Lúc Lạc Phi cùng Mạc Lâm tiến vào phòng làm việc, Tư Nặc đã viết tốt phương án trị liệu
Thấy sắc mặt Mạc Lâm tốt hơn rất nhiều, Tư Nặc liền trực tiếp hỏi: “Lạc Phi đã nói cho con biết rồi đúng không? Quyết định của con thế nào?”
Mạc Lâm bình tĩnh nói: “Con đồng ý phối hợp trị liệu.”
Tư Nặc đứng lên đi tới bên cạnh hai người, ôn nhu nói: “Không cần lo lắng, kỹ thuật này hiện giờ đã rất hoàn thiện, chú sẽ chặt chẽ quan sát tình huống của con, không để con xuất hiện chút ngoài ý muốn nào.”
Mạc Lâm gật đầu: “Cám ơn chú.”
“Để chú dẫn con đi xem, để con trực tiếp quan sát khoang đông lạnh.”
Dưới sự dẫn dắt của Tư Nặc, Lăng An, Bố Lai Đắc, Lạc Phi cùng Mạc Lâm cùng đi tới khu đông lạnh của bệnh viện, vừa tiến vào hơi này, một làn hơi lạnh liền đập thẳng vào mặt, nhiệt độ nơi này rất thấp, trong phòng bệnh không có giường, chỉ có những khoang đông lạnh lớn nhỏ bất đồng được làm từ chất liệu đặc biệt, mặt ngoài là thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy bộ dáng người ngủ bên trong—- có người già bảy tám mươi tuổi, cũng có con nít vài tuổi, tất cả bọn họ đều nhắm mắt ngủ say bên trong, tựa hồ hết thảy bên ngoài không liên quan tới bọn họ.
Bên ngoài khoang thuyền có dán bàng thông tin cùng số liệu cơ bản của người bệnh, Mạc Lâm thấy có một đứa bé rất đáng yêu, không khỏi dừng bước.
Đứa bé thoạt nhìn chỉ mới ba bốn tuổi, cả thân mình ngâm trong một chất lỏng màu lam kỳ quái, bên ngoài khoang thuyền có thiết bị cung ứng dưỡng khí cùng dinh dưỡng, chất lỏng màu lam không ngừng tuần hoàn, đứa nhỏ nhắm chặt mắt, môi tái nhợt không hề có huyết sắc, giống như đã chết.
Trái tim Mạc Lâm thít chặt—- mình cũng sắp biến thành như vậy sao? Bị bỏ vào khoang đông lạnh kín mít, giống như tiêu bản nhân loại. Thân thể không hề bị ý chí chi phối, vận mệnh cũng bị bác sĩ điều khiển, giống như một vật thí nghiệm vậy.
Thấy một màn như vậy, trong lòng Lạc Phi cũng rất khó chịu, nhịn không được ôm chặt bả vai Mạc Hàm.
Tư Nặc phát hiện sắc mặt Mạc Lâm tái nhợt, liền ôn nhu giải thích: “Loại chất lỏng màu lam này có thể đảm bảo cơ thể người bệnh để trong khoang bao lâu cũng không hư thối, trong khoang cũng cung ứng dưỡng khí, mỗi ngày sẽ đổi mới dịch dinh dưỡng. Từ bên ngoài nhìn vào có vẻ không quá thoải mái, thế nhưng ngủ bên trong kỳ thực không có bất cứ tri giác nào.”
Nhìn đứa bé nằm trong khoang, Mạc Lâm khẽ siết nắm tay hỏi: “Đứa nhỏ này, vì sao lại phải nằm trong khoang đông lạnh?”
“Nó bị bệnh tim bẩm sinh, sống đến năm ba tuổi thì trái tim đã không thể duy trì nổi hoạt động sống hằng ngày, vì kiếm trái tim phù hợp, cha mẹ nó đã quyết định tạm thời để nó nằm trong khoang đông lạnh.” Nói tới đây, Tư Nặc đột nhiên trầm mặc vài giây mới bình tĩnh nói: “Trước đây chú cũng từng như vậy, con xem, không phải hiện giờ chú vẫn sống rất tốt sao?”
