Hôm sau, Mạc Lâm vừa mới rời giường liền nhận được tin của Lăng An thiếu tướng, nói anh tới bệnh viện trung ương kiểm tra tỉ mỉ.
Mạc Lâm không nói chuyện bệnh độc NR cho cha biết, Mạc Khải Minh hỏi đi đâu, Mạc Lâm chỉ tùy tiện lấy cớ nói mình mời Lạc Phi ăn cơm, Mạc Khải Minh cũng không hoài nghi, chỉ sợ con trai gặp chuyện không may nên bảo vệ sĩ đi theo. Mạc Lâm có chút đau đầu, chỉ đành đặt phòng ở nhà ăn trước kia hay tới, sau khi tiến vào phòng thì bảo vệ sĩ ở bên ngoài, anh từ cửa sau đi ra ngoài, sau đó mới tới bệnh viện trung ương.
Lăng An thiếu tướng quả nhiên chờ ở cổng bệnh viện, trực tiếp dẫn Mạc Lâm vào thang máy đi lên phòng làm việc trên lầu mười bảy.
Trong phòng làm việc là một nam nhân tuấn tú, Lăng An giới thiệu: “Vị này là Bố Lai Đắc, chú ruột Y Mạn, cũng là vợ cậu.”
Mạc Lâm có chút ngoài ý muốn, anh chưa từng nghe qua tên người này, hiển nhiên bình thường rất kín tiếng. Danh tiếng của Bố Lai Ân rất lớn, là đại sư chế tạo cơ giáp xuất sắc nhất đế quốc, thật không ngờ Bố Lai Ân tiên sinh có một người em trai, lại còn là vợ của Lăng An thiếu tướng.
Mạc Lâm phát hiện khí chất của nam nhân này rất độc đáo, gương mặt luôn mang theo ý cười, thoạt nhìn rất hiền hòa.
Mạc Lâm lễ phép chào hỏi: “Chào chú.”
Bố Lai Đắc ôn nhu hỏi: “Con chính là Mạc Hàm à?”
Mạc Lâm gật đầu: “Vâng.”
Bố Lai Đắc mỉm cười nói: “Quả nhiên tuấn tú tài giỏi, con ngồi xuống đi. Bác sĩ đang chuẩn bị dụng cụ, chúng ta chờ một chút.”
Mạc Lâm liền đi tới ngồi xuống bên cạnh.
Bố Lai Đắc quay qua cẩn thận đánh giá Mạc Lâm: “Kỳ thực chú cũng là thương nhân, cũng biết cha con, chẳng qua chú làm liên quan tới thiết bị chữa bệnh cùng sản phẩm y dược, thiết kế trình tự trí năng kết hợp với thiết bị chữa trị để nâng cao hiệu suất chuẩn đoán cùng trị liệu của bác sĩ. Chú biết con rất giỏi về phương diện trình tự hệ thống trí năng, sau này có lẽ sẽ có cơ hội hợp tác với tập đoàn Phong Dương.”
Mạc Lâm gật đầu, nghiêm túc nói: “Con cũng rất hứng thú với thiết bị chữa bệnh trí năng, nếu có cơ hội thì chúng ta bàn kỹ hơn.”
Lăng An bất đắc dĩ đỡ trán: “Ở trong bệnh viện mà cũng bàn chuyện làm ăn nữa, không hợp lý lắm đi?”
“Lần đầu tiên gặp mặt, dù sao cũng phải tìm chủ đề chung chứ! Mạc Hàm tuổi trẻ tài cao như vậy, em với cháu nó chỉ có mỗi chủ đề này thôi.”
Nam nhân thẳng tính cùng thông minh này làm Mạc Lâm có cảm giác rất hảo cảm, lúc mới gặp không hỏi mấy vấn đề khó xử như ‘làm sao bị nhiễm loại bệnh độc’, ngược lại nói về chủ đề thiết bị chữa bệnh trí năng, thực sự làm tinh thần Mạc Lâm thoải mái hơn.
Lăng An áy náy nói với Mạc Lâm: “Nhà cậu cứ luôn nghĩ về mấy chuyện làm ăn mua bán thôi, con đừng để ý.”
Mạc Lâm mỉm cười: “Sẽ không, chú ấy như vậy mới thẳng tính.”
