Tình yêu chôn vùi theo tro cốt.
Chỗ mà Lai Lạp chọn là do lúc Bối Nhĩ còn sống tự cô chọn, là nơi có hoa tươi rực rỡ ngay phần mộ tổ tiên, Lai Lạp không tìm người giúp, tự hắn đào từng lớp bùn đất, sau đó hôn hũ tro của Bối Nhĩ, đặt hũ tro xuống. Dùng dị năng mài đá cẩm thạch, tự mình khắc chữ “Vợ yêu Bối Nhĩ” lên mộ bia rồi đặt phía trước mộ.
“Bối Nhĩ, đã lâu không gặp.” Lai Lạp nhẹ nhàng vuốt ve mộ bia, gió nhẹ nổi lên, dường như tay của vợ khẽ dỗ dành chồng, ánh mắt Lai Lạp quyến luyến: “Chúng ta ở chung tính ra cũng đã nghìn năm rồi, thế nhưng sao anh lại cảm thấy ngắn ngủi thế? Hôm qua bừng tỉnh thì em vẫn còn trong lòng anh, nhưng giờ thì em đã bỏ anh đi.”
“Anh vẫn nhớ rõ lần đầu anh gặp em!” Lai Lạp tựa vào mộ bia, hơi phiền muộn và nhớ nhung, ngửi mùi hoa nhàn nhạt chậm rãi nhớ lại: “Khi đó em mặc váy trắng, hỏi anh có muốn mua hoa không, có lẽ em cũng không biết đây là lần đầu có người hỏi anh là có muốn mua hoa hay không.”
“Lúc chúng mình kết hôn anh hỏi em có sợ áp lực không? Em bảo không sợ, bởi vì em yêu anh, muốn ở cùng với anh.” Lai Lạp ngẩng đầu nhìn đám mây màu trắng bồng bềnh trôi đi, áo cưới năm ấy, trắng noãn mê người, cũng nhớ kỹ nụ cười ngượng ngùng của Bối Nhĩ, thật ra hắn biết thời gian hắn dành cho Bối Nhĩ cực ít, hắn không có cách nào thừa nhận thay Bối Nhĩ nhũng khiển trách từ chính các đại quý tộc, biết trách nhiệm trên người mình. Hắn biết tất cả đều là do thân phận của hắn gây nên cho Bối Nhĩ.
Nếu như hắn không phải đại quý tộc, như vậy thì hắn và Bối Nhĩ sẽ là một đôi hạnh phúc nhỉ?! Sẽ hằng ngày giai lão, sống chung phòng, chết chung mộ.
“Anh biết em luôn cố sống, em sợ anh cô đơn, khổ sở. Em luôn cứ chịu đựng mấy thứ thuốc khó uống và những lần giải phẫu, cố gắng sống. Anh biết là em vẫn luôn sợ đau, thế nhưng anh lại cứ lờ đi.” Lai Lạp cười khổ, chua xót, đau khổ, mỗi một tư vị đều như dao cắt lòng hắn, khi đó nhìn vẻ mặt Bối Nhĩ đau đớn, nhưng vì hắn ích kỉ, không chịu buông tay, cho nên kiên định mà nhìn vợ chịu đau đớn, cũng không bằng lòng tha trị liệu cho vợ. Hắn thua thật rồi, hắn sợ.
“Anh còn nhớ là em thích hoa phượng điệp, em bảo chúng nó giống những con bướm tự do, có đôi có cặp, khi đó anh nói với em là chúng ta cũng sẽ có đôi có cặp, khi đó em chỉ cười cười sờ tai anh, không nói gì, anh hỏi em cười cái gì, em còn nhớ không?”
“Khi đó anh vẫn không biết tại sao em chỉ cười mà không nói, bây giờ anh hiểu rồi.” Lai Lạp rải hoa phượng điệp trong tay, “Em nhìn thấu hết rồi, biết tuổi thọ của em, biết em không thể mãi ở cạnh anh, Bối Nhĩ, so với em, có phải là anh quá yếu đuối đúng không?”
