Tinh Tế Chi Thượng Tướng Phu Nhân Thị Hắc Hộ

Chương 310: Chương 310: Lật mặt




Sau khi rời khỏi căn cứ ngầm, bọn họ chạy như bay tới nơi được thả xuống ban đầu, trên đường đi qua bộ lạc Tổ Ong, không đúng, hiện tại đã không gọi bộ lạc Tổ Ong, mà là phế tích.

Khi Lộ Lê giết Job đã có dự cảm.

Hai bộ lạc khác nhanh chóng nhận thấy được việc Job làm, để nuốt chửng phần khoáng sản của bộ lạc Tổ Ong, cùng với thâu tóm bộ lạc không còn thanh niên trai tráng, hai bộ lạc kia sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Người thích ứng được thì sống sót, kẻ yếu ớt sẽ bị đào thải, đây là quy tắc sinh tồn ở Hồng Hạt tinh số 1.

Chạy như điên năm ngày, bọn họ cuối cùng cũng đuổi tới nơi phi thuyền thả xuống, lúc này cách thời gian hai tháng đi còn lại nửa ngày, phi thuyền đã đến từ trước, bởi vì không thể hoàn toàn đáp xuống mặt đất Hồng Hạt tinh số 1, cho nên phi thuyền ném xuống trăm sợi xích sắt lớn để cho cơ giáp bò lên.

"Không tốt rồi, Thạch Sơn Loạn và Nghê Lan quả nhiên muốn vứt chúng ta lại rồi lên phi thuyền rời đi." Thấy cảnh như vậy Justin khẽ biến sắc.

"Tình huống như thế nào?" Lộ Lê lập tức hỏi.

Thạch bang và Hoa Hồng Dại đều mới leo được một nửa, sao Justin biết bọn chúng muốn lái phi thuyền rời đi.

Justin trầm mặt, "Bởi vì phi thuyền đều sẽ đến trước một ngày, nhưng sẽ không lập tức ném xích xuống, chờ ngày hôm sau mới ném xuống. Nếu đã làm trước, chứng tỏ trên phi thuyền có người của bọn chúng, hơn nữa còn quyết định lật mặt với chúng ta."

"Vậy còn chờ gì nữa, bọn chúng mới bò lên được một nửa, chúng ta lập tức lên thôi." Tần Sương lớn tiếng nói, là người thứ nhất lao ra.

Justin vội vàng đuổi theo, những người khác cũng không dám chậm trễ.

Chẳng qua nếu Thạch Sơn Loạn đã phải đi tới bước này, đương nhiên sẽ không cho bọn họ cơ hội, leo đến một nửa, gã sai người chặt đứt xích sắt.

"Nơi này còn mấy cái xích sắt nữa." Người Thánh hội phát hiện xích sắt chưa bị chặt đứt, vô cùng vui mừng.

Thạch Sơn Loạn và Nghê Lan mang đến hơn 600 người, bởi vì liên tiếp tổn thất, trước mắt chỉ còn lại không đến một trăm người, mà xích sắt vừa vặn một trăm chiếc, cho dù mỗi người bọn chúng hủy cái mình leo lên, vẫn dư lại năm cái không ai cắt đứt.

Mọi người lập tức theo năm dây xích leo lên, nhóm Lộ Lê nghiễm nhiên leo ở đằng trước.

Mỗi một vòng xích đều rất lớn, loại tình huống này coi như kiểm nghiệm năng lực của người thao tác cơ giáp, trên phương diện này, bọn họ không thể nghi ngờ là vượt trội nhất. Tốc độ Tần Vũ rất nhanh, sức mạnh hắn vốn đã rất cường đại, hoàn toàn đủ để phát huy hết tính năng của cơ giáp, tốc độ như giẫm trên đất bằng.

Lúc này ưu thế tính năng của cơ giáp do Lộ Lê chế tạo cũng bộc lộ ra.

Cơ giáp y chế tạo thông thường sẽ suy xét nhiều chỗ, như tốc độ, phòng ngự, độ linh hoạt và sức mạnh, biết Hồng Hạt tinh số 1 rất lớn, y làm cơ giáp cho mọi người lấy tốc độ là chính.

Chỉ trong chốc lát, Tần Vũ đã leo lên một nửa, theo sát sau đó chính là Tần Sương, Lộ Lê, Justin và Daley, Thạch Sơn Loạn cách đấy không xa leo đến hai phần ba, đột nhiên nghe được tiếng Nghê Lan.

"Không tốt rồi, bọn chúng sắp đuổi theo tới nơi."

