừa Hạo không phải không tốt với ta, hắn chỉ là...
Lại đứng một lát, thấy tỷ tỷ từ xa chạy tới, ta giật mình, nghe nàng nói: “Đang định về Bắc Uyển lại thấy muội đứng bên hồ, tỷ liền vội chạy tới. Nơi này lạnh như vậy, muội đứng đây làm gì?”
Tay tỷ tỷ thật ấm nắm chặt tay ta, hận không thể nhét tay vào vào lòng nàng.
Bỗng nhiên rất muốn khóc.
Ta ôm lấy nàng: “Xin lỗi, ngài ấy không muốn cho hai người.”
Nàng chấn động, nhưng ngay sau đó liền cười bảo: “Còn tưởng là chuyện lớn gì, không sao. Tỷ đã là thê tử của Tô Diễn, muốn cũng cầu không được, hiện tại còn có gì quan trọng?”
Nàng nói không quan trọng, nhưng ta lại cảm thấy rất quan trọng.
Bọn họ tuy đã là phu thê, nhưng lại làm như không có liên quan mà sống, việc này... Sao ta có thể muốn thấy tỷ tỷ và tỷ phu như vậy?
Trong không trung không biết từ khi nào đã tí tách mưa nhỏ.
Hạt mưa không lớn, nhưng lại rất nặng.
“Mưa rồi, nương nương, biểu tiểu thư, mau về thôi.” A Man khuyên.
“Tỷ tỷ không cần tiễn muội.” Nàng qua Hinh Hòa Cung rồi về Bắc Uyển, lát nữa sẽ bị ướt.
“Biểu tiểu thư mau về đi, có nô tỳ ở đây.”
Nghe A Man nói thế, nàng mới gật đầu.
Cung nữ duỗi tay che đầu ta, hai người chạy xuyên qua Ngự Hoa Viên, vừa vào hành lang dài, liền nghe nam tử gọi: “Sinh Nhi.”
Ta ngẩn ra, ngước mắt thấy nam tử đi tới, Thường công công theo bên cạnh giơ cao dù.
“Sao lại ở đây?” Hắn nhíu mày, kéo ta qua, đưa tay gạt bỏ giọt mưa còn vướng trên tóc ta, trầm giọng, “Không biết hầu hạ chủ tử thế nào hả?”
A Man lập tức quỳ xuống: “Hoàng Thượng thứ tội!”
Ta hoảng sợ, vội nói: “Hoàng Thượng, không phải lỗi của A Man.”
“Sao lại không phải lỗi ả? Trẫm thấy nàng chiều hư ả rồi, nếu nàng sinh bệnh, ả ta đáng chết!”
A Man cúi đầu thật thấp.
“Khóc sao?” Hắn nhíu mày càng sâu, lời nói trở nên nhẹ nhàng, “Trẫm ở đây, trẫm đưa nàng về Hinh Hòa Cung.”
Hắn đưa ta về Hinh Hòa Cung liền muốn truyền thái y, ta khăng khăng không cần, hắn mới thôi.
Cùng hắn ngồi trong phòng, ta bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, giữa ta và hắn dường như đã có quá nhiều chuyện, trong vận mệnh đã có vài thứ thay đổi.
Nhớ tới lời Tùy thái y đó, có lẽ, chưa từng thay đổi thì sao?
Nhưng, những cảm giác đó lại quá chân thật, chân thật đến khiến ta không phân rõ thật giả.
“Sao lại không nói lời nào?” Hắn nhẹ giọng hỏi, nắm lấy tay ta. Tay hắn rất ấm, so với ta đứng bên bờ hồ hồi lâu ấm áp hơn nhiều.
Ngước mắt, ta lắc đầu, hỏi: “Hoàng Thượng khá hơn chưa?”
Hắn thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Còn tưởng nàng sẽ không quan tâm trẫm nữa.”
Nước mắt dâng lên, chỉ cần hắn vẫn là Nguyên Thừa Hạo, ta sao có thể không quan tâm hắn? Khi trước, hắn vì trả thù mà điều tỷ tỷ tới Quan Sư Cung làm tỳ nữ của Hoàng Hậu, hắn biết rõ Hoàng Hậu tra tấn nàng thế nào nhưng vẫn làm như vậy. Mặc dù khi ấy lòng ta có oán, có hận, nhưng vẫn quan tâm hắn, huống chi là hiện tại?
Tất cả, chỉ cần hắn vẫn là Nguyên Thừa Hạo.
Nam tử nghiêng người qua, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán ta.
Ta giật mình, theo bản năng tránh đi. Mắt hắn lộ rõ vẻ chua xót, chỉ nói: “Ngủ một lát đi, trẫm ở bên nàng.”
Ta nằm xuống, nghe hắn lại nói: “Trẫm nghe bảo nàng truyền thái y.”
Chuyện của ta hắn biết thật rõ, ngay cả chuyện Tùy thái y tới cung của ta hắn cũng biết. Không dám nghĩ tiếp, ta nghe lời nhắm mắt lại. Hắn ngồi bên cạnh, không hề đứng dậy.