Đang trò chuyện thì một bác sĩ mặc áo blu trắng đẩy cửa tiến vào, Lăng An lập tức đứng lên giới thiệu: “Vị này là bác sĩ Tư Nặc, là ba ba omega của Y Mạn, trình độ về phương diện nghiên cứu bệnh độc rất cao, nếu con tin tưởng thì để anh ấy làm bác sĩ điều trị đi.”
Mạc Lâm lập tức đứng lên lễ phép nói: “Chú Tư Nặc, con thường xuyên nghe Y Mạn nhắc tới chú.”
Biểu tình Tư Nặc rất lãnh đạm, bất quá ánh mắt ôn hòa gật đầu với Mạc Lâm: “Chú cũng hay nghe Y Mạn nhắc tới con, nó nói con rất lợi hại, tốt nghiệp sớm hơn một năm ở đại học Hách Nhĩ Mạn.”
Hai người khách sáo vài câu, Tư Nặc liền tiến vào chính sự: “Con đi theo chú, chú tỉ mỉ kiểm tra số liệu cơ thể con, với lại phải lấy mẫu bệnh độc, quá trình này có thể có chút khó chịu, nếu không thoải mái thì con cứ nói với chú.”
Lăng An vỗ vai Mạc Lâm: “Đi đi, cậu cùng Bố Lai Đắc ở phòng làm việc chờ con.”
Mạc Lâm gật đầu, theo Tư Nặc tiến vào phòng trị liệu bên cạnh.
Phòng trị liệu bị một cánh cửa kim loại thật dày ngăn kín, bên trong có giường trị liệu, bên cạnh là thiết bị chữa trị công nghệ cao, đại khái chính là thiết bị chữa trị trí năng mà Bố Lai Đắc nói khi nãy. Tư Nặc bảo Mạc Lâm nằm trên giường, mở thiết bị trị liệu kết nối với thân thể Mạc Lâm, trước tiên kiểm tra tình hình sức khỏe thân thể rồi đến triệu chứng bệnh độc.
Ngoài ý muốn là màn hình trị liệu lại biểu hiện một loạt số liệu tin tức tố.
Tư Nặc nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Con là omega sao? Thuốc ức chế của con mất đi hiệu lực à?”
Trước mặt bác sĩ, rất nhiều vấn đề căn bản không thể dối gạt. Huống chi Tư Nặc chính là bác sĩ trị liệu sau này, giấu diếm sẽ ảnh hưởng không tốt cho quá trình trị liệu, vì thế Mạc Lâm dứt khoát nói: “Đúng vậy, trước đó con đã tiêm thuốc ức chế có thể duy trì hiệu quả ba năm.”
Tư Nặc bình tĩnh nói: “Con còn dùng thuốc ngụy trang tin tức tố alpha đúng không?”
Khó trách trước đó Lạc Phi hỏi rất nhiều vấn đề kỳ quái, chốc thì hỏi song sinh cùng trứng có phải lớn lên rất giống nhau hay không, chốc lại hỏi hai người khác nhau có khi nào có nốt ruồi giống như đúc ở cùng một vị trí hay không, xem ra tất cả những vấn đề đó đều có liên quan với Mạc Hàm.
Dựa theo lời Y Mạn, Mạc Hàm có một đứa em trai song sinh gọi là Mạc Lâm, là một omega tàn tật tinh thần bất ổn.
Mà hiện giờ Mạc Hàm nằm trên giường bệnh lại là omega, kết hợp với những vấn đề kỳ quái mà Lạc Phi đã hỏi, Tư Nặc nhanh chóng hiểu ra vấn đề: “Con chính là Mạc Lâm à?”
Mạc Lâm thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy.”
Xem ra bối cảnh người Lạc Phi thích khá phức tạp. Chẳng qua thuốc ức chế chỉ vừa mất hiệu lực không lâu, mấy ngày nay Mạc Lâm làm thế nào?
Tư Nặc là bác sĩ, phải tìm hiểu một cách toàn diện, liền trực tiếp hỏi: “Con bị Lạc Phi dấu hiệu rồi à?”
Tai Mạc Lâm hơi nóng lên, cụp mi mắt gật đầu.
