Tinh Tế Chi Thượng Tướng Phu Nhân Thị Hắc Hộ

Chương 317: Chương 317: Người đàn ông chinh phục biển sao trời mênh mông




Brian trở thành quốc vương bệ hạ hiển nhiên đã không còn muốn tiếp tục duy trì quan hệ vợ chồng giả với cô ta nữa.

Brian để phụ thân cô ta trở thành phó đoàn trưởng quân đoàn III, đây là anh ta đền bù cho mấy năm nay cô ta đã giúp anh ta yểm hộ, nhưng đồng thời cô ta cũng biết, đây là điềm báo anh ta muốn phân rõ giới hạn với mình.

Quả nhiên cô ta đoán không sai, sau đó Brian gần như không thèm che dấu mình có quan hệ với Jules, thường xuyên gọi cậu ta đến đây, còn bảo cậu ta ở lại vương cung. Cứ như vậy chẳng bao lâu nữa, Jules sẽ thay thế cô ta trở thành chủ nhân thứ hai của vương cung.

Người mình thích ân ái, tình chàng ý thiếp như vậy với một chàng trai khác trước mặt mình, Kathleen cảm thấy sớm hay muộn cô ta cũng sẽ nổi điên, nếu không phải phụ thân vẫn luôn nhắc nhở cô ta phải nhẫn nại, không thể động vào Jules, cô ta đã sớm ra tay rồi.

Nhưng nhẫn nại lâu như vậy, khi cô ta nhìn thấy Jules đi qua hành lang, cô ta biết đó là hướng đến phòng ngủ của Brian, cuối cùng không nhịn được nữa.

Buồn cười chính là, chỉ là một lần chèn ép không đau không ngứa, vậy mà Brian lại cố ý gọi cô ta đến đây, giáp mặt cảnh cáo.

Một người phụ nữ như cô ta, vậy mà lại bại bởi một thằng con trai không biết có thể sinh con được hay không, đây là điều châm chọc tới cỡ nào.

Chuyện Kathleen bị Brian cầm tù truyền tới tai Vương Thái Hậu.

"Hóa ra là như vậy." Tươi cười nơi khóe miệng lại mang cảm giác sởn tóc gáy.

Gia tộc Leon đã ba đời đơn truyền chỉ có một đứa con trai độc nhất, bởi vậy sinh nhật Jules hàng năm đều sẽ làm rất lớn, năm nay càng long trọng hơn so với năm vừa rồi.

Sau khi Brian trở thành quốc vương, quan hệ giữa gia tộc Leon và anh ta cũng theo đó mà lộ ra ngoài, địa vị xưa đâu bằng nay. Đặc biệt là sau khi gia chủ Leon trở thành đoàn trưởng quân đoàn III, rất nhiều hào môn quý tộc đều biết gia tộc Leon được bệ hạ cực kì tín nhiệm, sau này nhất định có thể lướt mây cưỡi gió, ai mà không muốn lấy lòng.

Sinh nhật Jules chính là một cơ hội, nghe nói quốc vương bệ hạ cũng sẽ đến.

Có người đè đầu cưỡi cổ tranh đoạt cũng muốn lấy được một tấm thiệp mời, có người không để bụng lại liên tiếp nhận được mấy tấm

Họ chính là Tần gia.

Tần nguyên soái nhận được một tấm, Tần Vũ nhận được một tấm, Tần Ca cũng nhận được một tấm, người phát thiệp cho bọn họ còn đều là cùng một người, khiến cho Tần Sương phẫn nộ.

"Thật quá đáng, vì sao các anh đều có, em lại không có, gia chủ Leon có phải khinh thường em hay không vậy?"

Tần Ca ngồi ở sô pha đối diện, vẻ mặt thích thú "Khinh thường em thì cũng không đến mức, nhiều nhất là em còn chưa có phân lượng nặng đến như vậy thôi."

Đắng lòng, Tần Sương lập tức dùng ánh mắt giết chết anh ta, hừ lạnh nói: "Còn may cái nhà này không chỉ có mỗi mình em là người đàn ông không nhận được."

