Tinh Tế Kết Hôn Chỉ Nam

Chương 34: Chương 34: Cứu Viện, Mạc Hàm Có Hảo Cảm Với Lạc Phi!




Sau khi tìm thấy vũ khí, Lạc Phi cùng Mạc Hàm liền đi tìm Phất Lan Khắc cùng Khải Tư Lâm.

Hai người vừa sóng vai đi tới vài bước thì thông tấn khí đột nhiên truyền tới tiếng kêu gọi: “Mạc Hàm, tụi tôi bị bao vây ở cửa hàng tiện lợi!”

Là tiếng Khải Tư Lâm, còn có tiếng súng ‘đùng đùng’, Mạc Hàm nhướng mày, lập tức xoay người chạy về phía cửa hàng tiện lợi.

So với bệnh viện lớn, không gian trong cửa hàng tiện lợi hiển nhiên nhỏ hẹp hơn nhiều, số lượng tang thi khẳng định cũng không nhiều như bệnh viện. Thế nhưng bởi vì không gian nhỏ hẹp nên nơi để lẩn trốn cũng ít, chỉ cần sơ sót một chút sẽ lập tức bị tang thi cắn.

Đi tới trước cửa cửa hàng tiện lợi, Mạc Hàm nháy mắt ra hiệu với Lạc Phi, sau đó dựa lưng vào sát vách tường cạnh cửa. Lạc Phi hiểu ý đá một cước mở văng cửa, cầm súng tự động xông vào bên trong. Vừa tiến vào, Lạc Phi liền nhìn thấy có mười mấy tang thi đang bao vây Phất Lan Khắc cùng Khải Tư Lâm, trong tay Khải Tư Lâm không có vũ khí nên được Phất Lan Khắc bảo hộ phía sau, mà trong tay Phất Lan Khắc là một khẩu súng ngắn.

Hẳn là sau khi tìm thấy vũ khí bọn họ cũng kích hoạt tang thi vây công, chẳng qua hai người chạy trốn chậm một chút nên mới bị bao vây.

Lạc Phi lớn tiếng nói: “Ngồi xổm xuống!”

Phất Lan Khắc cùng Khải Tư Lâm thấy Lạc Phi tới, lập tức nghe theo ngồi xụp xuống.

Giây tiếp theo, chỉ nghe tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên lên tai— chỉ thấy Lạc Phi nâng súng tự động, chuẩn xác càn quét đàn tang thi, súng tự động trên tay Lạc Phi phun ra một ngọn lửa thật dài khà về phía đám tang thi!

Đám tang thi kia đưa lưng về phía Lạc Phi, căn bản không kịp phản ứng đã nháy mắt bị bắn vỡ đầu!

Vỏ đạn theo tiết tấu rớt suống nền đất, phát ra tiếng lẻng kẻng. Mười giây sau, đàn tang thi ầm ầm ngã xuống, sắc mặt Phất Lan Khắc cùng Khải Tư Lâm bị vây bên trong vô cùng kinh hãi, không dám tin ngẩng đầu nhìn Lạc Phi.

Nhiều tang thi như vậy, người này cư nhiên chỉ dùng mười giây đã tiêu diệt gọn. Cơ hồ là một đạn bắn chết một con, chuẩn xác đến mức làm người ta không dám tin!

Lạc Phi mỉm cười: “Tốt lắm, mau ra ngoài!”

Phất Lan Khắc lấy lại tinh thần, lập tức kéo Khải Tư Lâm vòng qua xác đám tang thi đi ra ngoài.

Sắc mặt Khải Tư Lâm có chút trắng bệch, dù sao cũng là con gái, bị tang thi bao vây nửa ngày, cho dù không sợ thì cũng có chút ghê tởm, Khải Tư Lâm chạy tới kệ hàng hít sâu vài hơi, cố nén xuống cảm giác buồn nôn. Phất Lan Khắc thì khá bình tĩnh, đi tới vỗ vỗ vai Lạc Phi, khen ngợi: “Tuyệt vời a anh bạn, trình bắn súng của cậu đúng là đẳng cấp chuyên nghiệp!”

Lạc Phi nhìn Khải Tư Lâm hỏi: “Súng của anh có phải hết đạn rồi không?”

Nghe vậy sắc mặt Khải Tư Lâm có chút xấu hổ: “Hai đứa tôi tìm được một cây súng ngắn và mười viên đạn ở đây, bất quá tang thi nhiều quá, đạn không đủ dùng, lúc Khải Tư Lâm gọi hai người hỗ trợ thì chỉ còn lại hai viên.” Phất Lan Khắc dừng một chút, sau đó nghi hoặc hỏi: “Bất quá sao cậu biết tôi đã hết đạn?”