Kỳ thật ta không ngủ được, những lời đó ta không thể hỏi.
Hỏi rồi, cũng không hỏi ra nguyên cớ.
Ta nghĩ, là do bản thân ta sợ hỏi.
Chuyện của Tuyền Nhi, chuyện của tỷ tỷ vĩnh viễn là vết thương lòng của ta.
Trừ khi, Tuyền Nhi trở về, trừ khi, để tỷ tỷ xuất cung.
Nắm chặt hai tay thành đấm, ta xoay người đưa lưng về phía hắn.
Thật lâu sau, hắn thật sự không cử động, mãi đến khi bên ngoài có tiếng gõ cửa. Sau đó truyền đến giọng của Thường công công: “Hoàng Thượng, cung nữ của Duẫn Hi Cung tới truyền lời, nói Quý Tần nương nương bị trặc chân.”
Hắn chỉ nói: “Vậy truyền thái y tới xem, tới tìm trẫm làm gì?”
“Hồi Hoàng Thượng, đã truyền thái y. Cung nữ kia nói, hôm qua Hoàng Thượng bảo muốn ăn điểm tâm, hôm nay Quý Tần nương nương muốn tự mình đưa qua cho Hoàng Thượng, vì trời mưa đường trơn trượt nên té ngã một cái.”
Nói rõ ràng như vậy, đương nhiên vì muốn hắn tới thăm.
Hắn thoáng chần chờ, duỗi tay qua chỉnh lại góc chăn cho ta, lúc này mới đứng dậy ra ngoài.
Nghe tiếng cửa phòng đóng lại, ta mới xoay người. Trong tẩm cung đã trống rỗng, hắn rời đi, ngay cả mùi hương trên người hắn cũng tan biến.
Trịnh Quý Tần qua lại gần gũi với hắn khi nào ta dường như nghĩ không ra, chỉ có thể khẳng định là sau thời điểm từ Du Châu trở về. Trịnh Quý Tần thật biết nắm bắt cơ hội, còn nhờ vậy mà lật đổ Đường Đức Nghi.
Các cung nhân cho rằng ta đã ngủ, không ai dám vào quấy rầy.
Tới tối, dùng xong bữa, hắn lại tới.
“Thần thiếp còn tưởng Hoàng Thượng sẽ ở lại Duẫn Hi Cung.”
Hắn cao hứng: “Xem ra nàng vẫn chờ trẫm.” Nói rồi hắn đi tới, ngồi cạnh ta, “Ngủ ngon không?”
Hơi chần chờ, ta vẫn gật đầu.
“Hôm nay trẫm ở lại Hinh Hòa Cung với nàng.”
Ta không có lý do cự tuyệt. Lúc giúp hắn cởi áo, cách áo lót, ta vẫn có thể nhìn rõ vết thương kia, vết thương mới chồng vết thương cũ, hiện tại, ta lại không cảm thấy xót xa, ngược lại có một cảm giác khác.
Hình như là, yên tâm.
Đúng vậy, là yên tâm.
Bởi vì cảm thấy quen thuộc.
Cảm nhận lòng bàn tay ta lướt qua miệng vết thương, hắn nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”
Ta lắc đầu: “Hoàng Thượng còn đau không?”
“Không đau, đã nói với nàng không sao rồi mà.” Hắn nắm lấy tay ta đặt lên ngực mình, nhẹ giọng.
Từ Du Châu trở về, hắn đều một mình ngủ ở Càn Nguyên Cung, chưa từng truyền ai thị tẩm, hắn vì vết thương còn chưa lành, hắn lại có thói quen không nói ra.
Hai người cùng nằm xuống, hắn nghiêng đầu nhìn ta, không nói gì, chỉ ôm ta vào lòng.
“Trịnh Quý Tần thế nào?” Ta rốt cuộc vẫn hỏi.
“Không có gì, chỉ bị trặc chân, thái y nói tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ khỏi.”
“Vâng.”
“Ngủ đi.” Hắn hôn lên mắt ta, ôm ta càng chặt.
OoOoO
Buổi sáng tỉnh lại, người bên cạnh đã không còn.
Từ Úc Ninh Cung trở về, không ngờ Diệp Mạn Trinh tới Hinh Hòa Cung.
Mời nàng ngồi, ta hỏi: “Tam tiểu thư tới tìm bổn cung có chuyện gì?”
Nàng nói thẳng không chút cố kỵ: “Nghe nói đêm qua Hoàng Thượng ngủ lại chỗ nương nương.”
Ta cười lạnh: “Tam tiểu thư quản cũng nhiều thật, ngay cả việc Hoàng Thượng ngủ lại nơi nào cũng quản sao?” Hay cho một vương phi đang chờ gả, có tư cách gì mà hỏi đến chuyện trong cung?
Nàng lắc đầu: “Nương nương hiểu lầm rồi, ý Mạn Trinh là gần đây Trịnh Quý Tần hay tới Càn Nguyên Cung, hôm qua Hoàng Thượng còn cố ý qua Duẫn Hi Cung thăm nàng ta bị trặc chân. Mạn Trinh chỉ là cảm thấy kỳ lạ...”
