☆ Chương 68: Đoàn viên
Tin tức chiến thắng truyền đến tinh tế cùng lúc, vô số người, bất kể là thường dân hay quý tộc tất cả đều đi lên đường, hoan thanh tiếu ngữ vang vọng toàn bộ phố lớn ngõ nhỏ. Tất cả mọi người hoặc bưng hoa tươi, hoặc tay cầm ruy băng, chạy đầy đường.
Sau khi là nhân loại rời khỏi trái đất, lần đầu tiên giành được thắng lợi to lớn như vậy, ý nghĩa này là từ nay về sau tinh tế có thể an ổn thái bình trong vũ trụ, từ trước đến nay Lan Đặc tinh hệ là bá chủ trong vũ trụ, thích đi khiêu khích khắp nơi, bao nhiêu tinh cầu đều nhịn đến ói ra, bây giờ lại bị tinh tế nhổ tận gốc, điều này không phải chuyện tốt sao?
Mọi người hoan thanh tiếu ngữ, ngay cả người chủ trì kênh tin tức từ trước đến nay luôn trang nghiêm thì hôm nay cũng trang phục lộng lẫy, cười nói ríu rít, lúc truyền bá cũng dùng diệu ngữ, khiến mọi người cười ha ha.
Ngày này đám người trên tinh tế chờ quá lâu rồi, ba chục ngàn năm qua, mọi người tâm thần bất định bất an trong chiến hỏa, cho dù có các đại quý tộc che chở, thế nhưng ai có thể cam đoan thắng lợi vĩnh viễn thuộc về tinh tế chứ? Các thường dân không có năng lực tự vệ, chỉ có thể dựa vào, thế nhưng sự sợ hãi trong lòng vẫn không hề thiếu.
Đối với đại quý tộc mà nói, trận chiến này như báu vật vậy, đây là một lần sửa sử ghi, địch nhân lớn nhất tinh tế bị nhổ tận gốc, đối với các đại quý tộc thiếu con nối dòng mà nói, cũng là niềm vui đáng giá cổ vũ. Số lượng của đại quý tộc quá ít so với thường dân, thế nhưng năng lực sinh sản giảm xuống, ai có thể chắc là đến cuối cùng đại quý tộc có thể có nhiều ít? Có thể diệt tuyệt luôn hay không? Dị năng có thể biến mất hay không? Tất cả chuyện này đều là ẩn số.
Phủ Bái Đức Lỗ, mỗi một người hầu mặt đều mang kiêu ngạo tự hào, bởi vì trận chiến thắng này là dưới sự lãnh đạo của thiếu chủ nhân họ, đây không đáng để bọn họ kiêu ngạo sao? Chủ của họ là đại anh hùng toàn bộ tinh tế, chỉ cần nghĩ tới đây, họ đã cảm thấy bước đi có lực, dù cho đi ra ngoài, bạn bè bên ngoài của họ và người nhà cũng sẽ ánh mắt hâm mộ nhìn họ, bởi vì ngày nào họ cũng có thể nhìn thấy người nhà và con cái của anh hùng! Còn thiếu chủ, sớm muộn gì cũng quay về à!
Sáng sớm Trương Vũ đã rời giường, từ khi bắt đầu tiếp xúc với tất cả việc buôn bán của phủ Bái Đức Lỗ, mỗi ngày trôi qua của Trương Vũ đều rất phong phú, kiểm tra sách bán buôn, nếu không quá hiểu về ngành này thì khiêm tốn học hỏi, bây giờ đã có thể một mình đảm đương một phía rồi, hơn nửa năm qua, ngây ngô của ngày xưa đã biến mất, khí chất trên người cậu bây giờ đã thay đổi, trở nên trầm ổn ôn hòa. Hơn nữa có con rồi, Trương Vũ càng có thêm vài phần phong thái, khuôn mặt vốn đẹp trai càng thêm mê người.
“Cục cưng ngoan nhé, ba ba thay quần áo cho Đại Bảo, Tiểu Bảo đưng bò loạn nhé, cẩn thận ba ba sẽ giận!” Trương Vũ vỗ vỗ cái mông của Tiểu Bảo, ôm con trai lớn đang bĩu môi, đôi mắt băng lam loáng ra ủy khuất, người ta vẫn chưa tỉnh ngủ gì hết mà đã bị ba ba xấu xa đánh thức, hức hức, thật là đau chim quá à ~ Đại Bảo cúi đầu, tay nhỏ bé xoa mắt, đầu nhỏ màu trà dùng sức vùi vào lòng ba ba.