Lộ Lê rất vui vì sau khi mình sinh năm đứa nhóc xong, Tần Sương vẫn không nhận sai giới tính của mình, tuy nhiên...... Y vẫn không nhịn được khụ một tiếng.

Phản ứng này rõ ràng là gây sự chú ý.

"Chị dâu à, đừng có nói cho em là anh cũng nhận được thiệp mời nhé!" Tần Sương phát điên.

Tần Ca phì cười.

Lộ Lê lấy ra một tấm thiệp mời màu sắc hoa văn đều rất quen mắt từ trong không gian khấu, "Thật là xin lỗi, ngày hôm qua Jules cho anh một tấm."

"Mk, em tức chết mất, hôm nay không thèm nói chuyện nữa." Tần Sương buồn bực muốn chết.

"Anh cảm thấy em không cần tức giận, gia chủ Leon không đưa em thiệp mời là bởi vì em và Tần Vũ đều ở quân đoàn I, đưa cho anh ấy thiệp mời tương đương với cho em rồi." Lộ Lê an ủi.

Bình tĩnh mà xem xét, Tần Sương không đủ phân lượng sao, đương nhiên không có khả năng, đoạn thời gian trước, cậu ta đã từ trung tá lên thành thượng tá.

Nhưng như Lộ Lê nói, thật sự là vì cậu ta và Tần Vũ đều ở quân đoàn I, nếu Tần Thường còn ở đây, thiệp mời của cô cũng bao hàm trong tấm của Tần Vũ.

Tần Sương cũng không được an ủi hơn chút nào.

Ba ngày sau, yến hội sinh nhật Jules tới đúng hạn.

Nơi tổ chức yến hội là đại sảnh nhà chính của gia tộc Leon, thời gian còn chưa tới, đã có rất nhiều khách khứa cầm thiệp mời đến, người tới cổng lớn nối liền không dứt.

Tần Sương cuối cùng vẫn không đi, trước kia đã đi một lần, cảm thấy không có gì thú vị, ngày đó oán giận không cho cậu ta thiệp mời chỉ là nói ngoài miệng thôi.

Lộ Lê cũng không miễn cưỡng cậu ta, đúng lúc để cậu ta ở nhà hỗ trợ trông cháu.

Tham gia yến hội chính thức, Lộ Lê không thể không thay trang phục trang trọng rất ít khi chạm vào trong tủ quần áo. Dáng người cao gầy, chân tay thon dài, khóe môi treo nụ cười nhẹ nhàng ôn hòa, y đã tận lực ép khí chất lặng xuống như nước, nhưng bề ngoài quá mức diễm lệ, hơn nữa còn tươi cười, nên y vẫn toát ra vẻ tùy ý ngả ngớn.

"Chậc chậc chậc, chị dâu à, anh xác định đây là đi tham gia yến hội chứ không phải đi đoạt nổi bật của vai chính sao?" Tần Sương vừa gặm táo, vừa lắc đầu trêu chọc.

"Ăn quả táo của em đi." Lộ Lê trừng cậu ta một cái, y đã tận lực ăn mặc mộc mạc, người chân chính đoạt nổi bật đang ở bên người y đây này.

Trên người Tần Vũ vẫn là quân trang mặc ban ngày khí phách, may đo riêng màu nâu sẫm, phác họa vai rộng eo thon và chân dài, quả thực chính là một cục hormone biết đi, mày nhăn lại một cái là mọi người có thể hoảng hốt theo.

"Bọn anh đi đây, nhớ giúp anh trông Bào Bào Khiêu Khiêu nhé." Trước khi ra ngoài Lộ Lê còn không yên tâm dặn dò một câu.

Tần Sương vẫy vẫy tay để cho bọn họ đi nhanh đi, "Biết rồi."

Sau khi hai người rời khỏi đây, Tần Sương vứt lõi táo đi, lên lầu xem nhóm cháu trai cháu gái.