“Kỳ lạ cái gì?”
“Không hiểu Trịnh Quý Tần rốt cuộc có chỗ nào hấp đẫn Hoàng Thượng.”
Ta nhìn thẳng nàng: “Nàng ta có chỗ nào hấp dẫn Hoàng Thượng liên quan gì với ngươi sao? Bổn cung vẫn còn nhớ, ở trước mặt Hoàng Thượng ngươi từng nói, ngươi sẽ không tranh với Hoàng Quý Phi, sao hả, lại muốn tranh với Trịnh Quý Tần sao?”
Diệp Mạn Trinh sửng sốt, sau một lúc lâu mới đáp: “Thì ra nương nương biết cả. Mạn Trinh đương nhiên sẽ không tranh, chỉ là cảm thấy nương nương quá bình tĩnh, ngày đó ở Càn Nguyên Cung đối với Mạn Trinh không phải như vậy.”
“Việc đó sao có thể giống! Tam tiểu thư là khách, mà Trịnh Quý Tần là hậu phi.”
Khách trước sau đều không bằng hậu phi, cho dù ngươi có là khách quý!
Sắc mặt nàng trắng bệch, im lặng không nói nên lời.
Mãi đến khi rời đi, nàng vẫn không thể nói thêm được gì. Kỳ thật ta biết nàng còn lời muốn nói, nhưng tất cả đều bị ta ép phải giữ lại trong lòng.
Trịnh Quý Tần vốn không được sủng ái, trong mắt Diệp Mạn Trinh, nàng ta không có gì có thể đột nhiên khiến Nguyên Thừa Hạo chú ý. Chuyện nàng muốn nói ta điều biết, ta chỉ là không muốn nàng nói ra, nếu ta muốn biết sẽ tự mình tìm hiểu, không cần đến nàng.
Nếu ta đã lựa chọn tin tưởng, như vậy mặc kệ nàng nói gì, ta đều sẽ không tin.
Buổi chiều, A Man đi Ngự Dược Phòng lấy thuốc trở về, nói với ta: “Nương nương, Tùy thái y bảo, nương nương phải nắm bắt thời gian uống thuốc, nếu không sợ là không kịp, chỉ là... Thuốc này sao có thể uống vội?”
Chần chờ cầm chén thuốc, nàng không hiểu, nhưng ta lại rất rõ.
Ta chỉ đang còn do dự.
Uống hết chén thuốc, kêu A Man ra ngoài, ta lệnh không ai được vào quấy rầy.
Cẩn thận suy nghĩ những chuyện đã xảy ra, ta đẩy cửa ra ngoài, lập tức tới Trữ Ngọc Cung.
Diêu Phi đang nghỉ ngơi trong phòng, Ngọc Đế Cơ đang chơi đùa bịt mắt bắt dê với các cung nhân ngoài sân. Ta vào, các cung nhân đang định hành lễ, đã bị ta cản lại. Đế Cơ bị che mắt đột nhiên ôm lấy chân ta, cười nói: “Bắt được rồi! Bắt được rồi!” Tháo khăn bịt mắt xuống, hài tử thấy là ta, sững sờ, ngay sau đó hứng phấn vui vẻ, “Sao mẫu phi lại tới đây? Mẫu phi còn đang ngủ.”
Ta gật đầu: “Mẫu phi nghe người bên ngoài nói rồi.” Ta sờ mặt nó, hài tử thật ngoan.
“Ngọc Nhi đã làm tốt công khóa, hôm nay phụ hoàng nói cho Ngọc Nhi nghỉ một ngày.” Nó giải thích.
Ta mỉm cười: “Mẫu phi chơi với con, được không?”
Chơi cùng hài tử một lát mới thấy Huyên Nhi dìu Diêu Phi ra, thấy nàng hành lễ, ta vội ngăn cản: “Không được tỷ tỷ.”
Nàng cười nói: “Nương nương đừng kêu tần thiếp là tỷ tỷ nữa, tần thiếp nhận không nổi.”
Nàng không nhắc, ta thiếu chút quên mất Nguyên Thừa Hạo đã tấn vị cho ta. Ta thở dài: “Ngay cả tỷ cũng nói như vậy, ta đây chẳng phải rất mất mặt sao?”
Nàng không còn câu nệ, kéo ta vào trong ngồi xuống, mới nói: “Tới bao lâu rồi? Sao không sai người vào báo tần thiếp một tiếng?”
“Hiện giờ tỷ cần nghỉ ngơi, bổn cung dù sao cũng rảnh rỗi, vừa lúc chơi đùa với Ngọc Nhi.”
Ngọc Đế Cơ chạy qua, Diêu Phi cầm khăn cẩn thận lau mồ hôi trên trán nó, nói với cung nữ: “Đưa Đế Cơ đi thay y phục.”
Cung nữ nhận lệnh dẫn Đế Cơ xuống.