Mạc Lâm kinh ngạc quay qua nhìn Tư Nặc: “Chú cũng từng bị đông lạnh sao?”
Tư Nặc gật đầu: “Tình huống của chú cũng tương tự đứa bé này, cũng có vấn đề về tim. Khi đó ba ba chú cũng không có cách nào nên dùng cách này để cứu chú. Chú dẫn con tới đây vì muốn để con biết, kỳ thực khoang đông lạnh không đáng sợ như tưởng tượng, suốt mấy năm nằm trong đó, chú hoàn toàn không có ý thức, giống như nằm một giấc mộng thực dài thực dài thôi.”
Tư Nặc không nói người nằm trong đó không khó chịu là vì bọn họ mất đi ý thức, căn bản không biết khoảng thời gian đó phát sinh chuyện gì.
Khó chịu chính là thân nhân của bọn họ.
Cha mẹ đứa nhỏ này cứ cách vài ngày sẽ dành thời gian đến xem, mỗi lần nhìn dáng vẻ đứa bé ngủ say, mẹ nó vẫn luôn rớt nước mắt, nó đã nằm trong khoang ba năm, vẫn chưa tìm được trái tim thích hợp, hiện giờ nhóm bác sĩ trị liệu đang nghĩ tái tạo một trái tim khỏe mạnh cho bé.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của đứa nhỏ, trái tim Mạc Lâm co rút đau đớn.
Thế nhưng nghĩ lại, đứa bé nhỏ như vậy vì muốn sống sót cũng dám nằm vào khoang đông lạnh tiếp nhận trị liệu, mình là một người trưởng thành vì sao phải sợ chứ?
Mạc Lâm hít sâu, cố bình tĩnh nói: “Chuyện này con phải trở về thương lượng với cha một chút.”
Tư Nặc: “Tốt nhất con nên thuyết phục người nhà đồng ý, một khi con nằm vào khoang đông lạnh thì muốn giấu cũng không được, không bằng cứ để bọn họ sớm chuẩn bị tâm lý.”
Mạc Lâm gật gật đầu: “Con hiểu.”
*****
Lúc từ bệnh viện đi ra, sắc mặt Mạc Lâm đã dịu đi rất nhiều.
Hôm nay thời tiết rất tốt, bầu trời trong xanh quang đãng, những bồn hoa ngoài bệnh viện đua nhau nở rộ khoe sắc, ngẫu nhiên có có nhẹ thổi qua, không khí truyền đến mùi hương hoa nhàn nhạt. Nắng hè thế này, sau này sẽ có một khoảng thời gian dài không được nhìn thấy đi? Một khi bị bỏ vào khoang đông lạnh sẽ ngăn cách với hết thảy, sinh mệnh tĩnh lặng như bị thời gian quên lãng.
Mạc Lâm hít sâu một ngụm không khí mới mẻ, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, lúc này mới xoay người đi tới trước.
Lạc Phi ôn nhu hỏi: “Vừa nãy thấy người bệnh trong khoang đông lạnh, có phải có chút khó chịu không?”
Mạc Lâm thấp giọng nói: “Cảm giác giống như tiến vào phòng thực nghiệm cơ thể người vậy, khắp nơi đều là tiêu bản.”
Lạc Phi dùng sức nắm chặt tay Mạc Lâm, mười ngón đan xen, ôn nhu nhìn anh nói: “Đừng nghĩ như vậy, anh cứ coi như ngủ một giấc dài thôi, sau khi tỉnh lại mọi thứ sẽ tốt.”
Mạc Lâm trầm mặc một lát mới nhướng mày: “Nếu anh ngủ lâu lắm, lúc tỉnh lại tuổi của em cũng lớn hơn anh thì sao?”