“Anh có nhiều trách nhiệm lắm, đây là em nói, em nói anh đã định trước là không thuộc về em, anh cũng không thèm tin. Chỉ là không có con thôi mà, sao lại không được chứ?”
“Anh biết em vẫn luôn áy náy, em không mang thai, anh nói em đừng sốt ruột, anh chỉ muốn em thôi, lúc đó em khóc, lúc đó anh nghĩ em cảm động vì lời anh nói, thật ra là em biết em không có cách nào theo anh, đúng không?”
“Anh không phải là một người chồng tốt, lúc em lo lắng mờ mịt lại không giúp được gì, im lặng nhìn em chìm trong đau đớn mà không biết, Bối Nhĩ, có phải không thể tha thứ cho anh đúng không?”
“Anh sắp làm cha rồi.” Lai Lạp trầm mặc nhìn mặt trời chiều ngã về tây, “Em nhớ bác sĩ trẻ tuổi kia không? Em còn khen ngợi quá đáng về dáng người của vị bác sĩ đó, tên y là Lý Nhĩ Lai Đức, y mang thai, là con anh.”
“Đứa bé đó yêu anh, giống như em yêu anh vậy.”
“Y là đứa bé tốt, Bối Nhĩ, anh không thể phụ y“. Lai Lạp vuốt mặt một cái, trầm mặc một lúc lâu, nói: “Y rất ngốc, rất ngây thơ, thậm chí nguyện ý đánh đổi mạng sống vì anh. Huống hồ, y mang thai con của anh.”
Bối Nhĩ, vợ anh, hẹn gặp lại. Đời này anh phản bội em anh thề, nếu có kiếp sau, xin cùng anh bình yên cả đời.
Trong vườn hoa, Lý Nhĩ Lai Đức đang hưởng thụ sự ấm áp của ánh mặt trời, bây giờ y còn đang ở phủ của Mạc Lý trưởng lão, bởi vì sắp sinh rồi, cho nên các bác sĩ kiến nghị đừng đi lại quá nhiều, để tránh khỏi xảy ra cái gì ngoài ý muốn.
“Anh về rồi à?” Lý Nhĩ Lai Đức ngẩng đầu nhìn Lai Lạp khẽ cười, “Làm xong rồi hả?”
“Ừ, làm xong.” Lai Lạp ngồi chồm hổm □, ôn hòa sờ bụng y: “Đứa bé có phá cậu không?”
“Không có, con rất tốt!” Dáng vẻ Lý Nhĩ Lai Đức khoan thai, tràn đầy hào quang tình mẹ, gương mặt gầy gò cuảy cũng không có vẻ tiều tụy nữa, ngược lại nhìn qua rất có tinh thần, y sờ bụng: “Bé cưng càng nghịch ngợm càng tốt, ít nhất cho thấy con rất khỏe.”
“Ừ, chăm sóc con cho tốt cũng đừng quên chăm sóc tốt thân mình.” Lai Lạp dặn dò: “Có muốn ăn gì thì nói tôi, tôi tìm cho cậu.”
“Ừm, em biết rồi.” Lý Nhĩ Lai Đức nhếch miệng, gật đầu, trong mắt loáng ra nước mắt, thế nhưng y dùng sức nháy mắt một cái, tựa như chưa từng xảy ra việc gì, Lai Lạp cúi đầu nên không thấy.
“Em có thể hỏi anh một vấn đề không?” Lý Nhĩ Lai Đức nói thật nhỏ, y nghiêng đầu nhìn về phía đóa hoa bên cạnh, “Anh hận em không?”
“.” Lai Lạp ngẩng đầu, sắc trời đã tối sầm xuống, gió mát thổi hiu hiu, lời của Lý Nhĩ Lai Đức tựa như tiếng gió nỉ non, bay đi. “Về thôi, gió lên rồi.”
“Vậy sao?” Lý Nhĩ Lai Đức quay đầu, dưới hoàng hôn, Lai Lạp có vẻ nho nhã ôn hòa, lẳng lặng chờ y. “Đúng rồi, trời tối rồi, mình về đi.”
“Tôi đỡ cậu!” Lai Lạp nhẹ nhàng nói.