Lạc Phi giải thích: “Từ thông tấn khí tôi nghe thấy hai tiếng súng, còn có tiếng băng đạn rỗng, liền nghĩ là có lẽ anh đã hết đạn nên mới nhờ trợ giúp, vì thế chúng tôi lập tức chạy tới.”

Phất Lan Khắc bật ngón cái: “Này mà cũng nghe ra được, lợi hại!”

Lúc Mạc Phi vào nhà cứu người, Mạc Hàm ở bên ngoài thủ, vừa quan sát xung quanh vừa xem xét tình huống bên trong, lỡ như phụ cận có tang thi bao vây thì tình huống của bọn họ sẽ càng tệ hơn.

F Tiên Sinh có thể nhanh chóng giải quyết đàn tang thi như vậy thực sự làm Mạc Hàm ngoài ý muốn.

Vừa rồi tình huống trong bệnh viện khá hỗn loạn, F Tiên Sinh dùng súng tự động mở đường máu, khi ấy anh đã cảm thấy khả năng bắn súng của người này đặc biệt chuẩn xác, chỉ là không ngờ lại chuẩn xác tới trình độ này.

Nói rõ hơn là thế này, súng tự động là dạng vũ khí hỏa lực lớn có thể càn quét tang thi yểm trợ đội hữu chạy trốn, dùng súng tự động bắn hai mươi phát có thể giết mười tang thi đã là không tồi, thế nhưng F Tiên Sinh mỗi phát bắn đều bạo đầu, nói cách khác, trong quá trình càn quét phạm vi lớn, mỗi phát đạn đều tinh chuẩn bắn vào điểm yếu của tang thi, sức quan sát nhạy bén cùng năng lực phản ứng thực sự vô cùng khủng bố.

Phất Lan Khắc nói trình độ bắn súng của F Tiên Sinh thuộc cấp độ chuyên nghiệp là vô cùng chính xác.

Người này rốt cuộc là ai?

Mạc Hàm có chút tò mò về thân phận thật sự của F Tiên Sinh, bất quá hiện tại không phải thời điểm thích hợp để truy cứu vấn đề này.

Nếu Phất Lan Khắc cùng Khải Tư Lâm đã được giải cứu, Mạc Hàm liền nói: “Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây, một khi phó bản khởi động sẽ có phản ứng lan truyền, đám tang thi ở xung quanh khẳng định sẽ tới truy kích.”

Bất quá Lạc Phi lại nói: “Em nghĩ, đoạn thời gian kế tiếp tạm thời sẽ không có tang thi.”

Mạc Hàm nhướng mày: “Vì sao lại nói vậy?”

Lạc Phi nhún vai: “Bởi vì đạn của em cũng đã dùng hết rồi.” Cậu giơ băng đạn rỗng cho Mạc Hàm nhìn, nghiêm túc phân tích: “Phó bản hình thức ác mộng quả thực rất khó qua ải, tỷ như Phất Lan Khắc cùng Khải Tư tìm thấy một cây súng ngắn cùng mười viên đạn ở cửa hàng tiện lợi, mà số lượng tang thi ở đây lại có hơn mười con, phải chuẩn xác bắn chết tang thi đồng thời nhanh chóng chạy trốn, một khi phản ứng chậm hoặc bắn không chuẩn rất có thể sẽ bị nốc ao.”

Mạc Hàm lập tức hiểu ý, gật đầu: “Ở bệnh viện cũng vậy, chúng ta tìm được một trăm viên đạn, hẳn là có tỷ lệ tương đương với số tang thi. Thế nhưng bởi vì kỹ thuật bắn súng của cậu quá chuẩn, dùng tốc độ nhanh nhất chuẩn xác nhất giải quyết đàn tang thi, ngay cả vũ khí của tôi cũng không cần sử dụng. Theo đánh giá của hệ thống thì chúng ta đã hoàn thành vượt mức nhiệm vụ.”

Lạc Phi mỉm cười: “Chính là đạo lý này. Hình thức ác mộng khẳng định có gia tăng độ khó để người chơi vượt ải, thế nhưng tuyệt đối sẽ không diệt hết đường sống. Phất Lan Khắc đã sử dụng hết đạn của mình, lúc tới cứu viện, em cũng dùng hết đạn. Em nghĩ xung quanh tạm thời không có đàn tang thi quy mô lớn, cùng lắm là tốp năm tốp ba đột nhiên nhảy ra dọa chúng ta mà thôi. Trừ phi chúng ta tìm được vũ khí mới thì mới kích hoạt đàn tang thi lớn.”