Diêu Phi nhìn ta: “Hôm nay nương nương tới là có chuyện gì sao?”
Thoáng chần chờ, ta cuối cùng vẫn nói: “Vốn dĩ không có chuyện, chỉ là định tới thăm tỷ. Nhưng hiện tại, thật ra có một việc.”
“Vậy ư?”
Vừa văn Huyên Nhi tới pha trà, ta nhẹ giọng: “Ngọc Nhi ngoan ngoãn, bổn cung thấy tỷ tỷ cách ngày lâm bồn cũng không còn xa, phải tự chăm sóc chính mình, không bằng để Ngọc Nhi theo bổn cung qua Hinh Hòa Cung ở mấy ngày. Không biết tỷ tỷ có bằng lòng không?”
Nàng giật mình, đáp: “Ngọc Nhi còn nhỏ, có lúc không hiểu chuyện, sợ làm phiền nương nương.”
“Sao có thể? Ngọc Nhi rất hiểu chuyện, bổn cung cũng thích nó, chỉ sợ tỷ tỷ không muốn.”
Nàng vội lắc đầu: “Tần thiếp sao dám nghĩ vậy? Thế, chờ tần thiếp hỏi Ngọc Nhi xem.”
Ta gật đầu.
Ta biết, nàng nhất định sẽ động ý. Bởi vì người mở miệng là ta, huống hồ, nàng cho rằng ta vừa mất hài tử, hiện tại là thời điểm cần hài tử bầu bạn an ủi.
Dẫn Ngọc Đế Cơ về Hinh Hòa Cung, dọc đường đi, nó ríu rít không ngưng.
“Mẫu phi, khi nào mẫu phi mới có thể cho Ngọc Nhi thêm muội muội?”
“Hả? Sao Ngọc Nhi biết là muội muội? Không thích đệ đệ à?”
“Đệ đệ có đẹp như Ngọc Nhi không?”
Ta cười điểm nhẹ lên trán nó.
Nó như nhớ tới gì đó, vội kéo tay ta hỏi: “Mẫu phi, hôm nay phụ hoàng có tới thăm người không?”
Bế hài tử lên, để nó ngồi trên đùi mình, ta nhẹ giọng: “Có.”
“Thật sao?” Hài tử mở lớn hai mắt, “Vậy Ngọc Nhi có thể gặp phụ hoàng đúng không?”
“Ừ, Ngọc Nhi vui không?”
“Vui, những ngày Ngọc Nhi ở chỗ mẫu phi có phải mỗi ngày đều được gặp phụ hoàng không?”
Chần chờ, ta gật đầu lần nữa: “Vậy Ngọc Nhi còn nhớ những gì phụ hoàng con nói ở hậu viện bãi săn năm ngoái không?”
“Câu nào?”
Ta nhắc: “Chính là, Ngọc Nhi nói muốn phụ hoàng đổi giường trong phòng mẫu phi...”
Hài tử gật đầu thật mạnh: “Nhớ rồi, a, ý mẫu phi là Ngọc Nhi có thể nằm ngủ giữa người và phụ hoàng đúng không?”
“Lời này không phải mẫu phi nói.”
Ngọc Đế Cơ bật cười: “Mẫu phi có chơi với Ngọc Nhi không?”
Đầu óc hài tử xoay chuyển thật nhanh, ta ngẩn ra, chỉ có thể gật đầu: “Có, mẫu phi sẽ chơi với Ngọc Nhi. Phải xem phụ hoàng con có cho con ngủ ở giữa không, nếu có, mẫu phi sẽ giữ con ở Hinh Hòa Cung, mỗi ngày gặp phụ hoàng mình, thế nào?”
Hài tử vội đưa ngón út ra: “Được, vậy ngoéo tay làm chứng!”
Ngoéo tay làm chứng.
“Vậy Ngọc Nhi đi chờ phụ hoàng về!” Nó nhảy xuống, lao ra ngoài.
Nhìn thân ảnh nhỏ bé biến mất, nụ cười trên mặt ta chậm rãi đọng lại.
Ta chỉ hi vọng, quyết định này của ta, là sai.
Buổi tối, hắn quả nhiên vẫn tới, thấy Ngọc Đế Cơ cũng ở đây, rõ ràng giật mình.
Đế Cơ tươi cười quấn lấy, đòi hắn ôm.
Bế hài tử lên, hắn mới nhìn ta: “Ngọc Nhi sao lại ở chỗ nàng?”
Rót trà cho hắn, ta đáp: “À, không phải bụng Diêu Phi đã lớn rồi sao? Còn phải chiếu cố Ngọc Nhi, rất vất vả, thần thiếp để Ngọc Nhi ở Hinh Hòa Cung mấy ngày, thần thiếp cũng thích Ngọc Nhi.”
Ta vừa dứt lời, Ngọc Đế Cơ liền ôm lấy cổ hắn, nói: “Phụ hoàng còn nhớ chuyện đã hứa với Ngọc Nhi ở bãi săn không?” Thấy hắn nhíu mày, hài tử vội vội vàng vàng nhắc, “Chính ngài nói giường của mẫu phi quá nhỏ, không thể ngủ ba người. Vậy hiện tại giường trong phòng mẫu phi đủ lớn rồi, Ngọc Nhi muốn ngủ cùng phụ hoàng.”