Sau khi đại trạch Tần gia chỉnh sửa lại lần nữa, bọn họ đã nối liền mấy cái phòng trống trên lầu, bố trí bên trong thành một cái sân huấn luyện loại nhỏ, chuyên cho trẻ con, năm đứa nhỏ đều rất thích nơi đó.

Lộ Lê muốn ra ngoài, sợ bị bọn nó nhìn thấy muốn đi cùng, nên đã sớm lùa năm đứa tới nơi này.

"Ủa, Bào Bào đâu?" Tần Sương dạo quanh một vòng phát hiện không thấy được đứa thứ tư.

Mọi người huấn luyện huấn luyện, chơi đùa chơi đùa, đều không chú ý đã thiếu một đứa.

Không đúng, có lẽ có một đứa chú ý tới.

"Oa Oa này, cháu nhìn thấy Bào Bào không?" Tần Sương quyết đoán dò hỏi đứa không có cảm giác tồn tại nhất. Trên thực tế chỉ cần nó muốn, cảm giác tồn tại của nó chắc chắn là mạnh nhất.

Oa Oa liếc mắt nhìn cậu ta, rồi đôi mắt màu đen sâu thẳm nhìn về phía cửa sổ.

Tần Sương theo tầm mắt nó nhìn qua, cửa sổ lẽ ra đóng chặt không biết từ khi nào bị mở ra một nửa......

Trên bãi cỏ hoa viên, Tần Vũ mở cửa phi hành khí, động tác đột nhiên ngừng một chút, cánh tay dài duỗi vào trong, lúc rút ra trên tay thình lình xách theo một viên thịt.

"Bào Bào?" Lộ Lê từ phía sau Tần Vũ ló đầu ra, kinh ngạc nhìn con trai thứ ba không biết từ khi nào chui vào phi hành khí.

Viên thịt nhỏ bị phụ thân nó xách lên thì rúc thành một cục, có vẻ cũng có thể cảm nhận được khí lạnh trên người phụ thân. Nghe được tiếng của cha, lập tức sáng mắt lên vươn đôi tay muốn ôm ôm.

Lộ Lê nhanh chóng ôm lấy nó, dò hỏi: "Chừng nào thì con trốn lên phi hành khí?"

"Cha ơi con cũng phải đi tham gia yến hội." Bào Bào ôm cổ y hi hi ha ha.

"Đó là yến hội cho người lớn, con mới một tuổi, đi tham gia yến hội cái gì." Lộ Lê dở khóc dở cười.

Bào Bào lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực nói, "Con cũng sắp là người lớn rồi, con phải làm người đàn ông chinh phục biển sao trời mênh mông."

Lộ Lê buồn cười, véo véo khuôn mặt nhỏ của nó, "Chinh phục biển sao trời mênh mông sao, nghe thật là lợi hại, hóa ra Bào Bào nhà ta nhỏ như vậy đã có chí hướng lớn rồi, được, cha ủng hộ con."

"Bước đầu tiên ủng hộ con chính là mang con đi tham gia yến hội, con còn muốn trở thành người đàn ông lóa mắt nhất yến hội nữa." Thằng nhóc lập tức thuận theo bò lên trên, bi ba bi bô nói.

"Ôi trời ơi, thật kích thích, hay là chúng ta dẫn nó đi nhé?" Lộ Lê quay đầu trưng cầu ý kiến Tần Vũ.

"Tự mình trông." Tần Vũ ném xuống những lời này rồi ngồi vào ghế điều khiển.

"Tự mình trông thì tự mình trông." Lộ Lê ôm nó ngồi vào.

Bào Bào đứng đứng đắn đắn ngồi ở trên đùi cha, thấy cha đang thắt đai an toàn, chỉ chỉ vào mình nói: "Cha ơi, con thì sao?"

"Cha ôm con là được, yến hội sinh nhật chú Jules cách nơi này không xa, một lát là đến." Lộ Lê không để bụng, cái chính là phi hành khí không thiết kế cho trẻ con, lấy đâu ra đai an toàn cho thằng nhóc.

"Nhỡ trên đường xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ." Bào Bào bĩu môi, có vẻ không vui vì an toàn của mình không được đảm bảo.