Nhìn biểu tình tươi cười của F Tiên Sinh, trong lòng Mạc Hàm có chút chấn động—-

Người này vừa bình tĩnh lại thông minh, thân thủ mạnh mẽ, hành động rõ ràng lưu loát, thật sự là cao thủ hiếm thấy.

Sau khi liên tục giải quyết hai ba đàn tang thi, cư nhiên có thể nhanh chóng phân tích cục diện, tố chất tâm lý mạnh mẽ không giống như người bình thường.

Mạc Hàm có chút thưởng thức F Tiên Sinh, khóe miệng cũng không khỏi nhếch lên: “Xem ra, chúng ta cần phải tiếp tục tìm đạn.”

Lạc Phi gật đầu: “Đúng vậy. Em nhớ rõ trong khẩu súng ngắn anh tìm được trong bệnh viện có hơn ba mươi viên đạn? Chia ra một chút đi, hai người đều có vũ khí, gặp tình huống bất ngờ cũng dễ ứng phó hơn.” Cậu ngừng một chút rồi hạ giọng nói: “Phụ cận tuy tạm thời sẽ không xuất hiện đàn tang thi lớn nhưng không thể đảm bảo sẽ không có người chơi khác xuất hiện.”

Hệ thống sẽ căn cứ theo phản ứng xử lý của người chơi mà cho điểm, với hai lần xử lý cực kỳ hoàn hảo của bọn họ, hệ thống tạm thời sẽ không phái nhiều tang thi tới gây rối, giống như lời F Tiên Sinh, nhiều nhất chỉ là tốp năm tốp ba mà thôi, cho dù không dùng vũ khí cũng có thể giải quyết.

Thế nhưng người chơi thì hoàn toàn ngẫu nhiên, nếu phụ cận có người chơi khác nghe thấy tiếng súng thì rất có thể sẽ tìm tới vây giết bọn họ. Dù sao giết chết người chơi sẽ có điểm tích phân cao hơn giết tang thi rất nhiều.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Mạc Hàm trở nên nghiêm nghị, lập tức lấy đạn trong túi ra chia cho Phất Lan Khắc đồng dạng cũng tìm được súng ngắn, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi đường vòng.”

Lạc Phi đang định đi trước thì bị Mạc Hàm cản lại: “Tôi đi trước.”

Lạc Phi giật mình, Mạc Hàm tiếp tục nói: “Vũ khí của cậu đã hết đạn, lần này đến phiên tôi mở đường giúp cậu.”

Nhớ tới lúc ở bệnh viện, Lạc Phi đã bảo Mạc Hàm đi theo sau mình, cậu sẽ vừa mở đường vừa bảo hộ Mạc Hàm, thế nhưng hiện giờ, đổi lại là Mạc Hàm bảo hộ cậu.

Trong lòng Lạc Phi vô cùng ấm áp, cảm thấy mắt nhìn của mình thực sự quá tốt, coi trọng một người vừa thông minh vừa thiện lương như vậy.

Bất quá Lạc Phi không quen được bảo hộ, liền quay đầu nhìn Phất Lan Khắc: “Bằng không vầy đi, Mạc Hàm mở đường, tôi yểm trợ phía sau, anh đưa vũ khí cho tôi đi.”

Đổi lại là trước kia, có lẽ Phất Lan Khắc còn do dự một chút, thế nhưng sau khi nhìn thấy khả năng bắn súng khủng bố của F Tiên Sinh, anh lập tức quyết đoán đưa súng cho đối phương.

Tiểu đội bốn người nhanh chóng rời khỏi cửa hàng tiện lợi, vòng vào ngõ nhỏ bên cạnh.

Mạc Hàm đi trước mở đường, Phất Lan Khắc cùng Khải Tư Lâm theo sau, Lạc Phi đi cuối đội ngũ nhạy bén quan sát xung quanh.

Trong ngõ rất im lặng, ngẫu nhiên có một hai con tang thi đột nhiên nhảy ra tập kích, tất cả đều bị Mạc Hàm nhanh tay lẹ mắt một súng bắn chết.

Lạc Phi phát hiện khả năng bắn súng của Mạc Hàm cư nhiên cũng đặc biệt chuẩn xác, trong lòng không khỏi nghi hoặc.