“Ngọc Nhi...” Hắn dở khóc dở cười.
“Phụ hoàng không được chơi xấu, lời phụ hoàng đã nói không thể thay đổi.” Ngọc Đế Cơ nghiêm trang nói.
“Ai bảo lời phụ hoàng nói hông thể thay đổi?”
“Tiên sinh bảo. Ngọc Nhi vốn muốn đổi Dương tướng quân về dạy Ngọc Nhi, nhưng tiên sinh bảo, là phụ hoàng hạ chỉ lệnh ông ấy tới dạy, lời phụ hoàng nói không phải trò đùa, không thể rút lại.”
Ta nghe mà muốn cười, thấy sắc mặt hắn trầm xuống, nghẹn lời, nhưng không thể phản bác.
Ban đêm, Ngọc Đế Cơ quả nhiên ngủ ở giữa.
Kế hoạch toàn thắng, hài tử rất vui, che miệng cười với ta.
Ta duỗi tay nhéo mũi nó, nó xoay người về hướng hắn, khuôn mặt nhỏ nhích lại gần.
Liên tiếp năm ngày, mỗi lần hắn tới, mỗi đêm Đế Cơ đều ngủ giữa chúng ta.
Hắn vẫn không tức giận, điều này khiến ta càng yên tâm, hắn trước nay sủng ái Đế Cơ, không phải sao? Mà đối với ta, hắn trước sau vẫn quan tâm như một.
Ngày tháng cứ bình đạm trôi qua.
Ta vẫn chưa có tin tức liên quan đến Tuyền Nhi, nhưng trong cung lại có một chuyện không lớn không nhỏ.
Nguyên Thừa Hạo tấn phong Trịnh Quý Tần thành Chiêu Nghi.
Chỉ có một câu “Trịnh thị hầu hạ chu đáo“.
Việc này khiến hậu cung dấy lên lời đồn, ta không khỏi nhớ lại lời Diệp Mạn Trinh nói, còn cả những biểu hiện bình thường của hắn ở trước mắt ta.
Thuốc Tùy thái y phối cho ta vừa lúc đã dùng một chu kỳ, ông ấy tới Hinh Hòa Cung thỉnh mạch.
Nghe bảo thân thể ta đã ổn, A Man mới yên tâm.
Ông không lập tức trở về, nói: “Nương nương, chuyện thần nói với người...”
Ta ngồi dậy: “Tùy đại nhân cũng không xác định, bổn cung không chắc.”
“Nương nương không dám?”
Hơi chần chờ, ta cuối cùng vẫn gật đầu. Quả thật ta không dám.
Tùy thái y không ép ta, đứng dậy: “Nương nương không giống người làm việc không quyết đoán như thế.”
Ông ấy ra ngoài, ta vẫn còn suy nghĩ lời ông ấy nói.
Ngay sau đó, thở dài một tiếng.
Ông ấy từng nói, Nguyên Thừa Hạo bị thương, ông ấy đau lòng hơn bất cứ ai...
Sai người mời Niên Tần tới, nhắc với nàng chuyện của Nguyên Thừa Hạo, nàng cười đáp: “Kỳ nghệ của Hoàng Thượng tiến bộ không ít, tần thiếp sớm đã không phải đối thủ của Hoàng Thượng. Nương nương còn bảo tần thiếp giúp Hoàng Thượng giải sầu, ba ván Hoàng Thượng đã thắng tần thiếp, ngược lại là tần thiếp khiến Hoàng Thượng cảm thấy không thú vị.”
Trước mặt ta, Niên Tần luôn thẳng thắn như vậy.
Trên mặt ta tuy cười, nhưng bên dưới đã nắm chặt hai tay.
Đêm nay, hắn không tới Hinh Hòa Cung, Ngọc Đế Cơ thất vọng, kéo góc áo ta hỏi: “Mẫu phi, sao phụ hoàng còn chưa tới?”
Ta biết, đêm nay hắn qua Duẫn Hi Cung. Trịnh Chiêu Nghi mới được tấn phong, hắn đương nhiên sẽ tới đó.
Ta vuốt ve đầu hài tử, nói: “Ngọc Nhi lên giường chờ đi, phụ hoàng con rất nhanh sẽ tới đây.”
Đế Cơ nghe thế, vội vàng vào trong.
Truyền Thập Đắc công công, ta bảo hắn qua Duẫn Hi Cung mời Nguyên Thừa Hạo tới.
Gã không khỏi giật mình, trước nay ta chưa từng chủ động phái người đi mời hắn, huống chi hôm nay hắn còn ở trong cung của phi tần khác.
Thời điểm hắn tới, ta đang bò lên cái thang vừa sai người dọn ra. A Man và đám cung nhân căng thẳng đứng bên dưới, sợ ta ngã xuống. Hắn vừa vào cửa, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi ngẩn ra, nhíu mày hỏi: “Nàng ở đây làm gì?”