Hôm qua Lạc Phi khẩn trương khẩn cầu mình nhất định phải cứu Mạc Lâm, xem ra là vì hai đứa đã lén dấu hiệu nhau, cũng thực yêu nhau đi.
Tư Nặc khẽ thở dài, ôn nhu nói: “Không cần ngượng ngùng, chú là bác sĩ, chú cần tìm hiểu tình huống thân thể con cặn kẽ. Trong quá trình dấu hiệu cùng sau đó, con có chỗ nào không thoải mái không? Thuốc ức chế đột nhiên mất đi hiệu lực rất có thể sẽ tạo thành thương tổn cho cơ thể.”
Tuy Mạc Lâm tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong mắt vẫn hiện lên một tia xấu hổ: “Không, không có không thoải mái, sau đó con có uống thuốc tránh thai, ngoài ra không hề dùng thêm loại thuốc nào khác.”
Tư Nặc không hỏi nữa, tiếp tục kiểm tra thân thể Mạc Lâm.
Trước mắt, tin tức tố trong cơ thể Mạc Lâm đã dần dần ổn định lại, thuyết minh sau khi thuốc ức chế mất đi hiệu lực cùng bị Lạc Phi dấu hiệu không hề có ảnh hưởng xấu.
Tiếp đó Tư Nặc dùng ống tim lấy máu Mạc Lâm rồi ngồi bên cạnh tiến hành phân tích. Trên màn hình nhanh chóng xuất hiện một chuỗi số chi chít, Mạc Lâm nhìn không hiểu, thế nhưng Tư Nặc vừa liếc mắt liền nhìn ra vấn đề.
Bệnh độc NR đã hoàn toàn cảm nhiễm vào máu, hệ thống miễn dịch bị công kích, cơ hồ tất cả số liệu đều xuất hiện dị thường.
Tư Nặc cất ống máu, sau đó bảo Mạc Lâm xoay người lại, ôn nhu nói: “Chú phải lấy tủy của con để xét nghiệm, quá trình có thể sẽ hơi đau một chút, con ráng chịu đựng.”
Mạc Lâm phối hợp xoay hợp xoay người nằm úp sấp trên giường trị liệu, Tư Nặc đeo bao tay, lấy thiết bị tới rút tủy xương. Tuy có tiêm thuốc tê nhưng Mạc Lâm vốn khá mẫn cảm, mũi kim đâm xuyên vào xương hông vẫn truyền tới một trận đau nhức, Mạc Lâm cắn răng nhịn xuống, không rên một tiếng.
Thẳng đến khi Tư Nặc kiểm tra xong toàn bộ, tóc Mạc Lâm đã ướt sũng mồ hôi, sắc mặt cũng tái nhợt.
Nhìn dáng vẻ Mạc Lâm, Tư Nặc có chút đau lòng, lấy khăn tay giúp Mạc Lâm lau mồ hôi, nhẹ nhàng vỗ vai cậu nói: “Kiểu bệnh độc NR kiểu mới này chưa từng xuất hiện ca bệnh, con là người đầu tiên nên cần phải kiểm tra cặn kẽ tình huống thân thể con. Quá trình trị liệu có thể sẽ thực vất vả, hi vọng con có thể chống đỡ.”
Mạc Lâm dùng sức gật đầu: “Con sẽ cố.”
Rất nhiều lão nhân vì sống sót mà cố gắng chống chọi với bệnh tật, anh chỉ mới hai mươi, không thể nào từ bỏ sinh mệnh của mình.
Cho dù quá trình trị liệu vất vả cỡ nào anh cũng không sợ, bởi vì trong lòng anh tràn ngập sức lực, anh còn rất nhiều chuyện phải làm, còn có một người yêu thương muốn bảo hộ.
*******
Tư Nặc bảo Mạc Lâm nằm trên giường trị liệu nghỉ ngơi một lát, ông cầm số liệu thu thập được đi qua phòng phân tích bên cạnh.
Lăng An lập tức tiến tới, thấp giọng hỏi: “Thế nào?”