Đứa nhỏ sinh ra trong gia đình quân nhân được huấn luyện phương diện này ngay từ nhỏ là rất bình thường. Thế nhưng Mạc Hàm sinh ra trong thế gia kinh thương, chẳng lẽ ngay cả phương diện này Mạc Khải Minh tiên sinh cũng muốn bồi dưỡng sao? Là vì vụ bắt cóc năm đó để lại bóng ma tâm lý nên muốn con trai học bắn súng, lúc ra ngoài mang theo vũ khí phòng thân, lỡ như gặp phiền toái cũng có khả năng thoát thân sao?

Giải thích như vậy tựa hồ cũng khá hợp lý.

Lạc Phi đi phía sau đội ngũ, nhìn bóng lưng Mạc Hàm, trong lòng lại càng kiên định hơn…

Mặc kệ năm đó Mạc gia phát sinh chuyện gì, sau này đã có em bảo vệ anh. Có em ở đây, em sẽ không để bất luận kẻ nào động vào anh.

****

Tiểu đội bốn người sau khi giải quyết mấy con tang thi trong ngõ nhỏ thì vòng qua khu dân cư bên cạnh, tìm thấy một ít trang bị ở đó.

Là một khẩu súng tự động, một khẩu súng ngắm, một lượng lớn đạn dược, hai kính viễn vọng, ba quả lựu đạn, một ít thuốc trị thương cùng hai áo giáp chống đạn.

Mạc Hàm vốn đã mặc áo chống đạn, hai kiện vừa tìm thấy, Lạc Phi để Phất Lan Khắc cùng Khải Tư Lâm mặc, chính mình không mặc. Lạc Phi rất nhạy bén với các tình huống nguy hiểm, vì thế cậu ưu tiên tặng trang bị phòng hộ cho đội hữu, hành động này làm Phất Lan Khắc cùng Khải Tư Lâm có chút cảm động, đánh giá về vị F Tiên Sinh này lại cao thêm một bậc.

Mạc Hàm thích dùng súng ngắn nên chỉ cầm thêm một khẩu AK.

Khẩu súng tự động vừa tìm được giao cho Phất Lan Khắc, Khải Tư Lâm cầm súng bắn tỉa, tìm được súng ngắm, Khải Tư Lâm rất hưng phấn, lập tức cầm lấy.

Bởi vì tìm được một lượng lớn vũ khí nên đàn tang thi lớn cũng được khởi động, cả trước lẫn sau ngõ nhỏ đều bị tang thi vây quanh.

Mạc Hàm nói: “Xông ra thôi!”

Bốn người cùng khai hỏa, Lạc Phi cùng Phất Lan Khắc nâng súng tự động điên cuồng bắn phá, Mạc Hàm ở bên cạnh dùng súng ngắn hỗ trợ, súng bắn tỉa của Khải Tư Tâm không có tác dụng trong tình huống này, tạm thời bám sát phía sau đội ngũ.

Bởi vì Lạc Phi bắn rất chuẩn xác, cho dù có hơn trăm con tang thi vây công nhưng vẫn không thể ngăn cản tiểu đội bốn người.

Mọi người nhanh chóng lao ra ngoài, rốt cuộc cũng tiến vào trung tâm thành thị, Mạc Hàm tìm kiếm vài pho tượng lớn để mọi người ẩn núp.

Yêu cầu thông qua phó bản là người chơi phải tiến tới quảng trường đài phun nước ở trung tâm, đồng thời phải sinh tồn đến cuối cùng. Theo thời gian trôi qua, trừ bỏ nơi này, những nơi khác sẽ bùng nổ tang thi triều, nếu người chơi không nhanh chóng tìm ra vũ khí tiến tới đây, khẳng định sẽ bị tang thi triều cắn nuốt.

Quảng trường đài phun nước chính là khu an toàn cuối cùng của phó bản.

Khu an toàn không đại biểu an toàn tuyệt đối, ngược lại, khu an toàn chỉ có nghĩa là ‘không bị sinh vật trong phó bản công kích’.

Cũng chính vì vậy, nơi này sẽ diễn ra màn kịch chiến của người chơi với nhau!

Bốn người ẩn núp sau những bức tượng điêu khắc, Khải Tư Lâm nâng súng ngắm nhìn về phía tòa nhà cao tầng ở xa xa, cô sợ có người ở trên đó giải quyết bọn họ, bất quá không phát hiện gì cả.