Lạc Phi giật mình, lập tức mỉm cười: “Nếu anh muốn em gọi ca ca, chờ anh tỉnh lại, mặc kệ em bao nhiêu tuổi, em vẫn tiếp tục gọi anh là Mạc Lâm ca ca.”
Bị Lạc Phi chọc, tâm tình Mạc Lâm đột nhiên tốt hơn hẳn, vỗ vỗ vai Lạc Phi nói: “Vậy mới ngoan.”
Hai người cùng nhìn nhau mỉm cười.
Một lát sau, Lạc Phi mới quan tâm nói: “Hôm nay anh lấy cớ gì ra ngoài vậy? Cha không phái vệ sĩ đi theo bảo hộ anh à?”
“Anh nói có hẹn ăn cơm với em, vệ sĩ bị anh vứt bên nhà ăn ấy.”
“Để em đưa anh về, thuận tiện giải thích phương án trị liệu với cha anh luôn.”
“Không cần…” Mạc Lâm muốn từ chối, thế nhưng Lạc Phi cố chấp nói: “Em đi cùng anh, có em ở bên cạnh, áp lực của anh sẽ ít đi một chút.”
Không lay chuyển được Lạc Phi, Mạc Lâm chỉ đành gật đầu đồng ý.
****
Hai người đi thẳng tới tổng bộ tập đoàn, Lạc Phi ngoài ý muốn phát hiện trong phòng làm việc trừ bỏ Mạc Khải Minh còn có một người nam nhân.
Nam nhân dung mạo thanh tú, đường nét gương mặt nhu hòa, chính là sắc mặt lại lạnh lùng đến đáng sợ, trên người mặc một thân hưu nhàn màu trắng, ngồi gác chân trên sô pha, bộ dáng cao cao tại thượng, Mạc Khải Minh là ông chủ tập đoàn Phong Dương, ngày thường vẫn luôn oai phong nghiêm nghị, lúc này ở trước mặt người nọ hệt như một người hầu. Lúc Lạc Phi cùng Mạc Lâm đi vào thì nhìn thấy Mạc Khải Minh bưng một ly cà phê dỗ dành người nọ: “Uống ly cà phê nóng được không? Anh tự tay pha đấy, tay nghề pha cà phê của anh tiến bộ không ít, em nếm thử xem.”
Nam nhân nhận lấy ly cà phê hớp một ngụm, thản nhiên nói: “Tạm được, ít nhất cũng không khó uống như trước kia.”
Mạc Khải Minh lập tức mỉm cười: “Vì em mà cố ý đi học một khóa đó. Nể tình anh thành tâm xin lỗi như vậy, em đừng giận nữa được không? Em khóa hòm thư lần số thông tin của anh, lần này đột nhiên xuất hiện cũng không báo anh ra đón, con đã lớn vậy rồi mà em vẫn còn cáu kỉnh với anh.”
Nam nhân nhướng mày: “Ai bảo anh chọc em tức giận.”
“Sau này không dám nữa.”
Lạc Phi: “…”
Mạc Lâm: “… …”
Không ngờ Mạc Lâm trực tiếp dùng vân tay mở cửa tiến vào lại thấy một màn như vậy.
Nam nhân ngồi trên sô pha phát hiện Mạc Lâm, sắc mặt lập tức ôn nhu đi rất nhiều, đứng dậy đi tới trước mặt Mạc Lâm, nhẹ nhàng xoa tóc anh, ôn nhu nói: “Đã về rồi à?”
Mạc Lâm gật đầu giới thiệu: “Ba ba, vị này chính là đại hoàng tử điện hạ.” Nói xong quay qua nhìn Lạc Phi: “Đây là ba ba anh.”
Lạc Phi lập tức cung kính tiến tới, lễ phép cúi đầu: “Chào chú.”