“Tần thiếp nghe nói treo tơ hồng lên cành cây cao nhất, người tốt sẽ cả đời bình an.”
“Hồ nháo, còn không leo xuống? Trèo cao như vậy, có biết nguy hiểm thế nào không?” Nam tử lo lắng.
Trái tim ta thắt chặt, hít sâu mọt hơi, mới nói: “Không sao, thần thiếp sắp xong rồi, Hoàng Thượng chờ một chút.”
“Sinh Nhi...”
“Vâng, xong rồi, thần thiếp xuống ngay.” Chậm rãi bò xuống, ánh mắt thoáng qua nam tử đang ngẩng đầu nhìn ta. Cắn răng, trượt chân một cái, ta sợ hãi ngã xuống.
“Nương nương!”
Nam tử vội phi người lên ôm lấy ta, xoay vòng mấy cái, cả hai an toàn đáp xuống mặt đất.
“Trẫm đã nói rất nguy hiểm, sao nàng không nghe!” Hắn quở trách.
Do dự nhiều ngày như vậy, đau khổ giãy giụa giữa tin hay không, ta cuối cùng vẫn không thuyết phục được chính mình.
Tùy thái y nói đúng, lúc này đây, vì Nguyên Thừa Hạo, chỉ vì hắn.
Cho nên, ta lựa chọn thử.
Lòng bàn tay đặt trên ngực hắn, cảm nhận nhịp tim hắn đập dồn dập.
“Sinh Nhi, có bị thương không?” Thấy ta không nói lời nào, hắn bối rối.
Mà ta bỗng nhiên nhịn không được mà rơi lệ, bắt lấy vạt áo trước ngực hắn, cắn răng: “Ngươi là ai?”
Rốt cuộc là ai?
Hắn không ngờ ta sẽ hỏi như vậy, đương nhiên sửng sốt.
“Phụ hoàng tới rồi!” Ngọc Đế Cơ vội vã chạy ra, thấy tình hình bên ngoài, hài tử sợ hãi đi tới, nhỏ giọng gọi, “Phụ hoàng...”
Ta nhìn đứa nhỏ, chỉ nói: “A Man, dẫn Đế Cơ đến phòng ngươi, không có mệnh lệnh của bổn cung, không được phép ra ngoài.”
Các cung nhân còn chưa hoàn hồn, hắn đã kéo ta vào phòng.
Phía sau, tiếng kêu “Phụ hoàng” của Đế Cơ sớm đã bị cửa phòng cản lại.
“Ngươi... Rốt cuộc là ai?” Ta không giãy giụa, mặc hắn kéo vào, chỉ hỏi một câu ngắn ngủi.
Hôm đó, tờ giấy Tùy thái y đưa cho ta chỉ viết một câu: Bệnh tình của Hoàng Thượng dường như đã khỏi.
Chỉ một câu này thôi, ông ấy là muốn nói với ta, bệnh của Nguyên Thừa Hạo không phải do ông ấy chữa khỏi. Nhưng, ngay cả ông ấy cũng trị không được, còn ai có thể trị khỏi? Nếu Nguyên Thừa Hạo thật sự khỏe lại, vì sao hắn không nói?
Ý của Tùy thái y quá rõ ràng, ông ấy nghi ngờ Nguyên Thừa Hạo không phải Nguyên Thừa Hạo.
Khi ấy ta thật sự sợ hãi, không thể tin được, cũng không muốn tin.
Cho nên, ta thử hắn nhiều lần như vậy.
Cố ý xem vết thương trên người hắn, còn lợi dụng Đế Cơ thử sức nhẫn nại của hắn. Nhưng hắn không có vấn đề gì, bởi vậy ta còn tưởng rằng chỉ là chúng ta quá căng thẳng mà hiểu lầm mà thôi.
Hắn lại nói: “Hồ đồ rồi sao? Thế mà hỏi trẫm là ai.”
Ta hi vọng ta hồ đồ rồi, nhưng không phải thế!
Lui nửa bước, ta lắc đầu: “Ngươi không phải chàng.”
Hắn khẽ cười: “Nói bậy gì đó.” Hắn duỗi tay tới, lần này ta không trốn, tùy ý để hắn kéo qua.
Ta giơ tay xoa khuôn mặt nam tử: “Gương mặt này dù có giống thì thế nào? Ngươi vẫn không phải chàng. Đúng vậy, rất giống, thiếu chút lừa được tất cả mọi người.”
Trong đầu hồi tưởng sự dịu dàng hắn dành cho ta mấy ngày nay, thì ra tất cả đều chỉ là giả vờ.
Ta run rẩy hỏi: “Còn ngụy trang gì nữa?”
Đôi mắt kia rõ ràng sáng lên, cánh tay ôm ta chưa từng thả lỏng, hắn chỉ nói: “Trẫm không cần ngụy trang, trẫm chính là hoàng đế Tây Chu.”