“Được.” Lý Nhĩ Lai Đức nhẹ gật đầu, quay đầu nhìn về phía Lai Lạp: “Cảm ơn anh.”
“Nghỉ ngơi tốt đi.” Lai Lạp đưa Lý Nhĩ Lai Đức về phòng, nhìn y ngủ rồi đi.
Nghe được cửa phòng im hơi đóng lại, Lý Nhĩ Lai Đức mở mắt, y ngồi dậy, trong phòng vẫn không quá tối, y không bật đèn, chỉ ngồi im đó.
Y sờ bụng, một lúc lâu, thở dài.
“Trong lòng anh thật sự một vị trí cho em cũng không có sao?” Y rũ mắt, nước mắt “tóc” rơi xuống. Lý Nhĩ Lai Đức ngơ ngẩn ngồi đó, mở đèn bàn đọc sách lên, cầm viết lên bắt đầu viết, viết xong y đặt giấy vào trong hộc bàn, sau đó ngủ.
Thời gian giống như là một đứa nhỏ bướng bỉnh, mỗi ngày thoạt nhìn rất chậm, nhưng trôi qua rất nhanh.
Ngày dự sinh của Lý Nhĩ Lai Đức đã đến, mỗi một ngày đều rất hồi hộp, tất cả đám bác sĩ đều lo lắng chờ đợi, Ngõa Lạp Nhĩ có kinh nghiệm một lần được bị mời đến quý phủ của Mạc Lý trưởng lão làm bác sĩ chuyên trách.
Lý Nhĩ Lai Đức lại rất bình tĩnh, mỗi ngày đều nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, tản bộ đọc sách không thiếu cái nào, ngay cả Lai Lạp bình tĩnh cũng bắt đầu sốt ruột, mỗi ngày lo lắng nhìn Lý Nhĩ Lai Đức, không biết nên làm gì mới được, khiến Lý Nhĩ Lai Đức “ha ha” cười to miết, khuyên giải an ủi Lai Lạp đừng quá lo lắng.
Lai Lạp dù tĩnh táo đi nữa cũng không đè ép được tâm tình kích động lần đầu làm cha, thấy Lý Nhĩ Lai Đức vẫn tự nói với hắn, y hài lòng mọi thứ, thế nhưng lo lắng trong lòng không ít tí nào, hầu như mỗi ngày hắn đều muốn sờ bụng của Lý Nhĩ Lai Đức, nhìn con thành thành thật thật vung tay vung chân đùa giỡn, lúc này mới thở dài một hơi. Lý Nhĩ Lai Đức nhìn Lai Lạp chơi với con như thế, trong lòng vừa vui sướng lại vừa buồn. Nhưng dù thế nào đi nữa, vẫn là vui nhiều hơn.
Thời gian sinh đã tới rồi.
Lý Nhĩ Lai Đức bị Ngõa Lạp Nhĩ đưa đến phòng mổ, Lai Lạp chờ bên ngoài.
Đột nhiên nghe tiếng kêu đau của Lý Nhĩ Lai Đức, ngay sau đó giọng liền thấp xuống, thế nhưng tựa hồ là cố nén không phát ra tiếng, truyền ra tiếng nghẹn ngào.
Lai Lạp chưa bao giờ nghe Lý Nhĩ Lai Đức phát ra tiếng kêu thê thảm như thế, lòng hắn tựa như bị một cái búa lớn đập vào, rất đau. Hắn không nén lại được sự hoang mang muốn đi vào phòng mổ để xem Lý Nhĩ Lai Đức ra sao, thế nhưng hắn vào không được, dù đập cái cửa này vẫn không thể vào được.
“Được rồi, Lai Lạp, đừng đập, nếu cậu đập nữa, lỡ quấy rầy bác sĩ thì sao? Cậu muốn khiến họ một xác hai mạng sao?” Mạc Lý trưởng lão kéo cánh tay Lai Lạp lại, lạnh lùng nói.
“Tôi chỉ muốn vào nhìn y.” Lai Lạp mờ mịt nhìn Mạc Lý, thì thào nói.