Ba ba Mạc Lâm thực đán gsợ, trị Mạc tổng ngoan ngoãn như vậy, ai có thể ngờ được Mạc tổng nổi danh thiết huyết trong thương giới ở trước mặt Phương Tử Khiên lại ngoan hiền như một con cừu con như vậy chứ, lại còn tự tay pha cà phê xin lỗi…
Lạc Phi rung động không thôi, cung kính Phương Tử Khiêm tới mức chỉ hận không thể cúi đầu chín mươi độ.
Nhìn người trẻ tuổi trước mặt, Phương Tử Khiêm thản nhiên nói: “Điện hạ đã biết bí mật của Mạc gia chúng tôi rồi sao? Cũng biết tôi chưa chết?”
“Lần này Mạc Hàm bị Mạc Khải Phong bắt đi con mới biết chuyện phát sinh năm đó, chuyện ngài vẫn còn sống là Mạc Hàm nói cho con biết.”
Phương Tử Khiêm nhìn qua con trai, tựa hồ đang hồ: Lạc Phi biết con là omega không?
Mạc Lâm lắc đầu, tạm thời không muốn nói chuyện mình bị dấu hiệu với hai người.
Phương Tử Khiêm tựa hồ thở phào, kéo Mạc Lâm tới sô pha ngồi xuống: “Hôm nay ba ba vừa mới tới, nghe cha con nói lần này là quân đoàn Vinh Quang xuất động cứu con?”
“Là Lăng An thiếu tướng cứu con cùng Lạc Phi từ liên bang trở về.” Mạc Lâm giải thích: “Trên đường gặp tinh đạo, Lăng Vũ tướng quân của quân đoàn Ám Dạ tự xuất mã bắt giữ đám tinh đạo kia.”
Phương Tử Khiêm quan tâm hỏi: “Con không sao chứ? Với trình độ biến thái của tên thần kinh Mạc Khải Phong kia, hẳn sẽ không đơn giản bắt giữ con đi như vậy.”
Mạc Lâm hít sâu, nhẹ giọng nói: “Ba ba, con có một tin tức không tốt muốn nói với hai người.”
“Làm sao vậy?”
“Mạc Khải Phong đã tiêm một loại bệnh độc gọi là NR vào người con, trước mắt vẫn chưa có phương pháp trị liệu. Hôm nay con cùng Lạc Phi ra ngoài không phải ăn cơm mà là đến bệnh viện kiểm tra. Sau khi có kết quả, bác sĩ nói kháng thể loại bệnh độc này nhất thời rất khó nghiên cứu ra, mà bệnh tình của con lại tiến triển quá nhanh, rất có thể không đến một tháng sẽ suy kiệt toàn thân mà chết, bọn họ đề nghị con tiến vào khoang đông lạnh để có thêm thời gian để nghiên cứu phá giải loại bệnh độc này.”
Ánh mắt Mạc Khải Minh cùng Phương Tử Khiêm vô cùng sửng sốt.
Một lát sau, Phương Tử Khiêm mới dùng sức siết chặt năm tay, ánh mắt băng lãnh đáng sợ: “Mạc Khải Phong đấu không lại chúng ta, chỉ biết thương tổn con mà thôi, năm đó như thế, hiện giờ lại tiếp tục một lần nữa! Sớm biết như vậy hơn hai mươi năm trước, lúc ba ba cùng cha con kết hôn nên giết chết tên cặn bã này!”
Phương Tử Khiêm phẫn nộ tới mức muốn bóp nát nắm tay, Mạc Khải Minh cũng cau mày: “Con tìm bác sĩ nào? Chuẩn đoán có thể tin tưởng được không?”
Lạc Phi chủ động giải thích: “Là bác sĩ Tư Nặc của bệnh viện trung ương đế quốc, chú ấy là chuyên gia về lĩnh vực bệnh độc học, vốn nghĩ có thể nhanh chóng nghiên cứu chế tạo ra kháng thể nên Mạc Lâm mới muốn lén giải quyết chuyện này. Thế nhưng tình huống hiện tại nghiêm trọng hơn chúng ta nghĩ, Mạc Lâm phải tiếp nhận trị liệu đông lạnh để kéo dài sự sống, chú Tư Nặc cũng sẽ nhanh chóng nghiên cứu phương pháp trị liệu.”