Lời hắn nói khiến ta càng run rẩy, điều ta sợ hãi nhất vẫn thành sự thật sao?
“Là ngươi... Là ngươi giết chàng?”
Giết Nguyên Thừa Hạo, sau đó thay thế hắn, chính mình làm hoàng đế.
Nam tử chăm chú nhìn ta, không nói một lời.
Lại nghĩ tới Tuyền Nhi, lòng đau khiến ta không thể hít thở, ta liều mạng mới có thể nói ra mấy chữ: “Tuyền Nhi... Cũng là ngươi...” Cả người mềm nhũn, ta căn bản không thể đứng vững.
Thì ra, lời hắn nói ngày đó là sự thật.
Hài tử của ta, đã chết non...
Bởi vì đó căn bản không phải con của hắn, cho nên hắn mới không thèm gặp mặt. A, Nguyên Thừa Hạo sao có thể không muốn gặp con ta một lần.
Trách không được thời gian lâu như vậy, người dẫn Tuyền Nhi đi một chút động tĩnh cũng không có! Trách không được tất cả đều kỳ lạ như vậy!
Thì ra là thế, thì ra là thế!
Nhưng ta, thế mà ngay cả hắn là ai cũng không biết!
Nam tử cúi người bế ta lên, ta liều mạng giãy giụa, hắn đến bên mép giường mới buông ta xuống.
Đỡ mép giường, ta đứng dậy muốn đi xuống.
“Đi đâu?” Hắn đè ta lại.
“Đi tìm Thái Hoàng Thái Hậu!”
Hắn nhíu mày, vẫn thong dong nói: “Trẫm trước nay chính là hoàng đế Tây Chu, nàng đi tìm Thái Hoàng Thái Hậu thì như thế nào?”
“Ngươi không phải!” Ta cắn răng phản bác.
Nhân lúc hắn không đè phòng, ta đưa tay cào mặt hắn một cái. Ta muốn lột mặt nạ da của kẻ này, nhưng nó căn bản không rời xuống.
Không, nói đúng hơn là, căn bản không có.
Hắn đau đến nhíu mày, lòng bàn tay lướt qua mấy vết cào trên má, cười nhạo: “Sao hả? Còn tưởng gương mặt này của trẫm là giả à? Tuyền Nhi, nàng không phải mới quen biết trẫm. Nếu muốn giả mạo, đeo mặt nạ không phải ý kiến hay, trẫm nói nàng biết, từng có loại thuật dịch dung đã thất truyền nhiều năm có thể tự động thay đổi cốt cách bột mặt.”
Ta hoảng sợ.
Hắn lại nói: “Có điều trẫm không làm vậy, nhìn cho rõ đi, gương mặt này của trẫm, chắc chắn không giả.” Dứt lời, hắn đưa mặt lại gần thêm một chút.
Ngũ quan tinh xảo, vẫn hoàn mỹ không chút tì vết.
Chỉ có ba vết cào màu hồng kia phá lệ chói mắt.
Nhưng, dù là thật thì có thế nào?
Hắn không phải Nguyên Thừa Hạo, không phải Nguyên Thừa Hạo!
Tùy thái y sẽ không bắt mạch sai, mà hôm nay việc ta thử cũng đủ chứng minh tất cả. Nguyên Thừa Hạo không thể dùng chân khí, nếu không đêm đó, hắn cũng không vì bế ta mà cam tâm tình nguyện chịu một mũi tên kia!
Nhớ lại đêm đó, ta hận không thể cùng hắn rời đi, bây giờ nghĩ lại, hối hận đã không kịp.
Nhưng người trước mặt có thể dễ dàng đón được ta từ trên cao ngã xuống.
“Sinh Nhi, sau này không được nói mê sảng vậy nữa. Nếu để người khác nghe thấy, trẫm cũng không bảo vệ được nàng.” Hắn lại dịu dàng với ta.
Ta cắn răng: “Ta không sợ ngươi giết!”
Ta đã từng sống rất cẩn thận, đều vì ta để ý người mình yêu thương đều ở bên cạnh.
Nhưng hôm nay, người ta yêu và con của ta đều không còn, ta còn để ý gì nữa chứ? Còn sợ người trước mặt sao?
Trong mắt hắn lộ rõ sự chua xót, bàn tay bắt lấy bả vai ta theo đó dùng sức, hắn đứng dậy, nói: “Trẫm sẽ không giết nàng, trẫm thích nàng.”
Ta nhảy xuống giường, cả người đã không còn sức, cứ thế mà ngã nhào xuống đất, hắn kinh hãi, mà ta chỉ biết bắt lấy ống tay áo của hắn, hỏi: “Chàng chết rồi sao?”
Từ đầu đên cuối đều không chịu thừa nhận hắn không phải Nguyên Thừa Hạo, nhưng giờ phút này, hắn lại hỏi: “Nàng nói xem?”
“Ưm...” Ta bật khóc thành tiếng, “Tại sao? Tại sao lại giết chàng!”