Nghê Lan ở ngay cạnh Thạch Sơn Loạn, vẫn luôn chú ý tới đám Justin bọn họ, khi phát hiện bọn họ từ đằng xa, cũng sai thủ hạ cắt đứt xích sắt, vốn tưởng rằng như vậy đã chắc ăn, theo bản năng thoáng nhìn lại phát hiện bọn họ đã có người leo được một nửa, cứ theo tốc độ này, chờ khi bọn chúng tới phi thuyền, đối phương cũng vừa lúc leo lên.

Thạch Sơn Loạn vội vội vàng vàng nhìn thoáng qua, không nhận ra đó là cơ giáp của Tần Vũ, còn thở phào nhẹ nhõm, "Cô đang lo lắng cái gì, cho dù lên cùng lúc với chúng ta cũng chỉ có một người, chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn không làm thịt được một tên."

"Nói như vậy không sai, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất." Không đến giây cuối cùng, Nghê Lan không dám yên tâm.

Thạch Sơn Loạn vốn định nói cô ta lo lắng quá mức, đột nhiên nhớ tới mình rất nhiều lần vì tự tin quá mức mới té ngã, tức khắc trầm mặc không nói nữa. Gã nhanh chóng tăng tốc độ lên.

Nghê Lan thấy thế cũng chuyên tâm leo lên, nhưng cô ta vẫn luôn theo bản năng chú ý đến tiến độ của Tần Vũ, một khi phát hiện tốc độ hắn nhanh hơn mình, trong lòng sẽ sốt ruột, một khi sốt ruột, thao tác sẽ xuất hiện sai lầm rất nhỏ, do đó chậm tốc độ lại, chỉ trong chốc lát đã bị Thạch Sơn Loạn vượt qua "Thạch Sơn Loạn, ông nhanh lên, tốc độ hắn rất nhanh." Nghê Lan tâm loạn như ma hét với gã.

Thạch Sơn Loạn chú ý Tần Vũ đã sắp đuổi kịp gã, mắng một tiếng rồi lại tăng nhanh tốc độ, nhưng đây không phải đất bằng, nhanh hơn cũng không vượt qua được hạn chế, ưu thế duy nhất của bọn chúng chính là đã từng leo lên xích sắt rất nhiều lần.

Điểm giao ở ngay trước mắt, Thạch Sơn Loạn nhảy lên boong phi thuyền, lập tức nhằm về phía sợi xích của Tần Vũ, ở phía sau gã, đám Nghê Lan cũng bò lên tới nơi, mục tiêu của bọn chúng cũng chỉ có một, đó chính là không cho Justin đi lên, đúng lúc đó, một cái bóng bay qua.

"Thạch Sơn Loạn?" Nghê Lan khiếp sợ la lên một tiếng, cô ta sẽ không nhận sai cơ giáp của gã, lại nhìn về phía gã bay tới, một bộ cơ giáp bạc cao 4 mét uy phong lẫm liệt đứng ở cạnh boong tàu, trên tay cầm một thanh vũ khí màu đen, không xong rồi, đối phương lên đây nhanh như vậy, "Mọi người cùng lên, bắn hắn xuống."

Những kẻ đã bò lên tới nơi liên tiếp lao về phía Tần Vũ, súng hạt nhân, pháo năng lượng, các loại vũ khí nóng, đều nhắm vào Tần Vũ rồi bị cản lại. Lúc này nhóm Lộ Lê cũng bò lên đến nơi.

Thạch Sơn Loạn và Nghê Lan biến sắc

"Thạch bang chủ, Nghê hội trưởng, nếu các người không tính toán tuân thủ hiệp nghị, hôm nay tôi nói luôn ở đây, hiệp nghị trước kia toàn bộ đều không có hiệu quả, các người trở mặt vô tình, chớ có trách tôi vô nghĩa." Thanh âm Justin lạnh nhạt thấm vào xương cốt.

"Justin à, hiểu lầm rồi, đây hết thảy đều là hiểu lầm, có chuyện gì từ từ thương lượng." Nghê Lan đứng ra, miễn cưỡng mỉm cười.

Justin cười nhẹ một tiếng, "Trước khi ra tay sao không nói từ từ thương lượng, các người cảm thấy Justin tôi là quả hồng mềm có thể tùy ý bóp nát sao?"

Gương mặt Nghê Lan cứng đờ, thanh âm cũng không đủ tự tin, "Sao có thể, chúng tôi chỉ nhìn lầm thôi, tưởng là bộ lạc nào đó lúc trước đuổi giết chúng tôi."