Danh tiếng của Tư Nặc trong giới y học rất lớn, phối phương thuốc ngụy trang mà Phương Tử Khiêm lấy ở bệnh viện trung ương khi trước chính là do nhóm Tư Nặc nghiên cứu chế tạo ra.
Nghe vậy, sắc mặt Phương Tử Khiêm tái nhợt: “Chỉ có biện pháp này thôi sao? Con phải bị bỏ vào khoang đông lạnh à?”
Mạc Lâm cúi đầu: “Dạ, đó là phương pháp tốt nhất.”
Trong phòng đột nhiên an tĩnh, một lát sau, Phương Tử Khiêm mới nhẹ nhàng ôm lấy Mạc Lâm, hốc mắt có chút ửng đỏ: “Xin lỗi con, là ba ba và cha liên lụy con, nếu con không sinh ra trong Mạc gia thì từ nhỏ cũng không chịu tội nhiều như vậy, là ba ba không bảo vệ tốt cho con…”
Mạc Lâm sớm đã làm tốt quyết định, hơn nữa có Lạc Phi ở, tâm tình của anh rất bình tĩnh, ôm lấy Phương Tử Khiêm, nhẹ giọng an ủi: “Không sao mà ba ba, con đã xem qua khoang đông lạnh rồi, cũng không đáng sợ như tưởng tượng, con cũng không chết, chỉ ngủ một giấc mà thôi, chẳng qua giấc ngủ này hơi dài một chút. Chờ nghiên cứu được phương pháp trị liệu thì con sẽ hảo hảo sống sót.”
Con trai kiên cường như vậy, Mạc Khải Minh nhịn không được chua xót.
Tuy ông là người thống trị tập đoàn Phong Dương, trong tay nắm giữ tài phú đếm không xuể, thế nhưng ông thực sự là người thất bại, ông quá khờ dại không đề phòng em trai mình, cứ nghĩ Mạc Khải Phong là người thiện lương, tính tình ôn hòa, thật không ngờ đứa em này lòng lang dạ thú, thế nên lúc hai anh em Mạc Hàm Mạc Lâm vừa mới chào đời, Mạc Hàm đã ngoài ý muốn chết non, năm Mạc Lâm mười tuổi thì bị bắt cóc nhốt vào phòn gtối, từ đó mắc phải hội chứng sợ hãi bóng tối, thường xuyên bị mất ngủ.
Hiện giờ Mạc Lâm vất vả lắm mới trường thành, Mạc Khải Phong cư nhiên lại tiêm bệnh độc vào cơ thể nó…
Mạc Khải Minh đấm mạnh một quyền vào tường, nắm tay rướm máu, hai mắt ông đỏ ngầu, hung tợn nói: “Mạc Khải Phong đang ở đâu?”
Lạc Phi nói: “Ông ta bị nhốt trong trại giam tạm thời…”
“Tôi đi tìm nó.”
Phương Tử Khiêm buông Mạc Lâm, bình tĩnh kéo Mạc Khải Minh: “Hiện giờ anh tới tìm Mạc Khải Phong cũng không giải quyết được gì, chờ tới lúc tuyên án rồi đi, bây giờ quan trọng nhất là nghĩ cách chữa trị cho con trai.” Nói xong, ông nhìn qua Lạc Phi: “Điện hạ, có thể hẹn gặp bác sĩ Tư Nặc giúp tôi không? Tôi muốn nói chuyện với ông ấy.”
Lạc Phi lập tức gật đầu: “Đương nhiên là được.”
“Cám ơn. Lần này Mạc Hàm gặp chuyện, ít nhiều cũng nhờ cậu hỗ trợ, phần ân tình này tôi sẽ ghi tạc trong lòng, sau này điện hạ cần Mạc gia giúp đỡ gì xin cứ việc mở miệng.”