“Ha ha, Đại Bảo có phải là chưa tỉnh ngủ không?” Trương Vũ vỗ vỗ bé cưng lớn, nhìn phản ứng đáng yêu của con trai, nhịn không được mà “moa moa” hôn hai má con lớn, Đại Bảo nhận được chiếc hôn ngọt ngào của ba ba, xấu hổ, càng không chịu ngẩng đầu, “Cục cưng ngoan, mau giơ tay lên, ba ba thay quần áo cho cục cưng nè, cục cưng không nhớ cha con hả?”
“Papa....” Đại Bảo ngoan ngoãn giơ tay lên, chớp mắt to đẫm nước, để ba ba thay quần áo cho mình. Đại Bảo và Tiểu Bảo đã chín tháng rồi, có thể nói một ít từ đơn giản, ông nội, bà nội, ba ba đều biết nói.
Tiểu Bảo an tĩnh hơn Đại Bảo, thế nhưng theo Hách Nhĩ nói, thiên phú của Tiểu Bảo còn tốt hơn Đại Bảo một ít, thế nhưng Đại Bảo cũng rất giỏi, hai đứa bé đều rất ưu tú, kiêu ngạo trong lời nói không như biểu hiện.
Trương Vũ thay đồ cho Đại Bảo xong, Tiểu Bảo đã ngoan ngoãn ngồi một bên y y nha nha tự mình kiếm chuyện vui đùa, trong tay là một hạt giống hoa Lan Tư quản gia tìm cho, loại hạt hoa này là để các bé cưng của đại quý tộc tinh tế rèn đúc dị năng hệ mộc, các bé chỉ cần đưa dị năng vào hạt hoa sẽ nảy mầm, hơn nữa sau khi những hạt hoa này nảy mầm rồi, củ của nó có vị ngọt có thể ăn, cho nên không hề lo các bé ăn vào có phản ứng dị thường gì.
Hạt hoa trong tay Tiểu Bảo đã bắt đầu nảy mầm, đến khi nở hoa, Tiểu Bảo sẽ vui mừng hé ra mấy cái răng nhỏ nhắn trong mieenjg, mặc dù không cười ra tiếng, thế nhưng sự vui mừng của Tiểu Bảo có thể cảm hoá người khác, Tiểu Bảo cầm hoa thân Trương Vũ: “Cho, cho ba ba.....” Tiểu Bảo nói rõ hơn Đại Bảo một chút, Tiểu Bảo kích động nên khuôn mặt nhỏ nhắn có hơi hồng, đem hoa cho ba ba.
Trương Vũ nhìn hoa hoa trong tay Tiểu Bảo, cảm động cực kỳ, ôm lấy Tiểu Bảo, hôn lên: “Tiểu Bảo của ba thật tri kỉ! Ưm moa, ba ba hôn một cái nào!”
Tiểu Bảo xấu hổ tránh thoát cái ôm của ba, vặn vẹo mông nhỏ bò đến bên kia, nhất định không thèm ngoảnh đầu nhìn ba ba.
Khiến Trương Vũ “Ha ha” cười to.
Mặc quần áo tử tế cho hai đứa con trai, Trương Vũ ôm trong lòng một đứa, Vỏ Trứng ôm một đứa.
Bây giờ Vỏ Trứng theo Trương Vũ, Vỏ Trứng đã được thăng cấp, rất thông minh, nó cũng thích con nít, cũng sẽ bán manh làm nũng, chơi với ha bé rất vui, cho nên lúc Trương Vũ bận đều là Mạnh Hinh và Vỏ Trứng trông bé, mà Hách Nhĩ vẫn luôn ở quân bộ, cho nên thời gian ở cùng bọn nhỏ càng ngày càng ít.
Khi các bé theo ba ba đến phòng ăn, kinh ngạc phát hiện ông nội cũng ở đây, Hách Nhĩ thấy hai bé cũng không tiếp tục căng mặt than nữa, vui vẻ đứng lên vươn tay bế hai bé: “Lại đây ông nội ôm cái!”