“Quan tâm y vậy à? Lúc trước làm gì?!” Mạc Lý trưởng lão chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Mạc Lý trưởng lão đã thăm dò cặp này từ lâu, ông biết Lai Lạp không thích dựng phu này, nhưng bất kể nói từ góc độ nào, dù sao người con trai đó có con, vậy thì y chính là vợ của Lai Lạp, thiếu phu nhân của gia tộc Uy Nhĩ!
Đây là quy định ngầm của đại quý tộc tinh tế. Đối với vợ trước của Lai Lạp, mặc dù không Mạc Lý trưởng lão không vừa ý nhưng ông không nhúng tay vào chuyện yêu đương của nhà người ta, thế nhưng đối với Bối Nhĩ không thể sinh người thừa kế, Mạc Lý trưởng lão tỏ thái độ bất mãn rõ ràng, cho nên đối với dựng phu này tất nhiên là giữ gìn bằng mọi cách, sao còn nhớ tới Lai Lạp thân trong phúc mà không biết phúc nữa, có con nối dòng còn lo cho vợ quá cố, đối xử với dựng phu còn không bằng một ông già như ông nữa!
“Tôi,“Lai Lạp không nói, chỉ nắm chặt tay, nghe tiếng kêu thảm thiết trong cửa, mờ mịt không biết làm sao.
Mạc Lý trưởng lão thở dài, cũng bắt đầu lẳng lặng chờ đợi đứa bé sinh ra.
Lý Nhĩ Lai Đức coi như là một người mạnh mẽ, nhớ tới mấy ngày hôm trước, y chủ động tìm ông, không cho Lai Lạp vào phòng sinh ở chung lúc y sinh, nói nếu để cho Lai Lạp vào phòng sinh y sẽ tự sát. Nghĩ tới cảnh này, Mạc Lý trưởng lão nhìn Lai Lạp mờ mịt, lắc đầu, cái cặp tốn thời gian này.
“Con sinh ra chưa?” Lý Nhĩ Lai Đức kiên trì dù nửa tê, cho nên sau khi sinh con xong, y vẫn còn tỉnh, “Tôi muốn nhìn!”
“Chờ một chút, tôi xem cân nặng của đứa bé trước đã.” Ngõa Lạp Nhĩ cười tủm tỉm nói, sau khi cân bé cưng xong, ôm bé tới trước mặt Lý Nhĩ Lai Đức “Bảy cân đấy, rất khỏe mạnh nữa, là con trai, chúc mừng cậu.”
Lý Nhĩ Lai Đức si ngốc nhìn bé cưng trên tay Ngõa Lạp Nhĩ, bé cưng đạp chân nhỏ, muốn tới cạnh y, da có hơi đỏ, thế nhưng rất đáng yêu.
Lý Nhĩ Lai Đức hôn bé cưng một cái, “Con đẹp lắm, con ta.”
Tiếp theo nhìn về phía Ngõa Lạp Nhĩ, “Có thể giúp tôi lấy thuốc trong ngăn kéo không?”
“Thuốc gì?” Ngõa Lạp Nhĩ tò mò mở ngăn tủ ra, “Cậu bỏ vào lúc nào? Sao tôi không biết?!”
“Xin lỗi, bác sĩ Ngõa Lạp Nhĩ.” Lý Nhĩ Lai Đức nhịn đau, xuống giường đánh Ngõa Lạp Nhĩ ngất xỉu, y cầm thuốc Ngõa Lạp Nhĩ lấy ra, uống vào, ngồi im một hồi, nghe thấy con trai khóc “Oe oe”, lại trở về bên giường ôm lấy con trai mới sinh ra.
“Con trai, đừng trách ba ba lòng dạ ác độc.” Lý Nhĩ Lai Đức hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, trong mắt hàm nước, “Ba ba đã sai một lần rồi, không thể ở lại làm khó dễ cha con nữa, con là sự kiên cường của ba, có con, ba ba đã đủ rồi, thật.”