Lạc Phi chột dạ dời tầm mắt: “Chú khách khí quá rồi.”
Nếu biết con đã dấu hiệu con chú, chú sẽ không nói vậy đâu, phỏng chừng sẽ muốn đập con một trận…
******
Hôm sau, Lạc Phi hẹn Tư Nặc tới hội quán tư nhân sang trọng gặp mặt.
Phương Tử Khiêm cùng Mạc Khải Minh cùng tới, nghe Tư Nặc giải thích kĩ lưỡng về tình huống bệnh độc cùng chỗ tốt của trị liệu đóng băng.
Tuy hai người không nguyện ý nhưng nhìn những số liệu đỏ au trên phiếu xét nghiệm rõ ràng biểu thị cơ thể Mạc Lâm đang suy kiệt với tốc độ cực nhanh, bọn họ không thể không tiếp nhận sự thật này.
Trên đường trở về, sắc mặt Phương Tử Khiêm tái nhợt, lẳng lặng ngồi trên xe huyền phù không nói câu nào.
Mạc Khải Minh ôm nhẹ vai Phương Tử Khiêm, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, nếu khi trước anh không nhất quyết đòi kết hôn với em, em cũng không trải qua nhiều thống khổ như vậy, còn liên lụy tới con chúng ta…. Sớm biết như vậy, năm đó lúc em đào hôn, anh không nên tìm em, lại càng không nên ép em ở cùng một chỗ với mình…”
Nam nhân vẫn luôn mạnh mẽ, giờ phút này trên gương mặt lại tràn đầy thống khổ cùng hối hận.
Phương Tử Khiêm thấp giọng đánh gãy lời đối phương: “Chuyện đã phát sinh không có cách nào thay đổi, quan trọng là tương lai. Tuy liệu pháp đóng băng có chút tàn nhẫn nhưng nếu nghĩ thoáng một chút, không phải như vậy Lâm Lâm sẽ sống sót sao? Chuyện khác không quan trọng, em chỉ muốn con mình có thể hảo hảo sống sót, phải khỏe mạnh, phải hạnh phúc.”
“…” Không ngờ ở thời điểm mấu chốt, Phương Tử Khiêm còn lý trí hơn cả ông như vậy.
Trầm mặc một lát, Mạc Khải Minh mới hít sâu một hơi, nhẹ giọng hỏi: “Có phải em vẫn luôn hối hận khi kết hôn với anh không?”
Phương Tử Khiêm không nói gì.
Mạc Khải Minh nhắm mắt lại: “Nếu em không muốn ở cùng một chỗ với anh, chờ sau này Lâm Lâm tỉnh lại, anh sẽ trả tự do cho em.”
Phương Tử Khiêm vẫn trầm mặc.
Ngoài cửa sổ bắt đầu có mưa rơi, giống như ngày đó ông từ bệnh viện khang phục trở về nhà. Mưa tí tách văng lên cửa sổ thủy tinh, Mạc Khải Minh lái cơ giáp đưa ông về nhà, hai người trầm mặc suốt chặng đường, lúc gần tới nhà, Mạc Khải Minh mới nhét một cây dù vào tay Phương Tử Khiêm, thấp giọng nói: “Sau khi em bỏ trốn, anh vẫn luôn lo lắng cho em, tìm kiếm em suốt một năm trời. Anh thực sự rất thích em, em không cần phải dùng phương thức này để tránh né anh, em có thể hủy bỏ hôn ước, anh…. Anh cũng không cưỡng ép em phải gả cho anh nữa.”
Bỏ trốn trong tiệc cưới làm Mạc Khải Minh mất mặt trước mấy trăm khách mời, Mạc Khải Minh lập tức trở thành trò cười trong thương giới.