"Nghê hội trưởng, tuy tuổi tôi nhỏ hơn cô mười mấy tuổi, nhưng cũng không phải trẻ con ba tuổi, cô cảm thấy tôi sẽ tin sao? Đừng nói nhảm nữa đi, hôm nay không phải các người chết, thì là tôi sống." Justin vốn đang sầu không có cớ, bọn họ lại chủ động tự dâng lên.

"Justin, mày đừng quá kiêu ngạo, tao không ngại nói cho mày biết, chiếc phi thuyền này đã bị người của tao khống chế rồi, chúng mày đi lên cũng là đường chết thôi." Tiếng Thạch Sơn Loạn đắc ý truyền ra từ cơ giáp.

"Các người có chuẩn bị, chẳng lẽ tôi lại không chuẩn bị?" Justin trước nay không hề tin tưởng hiệp nghị gì hết, dưới hết thảy ích lợi, hiệp nghị tính là cái gì, cũng chỉ là tờ giấy nát.

Ba đại thế lực cân bằng nhiều năm, nhưng anh ta chưa bao giờ cảm thấy cân bằng này sẽ tiếp tục duy trì, đặc biệt là mấy năm gần đây, cân bằng đã bắt đầu dao động, căn bản anh ta không tin Thạch Sơn Loạn và Nghê Lan sẽ an phận.

Thạch Sơn Loạn và Nghê Lan lại biến sắc mấy lần.

Sau khi tất cả mọi người đi lên, phi thuyền thu hồi xích sắt bên ngoài, bắt đầu rời khỏi tầng gió lốc.

Động tác này cũng gián tiếp chứng minh lời Justin nói, bởi vì theo như hai người bọn chúng biết, hiện tại lẽ ra phi thuyền đang nằm dưới sự khống chế của bọn chúng.

Nhưng trước khi Justin bò lên boong tàu, anh ta đã nhanh chóng sai thủ hạ ẩn nấp trong phi thuyền ra tay, nhanh chóng đoạt lại phòng điều khiển của phi thuyền.

Tiếng đánh đánh giết giết bên trong truyền tới boong tàu, tựa như tín hiệu, không biết là ai nổ súng trước, nơi này lập tức loạn lên.

Nghê Lan muốn bảo mọi người dừng tay lại, đã không còn tác dụng nữa, cô ta túm chặt Thạch Sơn Loạn, nói gã dừng tay, không thể đánh tiếp, Thạch Sơn Loạn cảm thấy dù sao đã tới bước này, Justin đã quyết tâm diệt trừ bọn chúng, bèn gạt tay cô ta ra.

"Tên ngu xuẩn này, nếu thật sự ra tay, ngay từ đầu nên nhân lúc người của bọn chúng còn chưa bò lên, hiện tại bọn chúng đều có chuẩn bị, chúng ta sao có thể thắng được."

Thời khắc mấu chốt, Nghê Lan vẫn nhìn thấy rõ ràng, khi ở phía dưới, bọn chúng bắt tay cũng không phải đối thủ, hiện tại lên đây, chẳng lẽ bọn chúng có thể đánh thắng Justin và mấy người không biết từ chỗ nào chui ra sao, chưa nói tới việc phi thuyền lại bị người của Justin khống chế.

Nghê Lan muốn dựa giao tình trong dĩ vãng để Justin thả cho bọn họ một đường sống, nên bảo thủ hạ của mình dừng tay, dần dần rời khỏi vòng chiến đấu.

Thạch Sơn Loạn nghĩ lầm Hoa Hồng Dại muốn phản bội, mắng to một tiếng tiện nhân, đánh càng hăng say hơn, cuối cùng chẳng có gì ngạc nhiên, cơ giáp bị hủy, bản thân gã bị thương rồi trực tiếp bị kéo ra.

"Đm con tiện nhân, Nghê Lan, mày cũng dám phản bội tao à!" Mặt Thạch Sơn Loạn đầy máu, phun một bãi đờm về phía Nghê Lan.

Nghê Lan vốn định giải thích, thấy dáng vẻ này của gã, tức khắc phản cảm đến cực điểm, vỗ cùng hối hận lúc trước sao lại bị mỡ heo che mắt, mà lại tìm người này hợp tác.

"Chúng ta hợp tác vốn dĩ đôi bên cùng có lợi, hiện tại rõ ràng là nhảy vào chỗ chết, vì sao tôi còn phải đi cùng với ông, từ bỏ đi, Thạch Sơn Loạn, ông đấu không lại Justin đâu."

"Tao nhổ vào, lúc trước hợp tác mày cũng không nói như vậy, mày rõ ràng bảo mọi thứ thành công thì tao sẽ giao thằng con trai kia cho mày, muốn để cho Justin hối hận!" Mày đã bất nhân, đừng trách tao bất nghĩa, Thạch Sơn Loạn nói toẹt ra, không muốn để Nghê Lan thoát một mình.