Khải Tư Lâm có chút lo lắng, nhẹ giọng nói: “Tôi cứ cảm thấy trên mái nhà có thể có người, loại hình thức này thường xuyên có tay súng bắn tỉa giành được hạng nhất.”

Lạc Phi nghĩ nghĩ nói: “Để tôi xem thử.”

Cậu cầm kính viễn vọng nhìn về phía tòa cao tầng xa xa, quả nhiên có một người mặc quân trang màu đen đang ẩn núp, người này đặc biệt nhạy bén, chỉ ló đầu ra một chút lập tức núp xuống.

“Quả thực có người, còn là cao thủ, chúng ta tạm thời đừng đi ra ngoài, lúc này xung quanh khẳng định rất hỗn loạn.”

Mạc Hàm đồng ý gật đầu: “Chờ bên ngoài tranh đấu không sai biệt lắm rồi chúng ta hẵn tiến ra dọn sạch.”

Người chơi dám tham gia hình thức ác mộng khẳng định đều có chút tài năng, hơn trăm người chơi được truyền tống vào các góc thành thị, trừ bỏ số người chơi không cẩn thận bị đàn tang thi loại, số người đến được điểm cuối hẳn cũng phải mấy chục người.

Hình thức hỗn chiến thế này, ra mặt càng sớm càng dễ chết.

Phải tìm một nơi kín đáo ẩn núp là mấu chốt. Nơi Mạc Hàm tìm ra rất tốt, phía sau là vách tường, hoàn toàn tránh được khả năng bị đánh lén sau lưng, hai bức tượng cao hơn năm thước hoàn toàn có thể che dấu bọn họ, cho dù là tay súng bắn tỉa mai phục trên cao cũng chưa chắc bắn được.

Hiện giờ việc cần làm là bình tĩnh chờ đợi.

Rất nhanh sau đó, cách đó không xa truyền tới tiếng súng hỗn loạn, Lạc Phi nghe được là tiếng súng ngắn, súng tự động cùng tiếng bước chân của rất nhiều người, hẳn là vài tiểu đội trên đường chạy tới đây bị tang thi ngăn chặn, lúc tiến vào khu an toàn liền bị phục kích, chết thảm.

Một lát sau, tiếng súng ngừng lại, chung quanh lại khôi phục yên tĩnh.

Một đám chim chóc bị tiếng súng kinh động giang cánh bay vút lên không.

Không trung u ám, gió lạnh gào thét, bầu không khí trong khu thành thị hoang tàn thời tận thế lại càng xơ xác tiêu điều hơn.

Lạc Phi nhìn Mạc Hàm, Mạc Hàm đang dùng kính viễn vọng quan sát xung quanh, sắc mặt nghiêm túc, khóe miệng mím chặt, sườn mặt lưu sướng tuyệt đẹp.

Nếu không phải thời điểm không cho phép, hoàn cảnh cũng không cho phép, Lạc Phi thật sự muốn hôn anh một ngụm.

Đè nén xúc động trong lòng, Lạc Phi cũng cầm kính viễn vọng cẩn thận quan sát.

Bên tai lại truyền tới tiếng súng, lần này người chơi chỉ bắn hai phát, đùng đùng hai tiếng, ngay sau đó là tiếng đổ gục của hai người chơi.

Kỹ thuật bắn của người này cực kỳ chuẩn xác, hiển nhiên là ẩn mình trong chỗ tối, sau khi quan sát được vị trí của đối phương liền trực tiếp bắn hạ.

—-người chơi [ACT] hạ gục người chơi [Trò Này Khó Quá], đạt được 34 điểm tích phân.

—-người chơi [DOGDOG] hạ gục người chơi [Trò Này Vui Quá], đạt được 35 điểm tích phân.

—-khu an toàn còn lại 11 người.

Thông báo của hệ thống xuất hiện trước mắt tất cả người chơi.

Đội ACT còn đang đắc ý, thế nhưng ngay sau đó phốc phốc hai tiếng, hai viên đạn từ không trung bay tới, trực tiếp bắn thủng ngực bọn họ!

—-người chơi [Thợ Săn] hạ gục người chơi [ACT], đạt được 54 điểm tích phân.

—-người chơi [Thợ Săn] hạ gục người chơi [DOGDOG], đạt được 55 điểm tích phân.

—-khu an toàn còn lại 9 người.

Liên tục bốn thông báo phát ra, ngay cả Mạc Hàm cũng không hỏi nhíu mày: “Thợ Săn có phải là người ẩn núp trên lầu không?”

Lạc Phi gật đầu: “Chính là người đó.”