Sắc mặt Tư Nặc vô cùng nghiêm túc: “Tình huống so với anh tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn. Bệnh độc NR của động vật sau khi phát tát trên cơ thể người trong vòng ba tháng sẽ phá hủy hệ miễn dịch cùng hệ thống tái tạo máu, làm tế bào toàn thân người cảm nhiễm thối rữa suy kiệt mà chết. Thế nhưng sau khi bị cảm nhiễm bệnh độc vừa vặn lại bị dấu hiệu, vài ngày sau khi omega bị dấu hiệu thân thể rất suy yếu, vì thế tốc độ lan tràn bệnh độc lại càng nhanh hơn, không chỉ ba tháng, theo số liệu kiểm tra thì có lẽ chỉ có một tháng mà thôi.”
Lăng An giật mình: “Một tháng?”
“Đúng vậy, càng khó hơn là bệnh độc này sau khi sinh ra biến chủng thì kết cấu rất phức tạp, anh cũng không dám chắc mình có thể nghiên cứu ra kháng thể trong vòng một tháng.”
Bố Lai Đắc đi tới, lo lắng nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Không lẽ thực sự phải dùng tới phương pháp kia?”
Tư Nặc: “Nếu thực sự không có biện pháp thì chỉ có thể dùng cách đó mà thôi.”
Ba người đều trầm mặc.
Một lát sau, Lăng An mới thấp giọng nói: “Chuyện này tạm thời đừng nói với Lạc Phi, em sợ nó không chịu nổi đả kích.”
Bố Lai Đắc lại nói: “Em cảm thấy nên nói với Lạc Phi, để nó chuẩn bị tâm lý. Lạc Phi đã trưởng thành rồi, không còn là con nít trong ấn tượng của anh nữa đâu, nhìn thái độ của nó hôm qua, em cảm thấy nó đã sớm dự đoán tới tình huống xấu nhất rồi, nó so với chúng ta nghĩ còn kiên cường hơn.”
Tư Nặc bình tĩnh nói: “Nói cho nó biết đi. Với trình độ y học hiện giờ, nếu gặp nan đề tạm thời không có cách nào phá giải thì cách này là tốt nhất, ít nhất có thể cam đoan Mạc Hàm có thể sống sót.”
Lăng An nghĩ nghĩ, bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi, dù sao cũng không giấu được, biết sớm thì có thì sớm chuẩn bị.”
****
Kỳ thực ngay từ sáng sớm Lạc Phi đã tới bệnh viện, thế nhưng lúc Mạc Lâm kiểm tra cậu không lộ diện, thẳng đến khi Lăng An gọi mới bước nhanh vào phòng phân tích.
Nhìn sắc mặt nghiêm túc của cậu, tâm tình Lạc Phi lại càng bất an: “Kết quả thế nào?”
Tư Nặc bình tĩnh nói: “Tốc độ bệnh độc lan tràn nhanh hơn dự kiến, rất nhiều cơ quan trong thân thể Mạc Lâm bị ảnh hưởng, đang suy kiệt với tốc độ cực nhanh, hệ thống tái tạo máu cũng sắp hỏng mất, theo tình hình này phát triển thì nhiều nhất cậu ấy chỉ có thể sống một tháng nữa mà thôi, mà chú cũng không nắm chắc có thể chế tạo kháng thể trong vòng một tháng. Huống chi cho dù nghiên cứu ra kháng thể, thành công chữa trị bệnh độc thì khi ấy muốn khôi phục lại các cơ quan tổn thương thì cần phải tiến hành quá trình trị liệu rất dài.”
Lạc Phi dùng sức siết chặt tay, lòng bàn tay rướm máu, ánh mắt cũng tràn đầy thống khổ, nghẹn ngào nói: “Còn cách nào khác không?”
Tư Nặc làm bác sĩ, thường xuyên phải thông báo tin tức xấu với người nhà bệnh nhân, thế nhưng hôm nay, ông thực sự không đành lòng.
Đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy trên mặt Lạc Phi xuất hiện biểu tình thống khổ gần như vặn vẹo.
Gương mặt luôn tươi cười sáng sủa như ánh mặt trời của Lạc Phi thống khổ tới vậy, thật sự làm Tư Nặc đau lòng.
Tư Nặc hít sâu, lúc này mới thấp giọng nói: “Với trình độ y học hiện giờ, lúc gặp vấn đề khó có một phương pháp xử lý, chính là để người bệnh vào khoang đông lạnh để toàn bộ cơ thể ngừng vận hành, trạng thái giống như người thực vật, chờ đến khi tìm ra phương pháp thì đánh thức bệnh nhân.”