"Thạch Sơn Loạn, ông câm miệng đi!" Nghê Lan trầm mặt xuống.

Tần Sương bị Thạch Sơn Loạn chỉ vào không hiểu ra sao, cậu ta nhìn kỹ lại, đối phương xác thật chỉ vào mình, "Các người phản bội thì phản bội đi, liên quan gì đến tôi."

Thạch Sơn Loạn nghĩ dù sao đã rơi vào trong tay Justin, gã cũng không có gì cố kỵ nữa, tiếng cười ác độc, "Sao lại không liên quan đến mày, Justin thích mày, Nghê Lan thích Justin, đương nhiên cô ta sẽ không bỏ qua cho mày."

Đôi mắt Tần Sương trợn tròn, lập tức nhìn về phía Justin.

Tâm tư không hề che đậy bị chọc thủng, Justin ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Chờ tôi xử lý bọn họ xong lại nói với cậu."

Tần Sương dù sao cũng không ngốc, cậu ta chỉ chưa từng nói chuyện yêu đương, không đại biểu cậu ta không có EQ, Justin không phản bác đã đưa ra đáp án, tuy nhiên đây là việc hai người, cậu ta không dò hỏi ngay tại chỗ, gật đầu nhẹ đến khó phát hiện.

Thạch Sơn Loạn còn đang nói tiếp, như vì sao Nghê Lan tìm gã hợp tác, trừ vì thế cục, có một phần nguyên nhân chính là lúc trước ở hội giao dịch tháp cao, Tần Sương làm cô ta mất mặt, tin tức truyền ra, tình thế Hoa Hồng Dại vốn đã không tốt, trải qua chuyện này thì càng kém hơn. Những người ban đầu dự định gia nhập Hoa Hồng Dại, gần như một nửa đổi ý, đổi thành gia nhập Thánh hội và Thạch bang.

Việc này có thể lớn có thể nhỏ, nếu Hoa Hồng Dại không xử lý, về sau sẽ ảnh hưởng càng sâu, không có thành viên mới sẽ càng ngày càng xuống dốc, khoảng cách với Thạch bang và Thánh hội cũng sẽ lớn hơn nữa, tương lai hoàn toàn có khả năng rớt khỏi vị trí ba đại thế lực.

Sở dĩ hành tinh Chiago an ổn như vậy, một nguyên nhân rất lớn là ba đại thế lực kiềm chế lẫn nhau, một khi một phương yếu đi, thế cục sẽ thay đổi. Thánh hội và Thạch bang tuyệt đối sẽ không do dự nuốt chửng Hoa Hồng Dại.

Nghê Lan rất rõ ràng nếu không thay đổi, cuối cùng Hoa Hồng Dại sẽ đi đến kết cục này, cho nên mượn hành trình đến Hồng Hạt tinh số 1, tìm tới Thạch Sơn Loạn, hai người đều có chung kẻ thù, ăn nhịp với nhau.

"Justin à, sở dĩ tôi làm như vậy, cũng là vì thích anh, vì sao anh không thể cho tôi cơ hội này, lại cố tình đi thích một tên quen biết không bao lâu!" Nghê Lan không cam lòng nhìn về phía Tần Sương, vẻ mặt đay nghiến.

Cô ta thích Justin cũng không phải bí mật, người ở hành tinh Chiago đều biết, nhưng Justin cũng không thích cô ta, đây cũng không phải bí mật.

"Không ai ở đây là trẻ con ba tuổi, thật thật giả giả những lời này trong lòng cô với tôi đều biết rõ, cô còn nói ra miệng được, tôi ghê tởm đến buồn nôn." Justin nhìn thấu suy nghĩ của cô ta, đơn giản là muốn lôi việc thích anh ta ra để lôi kéo chút tình cũ hoặc thương hại, nhưng bây giờ trước mặt người trong lòng, sao anh ta có thể dao động, không những như thế, anh ta còn muốn ở trước mặt người trong lòng triển lãm ra quyết tâm kiên định không vì sắc đẹp mà dao động.

"Haha."

Justin nói còn chưa nói xong đã bị tiếng cười ngắt lời, nghiêng đầu nhìn qua lại là Tần Sương. Thấy anh ta nhìn qua, Tần Sương lập tức thu lại tươi cười, bày ra vẻ mặt chính trực.

Cảnh này khiến trong lòng Justin sáng trưng, có thể chọc cười Tần Sương, có phải chứng tỏ mình cũng có sức hấp dẫn hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.