Trương Vũ đặt bé lên tay Hách Nhĩ, cậu ngồi xuống, hôm nay mọi người đều rất vui, Lan Tư quản gia cười tủm tỉm nhìn mấy người chủ của mình, hôm qua nhận được thông báo của Khoa Nhĩ thiếu gia, bảo hôm nay về, khó có được người một nhà đoàn tụ, thảo nào tâm tình của mọi người đều thế. Đừng thấy bình thường ông chủ ngoài miệng không nói trên thực tế nhớ thiếu gia không ít tẹo nào đâu!
Khoa Nhĩ lúc này đang làm gì? Bây giờ anh đã chuồn mất rồi, mặc dù chuồn mất thì có hơi kì nhưng mà Khoa Nhĩ thượng tướng chuồn một cách quang minh lỗi lạc không có một chút hối cải, mặc dù đối với anh mà nói thì thắng trận đúng là làm anh vui thật, thế nhưng vinh quang lớn hơn nữa thì cũng kém quan trọng so với đoàn tụ với người nhà, cho nên nhắn nhủ ngắn gọn cho đám Tây Tư xong, Khoa Nhĩ phủi mông leo lên phi thuyền đi mất.
Càng đến gần tinh tế thì tâm tình của Khoa Nhĩ lại càng bất an lo lắng không yên, có câu gần quê tình hãi, Khoa Nhĩ cảm nhận khắc sâu. Không biết bây giờ Trương Vũ ra sao, hai cục cưng biết kêu mình là cha chưa? Còn có còn có....
Khoa Nhĩ kiềm chế lại sự lo lắng không yên lại có càng nhiều mong đợi hơn cho tới khi vào phủ Bái Đức Lỗ.
Bọn người hầu Bái Đức Lỗ nhận được tín hiệu của thiếu gia nhà mình, đều thừ ra, thế nhưng rất nhanh thì lại phản ứng kịp, mở lưới phòng hộ ra, để thiếu gia đáp xuống đất, đồng thời mau chóng thông báo cho mấy người ông chủ. Sau đó trong mắt chứa ý sùng bái nhìn thiếu gia đang hăm hở từ trên phi thuyền xuống.
Lúc biết Khoa Nhĩ trở về, Mạnh Hinh còn đang chơi với Tiểu Bảo, vèo một cái liền đứng lên, ôm Tiểu Bảo vội vã chạy ra ngoài, lúc đi ra vẫn vẫn không quên kéo theo Đại Bảo và Trương Vũ, Hách Nhĩ thì vẫn cái mặt đó: “Về thì về, còn phải kích động thế sao?” nói thì nói thế, nhưng cũng bước nhanh ra ngoài. Lan Tư quản gia nhìn ông chủ tâm khẩu bất nhất, bất đắc dĩ lắc đầu, nhưoongcungx cười mà chạy ra.
Khoa Nhĩ xuống khỏi phi thuyền, liền thấy cha mẹ và Trương Vũ đang đứng trên sân cỏ chờ mình. Viền mắt của Khoa Nhĩ không khỏi đỏ lên, nhìn mẹ và Trương Vũ một người ôm một bé cưng, thì cảm thấy hạnh phúc đến choáng.
“Khoa Nhĩ, anh đã về.” Trương Vũ bị mẹ chồng Mạnh Hinh đẩy một cái đẩy trước mặt Khoa Nhĩ, Trương Vũ nhìn Khoa Nhĩ gần một năm không gặp, chỉ cảm thấy anh gầy hơn hồi trước, cũng càng ít nói, khí tức xơ xác tiêu điều nhào tới trực diện. Có lẽ là nhớ quá ngược lại lại càng không biết nói gì mới được, Trương Vũ nói xong câu này, cũng không biết nên nói gì nữa.
Khoa Nhĩ nhìn Trương Vũ không biết chán, cậu ấy không thay đổi gì cả, vẫn đầy sức sống thanh xuân như vậy, nhưng rõ là thành thục rất nhiều. Đối với người đàn ông ít nói như anh, anh không biết dùng ngôn ngữ buồn nôn để biểu đạt sự nhung nhớ của mình, thế nhưng anh sẽ mãi yêu chàng trai này, bảo vệ cậu.