Hắn cúi người, giọng nói lạnh lẽo: “Bởi vì trên thế gian này chưa từng có Nguyên Thừa Hạo thứ hai.”
Hít sâu một hơi, ta cắn răng nói: “Cho dù chàng đã chết, ngươi chẳng qua cũng chỉ là thế thân! Vĩnh viễn chỉ là thế thân! Vĩnh viễn cũng không thể trở thành Nguyên Thừa Hạo thật sự!”
Hắn nhíu mày, đưa tay lên cao nhưng không hạ xuống, sau một lúc lâu, mới nói: “Chẳng lẽ ta không tốt với nàng sao?”
Cả người run rẩy, tốt, hắn đối với ta rất tốt.
Cho nên ta không dám dễ dàng đưa ra kết luận người trước mặt rốt cuộc có phải Nguyên Thừa Hạo không.
Cho nên, thời gian dài như vậy, ta chỉ có thể thử hết lần này tới lần khác.
Ngày tháng cho rằng hắn là Nguyên Thừa Hạo, ta cảm thấy may mắn, lại cảm thấy thấp thỏm.
Bởi vì, ta không chắc chắn.
Mỗi ngày đều phải vượt qua sự hoảng loạn.
“Trẫm có thể cho nàng thân phận tôn quý, có thể để vị trí thái tử cho con của chúng ta.” Hắn mềm giọng.
Ta cười lạnh: “Con? Con nào?”
“Con của chúng ta.”
Ta nhìn hắn chằm chằm: “Cung Vũ Sinh ta cả đời này chỉ có một hài tử, tên Nguyên Dịch Tuyền!”
Cho dù Tuyền Nhi chết, cho dù Hạo đã chết, tất cả đều sẽ không thay đổi!
Hắn giận giữ đứng dậy, trầm giọng: “Như vậy, mấy ngày nay nàng là cố ý cách xa ta? Cố ý kéo Ngọc Nhi tới Hinh Hòa Cung?”
Hắn đúng là không phải kẻ ngốc, rất nhanh đã nhìn ra mọi chuyện.
Trước khi xác định hắn rốt cuộc có phải Nguyên Thừa Hạo hay không, ta sao có thể để hắn chạm vào ta? Nhưng nếu hắn là thật, ta làm như vậy chắc chắn sẽ khiến hắn tổn thương. Chuyện bốn năm trước ta không có cách nào giải thích, hiện tại ta không muốn tạo thêm nhiều hiểu lầm hơn nữa. Mà Ngọc Đế Cơ tới, chính là cách tốt nhất. Hài tử có thể hóa giải mọi xấu hổ, cũng có thể giúp ta không bị hắn chạm vào.
Thái độ hắn đối với Đế Cơ khiến ta từng cho rằng hắn là chàng.
Cắn môi, nước mắt vẫn cứ rơi xuống.
Tất cả hắn đều che giấu tốt như vậy, hắn biết cả hậu cung, không, cả Tây Chu thành kẻ ngốc.
Ai có thể ngờ hắn không phải Nguyên Thừa Hạo?
Bây giờ cho dù ta nói ra, thử hỏi thiên hạ này tin ta có thể có mấy người?
Thậm chí chuyện trên người Nguyên Thừa Hạo có bao nhiêu vết thương hắn cũng biết, nhưng vết thương đó, là thật. Còn cả lần đó ở Du Châu, hắn ám sát Nguyên Thừa Hạo, sau đó, bản thân ngụy trang thành hắn trọng thương trở về, không ai hoài nghi, ai cũng không hoài nghi...
Hắn, vì ngồi lên chiếc long ỷ kia, rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện?
Những vết thương đó đều là thật!
Nam tử xoay người nhìn ta, hỏi: “Rốt cuộc sao nàng biết được?”
Ta không đáp, chỉ hỏi: “Người lần đó ở yển hồ là ngươi?” Ta từng ở yển hồ gọi “Hạo”, nhưng Nguyên Thừa Hạo lại nói, trên đường đi tới ngoại ô Du Châu, ta mới gọi tên chàng lần thứ hai.
Ta tưởng chàng hồ đồ, nào ngờ sự việc lại là như vậy?
Hắn gật đầu.
A, ta sớm nên nghĩ tới, lần đó hắn chẳng qua là muốn thử, thử xem ta rốt cuộc có thể nhận ra hắn hay không.
Ta không thể thừa nhận, hắn đã thành công, thật sự rất thành công.
Ngay lúc đó, ta không nhận ra hắn.
“Sinh Nhi, quên chuyện trước kia đi, ta vẫn là người đó trong lòng nàng.”
“Có thể sao? Người trong lòng ta là Hạo, còn ngươi phải không? Một người ngay cả tên cũng không dám để lộ, thật đáng thương!” Hắn không chịu nói hắn là ai, mà điều ta muốn biết chính là hắn vì sao lại thích ta?
Vì sao, hắn giống như đã quen ta từ lâu vậy?
Nắm chặt cổ tay trắng nõn của ta, hắn lạnh giọng: “Ta là Nguyên Thừa Hạo, nàng còn không rõ sao?”