Trái tim Lạc Phi bị bóp chặt: “Khoang đông lạnh? Như vậy anh ấy sẽ hoàn toàn mất đi ý thức, chìm vào ngủ say sao?”
Tư Nặc gật đầu: “Đúng vậy… nhưng ít nhất cậu ấy vẫn còn sống.”
—– nhưng ít nhất vẫn còn sống.
Một câu làm tất cả băn khoăn của Lạc Phi tan biến.
Tuy bị đặt vào khoang đông lạnh Mạc Lâm sẽ mất đi ý thức, sẽ làm người quan tâm anh, thương anh đặc biệt khó chịu, thế nhưng anh vẫn còn sống không phải sao? Chỉ cần còn sống là còn hi vọng.
Lạc Phi hít sâu, nhìn Tư Nặc nói: “Con hiểu, chuyện này con sẽ tự mình nói với anh ấy.”
Lăng An nhíu mày: “Con thực sự muốn tự mình nói sao?”
Tự mình nói một tin tức tàn nhẫn như vậy cho người mình yêu chẳng khác nào dùng dao nhọn tự cắt tim mình.
Thế nhưng Lạc Phi nghiêm túc nói: “Đúng vậy, con sẽ tự nói với anh ấy. Khó khăn này, con phải cùng anh ấy đối mặt.”
Lăng An còn muốn nói gì đó nhưng Bố Lai Đắc đã đè nhẹ vai anh, ôn nhu nói: “Chúng ta tôn trọng ý tưởng của Lạc Phi đi, nó đã trưởng thành rồi, không phải sao?”
Lăng An chỉ đành chấp nhận, thấp giọng nói: “Mạc Lâm đang nằm trong phòng trị liệu, con qua xem nó đi.”
Lạc Phi gật đầu, xoay người rời đi.
******
Trong phòng trị liệu, Mạc Lâm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đột nhiên cửa bị đẩy ra, Mạc Lâm cứ tưởng là bác sĩ Tư Nặc, kết quả vừa mở mắt ra thì thấy một gương mặt quen thuộc phóng đại trước mắt—– cư nhiên là Lạc Phi?
Ánh mắt Lạc Phi tràn đầy đau lòng, vươn tay nhẹ nhàng xoa tóc Mạc Lâm, thấp giọng nói: “Lần này là em mắng đồ ngốc, sao không nói cho em biết?”
Trái tim Mạc Lâm căng thẳng: “Em… em biết rồi sao?”
Lạc Phi gật đầu: “Em đã tới gặp Mạc Khải Phong, đã biết hết tất cả rồi. Anh không nói là vì sợ em khổ sở đúng không?”
Tránh đi ánh mắt ôn nhu của Lạc Phi, mũi Mạc Lâm chua xót.
Ngay sau đó, Lạc Phi cúi người hôn Mạc Lâm.
Nụ hôn ôn nhu vô cùng, giống như dùng toàn bộ kiên nhẫn trấn an bối rối cùng thống khổ của Mạc Lâm lúc này.
Tâm tình Mạc Lâm dần dần bình tĩnh trở lại, nhắm mắt để Lạc Phi hôn mình.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Lạc Phi mỉm cười nói: “Em không phải con nít, có khó khăn thì chúng ta nên cùng đối mặt. Anh hãy tin tưởng alpha của mình, được không?”
Mạc Lâm gật đầu, một lát sau mới nhẹ giọng nói: “Loại bệnh độc này không nhất định có thể nghiên cứu ra kháng thể, anh sợ lỡ như mình không sống nổi…”
“Không có lỡ như.” Lạc Phi nhẹ nhàng ôm Mạc Lâm, dựa vào tai anh ôn nhu nói: “anh có nghe nói tới một biện pháp gọi là khoang đông lạnh không?
Những người bệnh cần thay cơ quan hoặc mắc phải căn bệnh chưa có phương pháp chữa trị sẽ được đặt vào khoang đông lạnh, sinh mệnh của bọn họ giống như bị ngừng lại, thẳng đến khi bác sĩ tìm được phương án trị liệu mới đánh thức bọn họ dậy. Vừa nãy chú Tư Nặc đã nói phương pháp này với em, không biết anh có đồng ý hay không?”