Mạnh Hinh và Hách Nhĩ đã đi khỏi sân cỏ từ lâu, theo cách nhìn của cha mẹ, Khoa Nhĩ bình an khỏe mạnh chính là an ủi lớn nhất, lúc này cần Khoa Nhĩ nhất chính là Trương Vũ, liền để cho bọn họ ở riêng một lát, Mạnh Hinh nhìn Tiểu Bảo trong ngực, giao Tiểu Bảo cho Vỏ Trứng, ý bảo đợi lát nữa rồi đưa cho bọn Khoa Nhĩ.
“Y y nha nha....” Đại Bảo trong ngực Trương Vũ dường như ngửi được mùi của cha, đầu nhỏ mò về phía Khoa Nhĩ, duỗi tay, “Đa đa...ôm...”
Tiếng của Đại Bảo lập tức phá vỡ cái nhìn ngu ngốc của Trương Vũ và Khoa Nhĩ cho nhau, Trương Vũ phản ứng lại, nghe Đại Bảo gọi Khoa Nhĩ đa đa, Trương Vũ nén nước mắt, cười: “Đây là Đại Bảo, anh, anh có muốn bế không?”
“Ừm, anh ôm nó.” Ánh mắt của Khoa Nhĩ cũng nhìn về phía Đại Bảo trong ngực Trương Vũ, Đại Bảo không hề luống cuống chút nào bẹt miệng duỗi tay qua cha.
Ánh mắt Khoa Nhĩ dịu dàng, động tác nhẹ nhàng ẵm Đại Bảo trong lòng Trương Vũ, thật mềm yếu, đây là thứ bật ra trong đầu Khoa Nhĩ đầu tiên, đây là lần đầu tiên Khoa Nhĩ trực diện ôm con của mình như thế, Khoa Nhĩ cảm thấy máu xương của anh cũng bắt đầu phát nhiệt, anh có đời sau rồi, là con của anh.
Vỏ Trứng rất có mắt, thấy chủ nhân và thiếu chủ nhân bắt đầu ôm con rồi, cộng thêm Tiểu Bảo bắt đầu giãy dụa muốn đến chỗ ba ba, Vỏ Trứng liền trực tiếp giao cho Trương Vũ, loáng cái lại lòi ra hai cái bóng đèn, cũng lặng lẽ rời đi.
Tiểu Bảo cũng duỗi tay muốn Khoa Nhĩ ôm, không chịu để cho Trương Vũ bế, Trương Vũ vỗ mông Tiểu Bảo một cái, nhìn Khoa Nhĩ cười nói: “Anh coi, anh về một cái, tụi nó liền không cần em nữa.”
Khoa Nhĩ một tay ôm Đại Bảo, một tay ôm Tiểu Bảo, nhìn Trương Vũ cười cười, hôn lên môi Trương Vũ một cái, thấp giọng nói: “Anh đã về rồi.”
“Ừm,“ Lần này Trương Vũ không có xấu hổ, ngẩng đầu, cũng hôn nhẹ lên môi Khoa Nhĩ một cái, “Hoan nghênh anh về.”
Hai người nhìn đối phương, nở nụ cười.
Đời này có người ở nhà chờ anh, cho dù thân tại ngục tù, anh cũng sẽ hoàn thành hứa hẹn với em, bình an trở về. Núi đao biển lửa thì có là gì? Chỉ cần em vẫn chờ anh, anh sẽ dám xông vào.
Cảm ơn sự cưng chìu của anh cho em, em từ mơ rất nhiều, thế nhưng không có giấc mộng nào đẹp bằng tình yêu tươi đẹp mà anh dành cho em, thiên sơn vạn thủy, thương hải tang điền, không biết là có thần linh thật không, em đều sẽ cúi đầu cảm kích, cảm tạ thần linh dẫn em tới gặp anh.
“Nắm tử thủ, dữ tử giai lão.”
“Cái gì?”
“Không có gì, nói đúng là chúng ta vẫn sẽ hạnh phúc như này, đúng không?”
“Ừm.” Khoa Nhĩ cưng chìu nhìn vợ nhỏ của anh: “Tất nhiên rồi.”
=====================
- ----Hoàn chính văn-----