“Cả đời này ba ba cũng không làm chuyện gì đúng, bỏ thuốc cha con, khiến anh ấy đau khổ vô cùng, nếu như ba ở lại nữa, đối mặt dư luận, anh ấy chắn chắn sẽ phải kết hôn với ba, thế nhưng ba biết anh ấy yêu vợ ảnh, nếu như cưới ba, ba sẽ vào ở cái nơi mà cha con âu yếm với người trước, chuyện này rất không công bằng với cha con.”
“Ba đã có lỗi với anh ấy, bây giờ không thể lại khiến anh ấy dây dưa tình cảm nữa, con trai, tha thứ cho việc ba ba muốn bỏ con, con với cha con phải sống tốt, thoải mái, ba ba sẽ vẫn luôn nhìn theo con.”
Lý Nhĩ Lai Đức quyến luyến vô hạn hôn lên gương mặt con trai, nước mắt lóc tóc rơi xuống trên mặt bé cưng. Y nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, có lẽ là người tới, y đặt bé cưng lên trên giường nhỏ, nén nước mắt, cho Ngõa Lạp Nhĩ trên mặt đất uống thuốc, y lại uống một chai thuốc khác, trong nháy mắt, Ngõa Lạp Nhĩ trên mặt đất biến thành Lý Nhĩ Lai Đức, Lý Nhĩ Lai Đức biến thành Ngõa Lạp Nhĩ.
Mở cửa phòng ra, “Ha ha, mẹ con bình an, tộc trưởng Lai Lạp cậu có thể đi xem đứa bé.”
Không đợi Ngõa Lạp Nhĩ nói xong, Lai Lạp đã khẩn cấp khẩn cấp vọt vào phòng, tiếp theo Mạc Lý trưởng lão cũng vào. Ngõa Lạp Nhĩ rũ tầm mắt, đi.
Xin lỗi, bác sĩ Ngõa Lạp Nhĩ, qua năm tiếng ông sẽ bình thường lại, đến lúc đó ông chính là Ngõa Lạp Nhĩ, mà tôi đã đi rồi. Lai Lạp, hẹn gặp lại, hy vọng anh có thể chăm sóc tốt cho con trai của chúng ta, bảo trọng!
Một chiếc phi thuyền như thường ngày bay khỏi tinh tế bay về phía vũ trụ thần bí.
Lai Lạp xem thư trong tay, là Lý Nhĩ Lai Đức để lại cho hắn.
Lai Lạp:
Xin cho phép em gọi anh như thế, lúc anh thấy bức thư này thì em đã rời khỏi tinh tế. Rất lâu trước kia em đã thích anh, yêu anh như thế, thế nhưng em biết anh thương vợ anh, về việc đêm hôm đó, em muốn nói tiếng xin lỗi.
Em phải đi, từ nay trở đi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa. Em đã có lỗi với anh, không thể lại chiếm lấy hạnh phúc thuộc về vợ anh nữa. Về đứa bé này, em tin là anh sẽ thương nó, xin anh chăm nó cho thật tốt, đừng nói với nó về chuyện của em, được chứ? Em không muốn cho nó biết ba nó là một người đê tiện như thế, tha thứ cho sự ích kỷ của em.
Lai Lạp, em vẫn luôn gọi cái tên này trong lòng, lần này gọi anh trong thư như thế, hy vọng anh có thể nể mặt em tự động ròi đi, đừng giận.
Bảo trọng, Lai Lạp.
Lý Nhĩ Lai Đức.
Lai Lạp xem xong thư, trầm mặc không nói, đứa bé phía xa bắt đầu kêu khóc, hắn vẫy tay ra hiệu cho người hầu lui xuống, nhẹ nhàng bế con trai, vỗ lưng nó, đưa bình sữa cho con trai, ôn hòa dỗ con: “Cục cưng ngoan, uống sữa này, đừng khóc đừng khóc nhé.”
Chỉ là tâm, nhưng lại vô ích, gì cũng không nắm được.
J: Có mấy chỗ mình dịch là mẹ con hoặc đại loại vậy, dù là nam, thế nhưng mình không đổi vì trong raw là như thế, mình không thích việc phải đổi tất cả nguyên văn của tác giả nên nếu bạn nào có thắc mắc thì thôi nhé, nói rồi đó.