Tần Vũ lái phi hành khí sẽ xảy ra chuyện sao?

Điều này hiển nhiên là không có khả năng, tỉ lệ chỉ sợ không đến một phần vạn.

"Phải tin tưởng kỹ thuật điều khiển của phụ thân con chứ." Lộ Lê nói.

Bào Bào thở dài, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm làm vẻ mặt con phải làm sao với cha bây giờ, "Cha quá ngây thơ rồi, điều này không liên quan đến kĩ thuật của phụ thân."

Lộ Lê không rõ nguyên do, "Vậy thì liên quan đến cái gì?"

Bào Bào ngẩng khuôn mặt nhỏ, đắc ý nói: "Đương nhiên liên quan đến vận khí của vai chính rồi, TV luôn nói, trên con đường trưởng thành của vai chính có rất nhiều nhấp nhô trắc trở, xảy ra tai nạn xe cộ rất bình thường."

Lộ Lê quay mặt nó về phía mình, kinh ngạc nhìn nhóc con, không xác định hỏi: "Con là vai chính à?"

"Sao cha ngốc như vậy, con là người đàn ông chinh phục biển sao trời mênh mông, đương nhiên là vai chính nha." Bào Bào cười hì hì.

Lộ Lê che mặt, con trai thứ ba của y, vì sao đột nhiên trở nên trung nhị như vậy, mới có một tuổi, bị phim truyền hình ảnh hưởng cũng bình thường, nên y nghiêm trang nói: "Về sau ít xem phim truyền hình đi, xem nhiều tin tức vào, vai chính phải quan tâm thời sự chính trị, thì lúc nào chỗ nào cũng có thể khống chế đại cục"

Bào Bào sửng sốt, sau đó suy tư, một lát sau nghiêm túc gật gật đầu, "Cha nói rất có lý, về sau con chỉ xem tin tức thôi."

"Cũng không nhất định chỉ xem tin tức, chỉ có phát triển toàn diện đức trí thể mỹ (*) mới có thể làm vai chính được." Lộ Lê cảm thấy con thứ ba trung nhị thì trung nhị, nhưng chỉ có một chút, rất dễ lừa dối.

(*) Đạo đức, trí tuệ, thể lực, nghệ thuật

"Con sẽ nỗ lực." Bào Bào đặc biệt vui vẻ, "Vậy đai an toàn của con đâu?"

"......" Lộ Lê cho rằng cuối cùng cũng lừa nó xong, kết quả thằng bé vẫn còn nhớ mong, đề tài lại về lúc ban đầu.

"Câm miệng, không muốn đi thì đi xuống." Thanh âm tàn khốc lạnh nhạt của Tần Vũ thổi qua.

Bào Bào lập tức câm miệng, nó phải làm người đàn ông chinh phục biển sao trời mênh mông, phía trước chắc chắn là quãng đường đầy gai nhọn, phụ thân chính là chướng ngại lớn nhất trên con đường đầy gai nhọn của nó. Bây giờ nó còn nhỏ, không diệt trừ được chướng ngại, nhưng không sao, chờ nó lớn lên, người đàn ông này đã già rồi.

Nhiều năm về sau, Tần Vũ 'già rồi' vẫn dùng nắm tay nói cho nó như cũ, người đàn ông này vẫn cứ là chướng ngại kiên cố nhất trên con đường đầy gai chinh phục biển sao trời mênh mông.

Bào Bào lớn lên cũng không ngừng cảm khái khi còn nhỏ thật tốt, bởi vì sau khi lớn lên luôn bị phụ thân đánh.

Lộ Lê đột nhiên cảm thấy mình nói nứt mồm, còn không bằng một câu của Tần Vũ, quả nhiên khắc tinh chính là khắc tinh, lại còn là hàng toàn dân nữa. Sau khi cảm khái xong, y nhắn cho Tần Sương, nói cho cậu ta biết Bào Bào ở chỗ y.

Không đến mười phút, bọn họ đến cổng lớn nhà chính gia tộc Leon.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.