Nói những lời này, tuy Lạc Phi tận lực duy trì bình tĩnh nhưng đầu ngón tay hơi run rẩy vẫn bán đứng tình tự của cậu.
Cậu đau lòng tới muốn điên rồi!
Khoang đông lạnh, ngoài miệng nói dễ dàng như vậy nhưng có ai nguyện ý nằm trong khoang trị liệu lạnh như băng kia chứ?
Sinh mệnh của con người vào khoảnh khắc được đặt vào đó sẽ bị ngừng lại, giống như bị thời gian quên lãng. Ngủ trong khoang trị liệu lạnh như băng, hoàn toàn mất đi ý thức, không biết đến khi nào thức tỉnh, càng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì…
Chỉ nghĩ đến Mạc Lâm bị bỏ vào khoang đông lạnh như quan tài kia, Lạc Phi liền cảm thấy tim mình đau đớn như bị dao cắt.
Thế nhưng cậu càng hi vọng Mạc Lâm có thể sống sót, đây chính là phương pháp ổn thỏa nhất lúc này.
Nghe thấy lời Lạc Phi, Mạc Lâm không khỏi giật mình, anh cũng từng nghe qua phương án này, chỉ là không ngờ có ngày mình lại bị bỏ vào đó.
Trái tim giống như bị những cây kim nhọn không ngừng châm chích, đau đớn từ sâu trong đáy lòng truyền tới.
Mạc Lâm cụp mi mắt, thấp giọng nói: “Chỉ có phương pháp này thôi sao?”
Lạc Phi hít sâu, cố bình tĩnh nói: “Đúng vậy, chú Tư Nặc nói bệnh tình của anh tiến triển quá nhanh, các bộ phận cơ thể đã bắt đầu suy kiệt, nếu cứ kéo dài thì cho dù nghiên cứu được kháng thể cũng không nhất định có thể trị kịp, thừa dịp bệnh tình vẫn chưa chuyển biến xấu, đặt anh vào khoang đông lạnh chính là phương án tốt nhất.”
Mạc Lâm trầm mặc thật lâu, lâu đến mức không khí cơ hồ đọng lại mới nhắm mắt, nhẹ giọng nói: “Được rồi.”
Lạc Phi ngẩn người: “Anh nguyện ý à?”
Khóe môi Mạc Lâm cong lên, bất đắc dĩ mỉm cười: “Anh đương nhiên không muốn bị đông lạnh, thế nhưng hiện giờ không phải chỉ còn cách này thôi sao? Chỉ cần có thể sống, anh nguyện ý phối hộp hết thảy.”
Hốc mắt Lạc Phi nóng lên, dùng sức ôm chặt Mạc Lâm. Thân thể Lạc Phi hơi run rẩy, âm thanh lại dị thường kiên định: “Đừng sợ, cho dù anh bị bỏ vào khoang đông lạnh, em vẫn luôn ở bên anh, chăm sóc anh, ở bên ngoài chờ anh tỉnh lại.”
Mạc Lâm nói đùa: “Nếu bác sĩ mất rất nhiều năm vẫn không thể nghiên cứu ra phương pháp trị liệu thì sao?”
Lạc Phi không chút do dự nói: “Em vẫn sẽ chờ.”
Lạc Phi buông Mạc Lâm ra, nghiêm túc nhìn vào mắt Mạc Lâm nói: “Bởi vì em đã nói rồi, anh là duy nhất của em. Trừ anh ra, em không cần ai khác.”
Trái tim Mạc Lâm đột nhiên run lên.
Một khắc đó, sợ hãi trong lòng đột nhiên tan biến—– bởi vì anh biết, cho dù mình chìm vào hôn mê thì Lạc Phi nhất định vẫn luôn chờ mình tỉnh lại.
Lạc Phi tuyệt đối sẽ không từ bỏ, bởi vì anh chính là người yêu duy nhất trong lòng Lạc Phi.
Có được một tình yêu thuần khiết sâu đậm như vậy, anh cũng coi như không uổng phí cuộc đời này.
…(cont)…