Thế nhưng một năm sau khi Mạc gia cùng Phương gia bắt tay tìm được Phương Tử Khiêm, ông bị nhóm trưởng bối mắng té tát, nhưng Mạc Khải Minh thì không hề nói một câu nặng lời, ngược lại ở bên giường bệnh săn sóc chiếu cố ông, còn chủ động nói ông có thể hủy bỏ hôn ước.
Phương Tử Khiêm nhớ rõ, sắc mặt khổ sở cùng cực của Mạc Khải Minh khi nói hủy bỏ hôn ước giống hệt như lúc này.
Khi ấy tự dưng ông có chút mềm lòng, không hủy bỏ hôn ước, cộng thêm áp lực từ trưởng bối trong nhà, cuối cùng Phương Tử Khiêm cũng thỏa hiệp kết hôn với Mạc Khải Minh.
Sau khi kết hôn Mạc Khải Minh vẫn rất tôn trọng Phương Tử Khiêm, ông không muốn thân thiết, hai người liền chia phòng ngủ riêng, qua rất nhiều năm mới dấu hiệu trong một lần ngoài ý muốn, mang thai sinh ra một cặp song sinh.
Hiện giờ cẩn thận ngẫm lại, kỳ thực từ khi kết hôn tới nay Mạc Khải Minh vẫn luôn đối xử với ông rất tốt, bao dung hết thảy hành vi tùy hứng của ông, hiện giờ có hối hận cũng không phải đã kết hôn với Mạc Khải Minh, mà là lúc trẻ bọn họ không ý tức được sự nguye hiểm của Mạc Khải Phong, làm đứa nhỏ vừa mới chào đời đã chết non, còn làm Mạc Lâm thì chịu khổ nhiều như vậy.
Phương Tử Khiêm cố nén nước mắt, hít một hơi thật sâu, nhìn Mạc Khải Minh nói: “Anh nói ngốc nghếch gì vậy, trả tự do cho em? Chẳng lẽ anh muốn ly hôn với em à?”
Mạc Khải Minh giật mình: “Em… chẳng lẽ không phải em vẫn luôn muốn rời khỏi anh sao?”
Phương Tử Khiêm đột nhiên ôm chầm lấy Mạc Khải Minh, dán mặt vào lồng ngực đối phương, thấp giọng nói: “Anh là đứa ngốc à? Mấy năm nay em ẩn trong nơi bí mật nhưng không phải vẫn luôn thời thời khắc khắc giúp anh để ý tập đoàn Phong Dương à? Nếu em muốn rời khỏi anh, em có mấy trăm loại phương pháp để anh không tìm được em.”
Mạc Khải Minh hiểu được ý Phương Tử Khiêm, ánh mắt hiện lên một tia kinh hỉ: “Em… em không phải chán ghét anh sao?”
Phương Tử Khiêm thực vô ngữ: “Nếu em chán ghét anh thì làm sao có Lâm Lâm tồn tại.”
“… …”
Phương Tử Khiêm nắm nhẹ lấy tay đối phương: “Em cũng không hối hận đã kết hôn với anh, em chỉ hối hận không bảo vệ tốt con chúng ta. Năm đó chúng ta đã không thể bảo vệ Mạc Hàm, hiện giờ tuyệt đối không thể mất đi Mạc Lâm. Chúng ta hãy cùng con trai vượt qua cửa ải khó khăn này, đừng để nó chịu chút áp lực nào, an tâm mà ngủ, được không?”
Trong lòng Mạc Khải Minh thực chua xót, dùng sức ôm lấy Phương Tử Khiêm, nghẹn ngào nói: “Hảo.”
Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi không ngừng, hệt như rơi vào lòng người, tuy rất khổ sở khi con trai bị đông lạnh nhưng nghĩ tới tương lai nó có thể hảo hảo sống sót, người yêu cũng trở về bên người, Mạc Khải Minh cảm thấy ông trời cuối cùng cũng chiếu cố mình, lần này ông nhất định sẽ dốc hết toàn lực bảo vệ vợ con, không để bọn họ chịu thêm chút khổ sở nào nữa.
…(cont)…