Thực lực tay súng bắn tỉa này cực cao, hơn nữa còn chiếm trước tiên cơ, giành được vị trí có lợi trên cao.

Người này giống như một tên thợ săn đứng trên cao lạnh lùng nhìn đám con mồi đang tung tăng bên dưới.

Cảm giác này làm người ta phải rợn gai ốc.

Mạc Hàm nói: “Nếu chúng ta muốn trở thành tiểu đội chiến thắng thì nhất định phải giải quyết người này.”

Khu an toàn chỉ còn lại chín người chơi, tiểu đội Lạc Phi bốn người, người trên kia không biết đơn độc hay có tiểu đội, tóm lại, người còn lại không nhiều, nếu xét về tích phân thì phần thắng của Thợ Săn kia rất cao.

Chính là người nọ ẩn núp trên cao, bọn họ hiện giờ không có cách rời khỏi chỗ ẩn núp chạy tới tòa nhà kia, một khi đi ra ngoài, bọn họ nhất định sẽ bị đối phương bắn thủng ngực.

Đúng lúc này có hai người chơi chạy tới chỗ nhóm Lạc Phi đang ẩn núp, Mạc Hàm nhanh tay lẹ mắt giơ cả hai tay, chỉ nghe ‘đùng đùng’ hai tiếng, cư nhiên mỗi tay súng bắn chết một người.

Động tác lưu loát nhanh chọn thật sự là suất đến mức Lạc Phi nhịn không được sợ hãi than: “Thật đẹp!”

Mạc Hàm cười khẽ.

—-người chơi [MH] hạ gục người chơi [Người Qua Đường A]

—-người chơi [MH] hạ gục người chơi [ICE]

Theo sát đó, tiếng súng ngắm lại vang lên, đồng thời thông báo của hệ thống cũng xuất hiện.

—-người chơi [Thợ Săn] hạ gục người chơi [Ấy Là Bạn Trai Tôi]

—-người chơi [Thợ Săn] hạ gục người chơi [Tôi Là Bạn Trai Ấy]

—-khu an toàn còn 5 người.

Trong Lòng Phất Lan Khắc phát lạnh, nhịn không được nói: “Ông trời ạ, xem ra Thợ Săn kia là đơn độc tác chién! Chỉ còn lại năm người không phải chính là tiểu đội chúng ta và Thợ Săn sao?”

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng cảnh báo chói tai của hệ thống: “Khu an toàn chuẩn bị thu nhỏ, tang thi triều đã bao vây! Xin nhanh chóng giải quyết địch nhân cuối cùng, trở thành Vua Thám Hiểm!”

Lúc số lượng người chơi còn ít, để tránh tình trạng người chơi tìm nơi ẩn núp chờ hết thời gian, hệ thống sẽ cưỡng chế thu nhỏ khu an toàn, cưỡng bách người chơi phải quyết đấu, đến khi chỉ còn lại một người chơi duy nhất hoặc một tiểu đội thì trò chơi mới chấm dứt.

Vị trí của bốn người bọn họ rất nhanh sẽ bị tang thi triều càn quét.

Trước lúc đó nhất định phải nghĩ cách giải quyết người trên lầu, như vậy bọn họ mới có thể chiến thắng. Nhưng vừa bước ra ngoài bọn họ sẽ lập tức bị đối phương bắn thủng ngực.

Nghĩ đến đây, Mạc Hàm quay đầu lại nhìn Lạc Phi: “Khả năng bắn tỉa của cậu thế nào?”

Lạc Phi thành thật trả lời: “Cũng được.”

“Tôi sẽ ra ngoài làm mồi, cậu nắm bắt thời cơ tiêu diệt đối phương.”

Lạc Phi giật mình, tình tự trong lòng bắt đầu sôi trào, cậu hoàn toàn không ngờ Mạc Hàm cư nhiên lại chọn phương thức này, tự dùng thân mình làm mồi, giao phó toàn bộ thắng bại vào tay Lạc Phi. Điều này chứng minh Mạc Hàm phi thường tín nhiệm Lạc Phi.

Được người mình thích tin tưởng, hốc mắt Lạc Phi nhịn không được cay cay, nghiêm túc nhìn Mạc Hàm: “Anh tin tưởng em sao?”

Mạc Hàm mỉm cười: “Đương nhiên. Thế nhưng cậu chỉ có cơ hội không tới mười giây mà thôi.”

Lạc Phi dùng sức gật đầu: “Em sẽ nắm chắc cơ hội.” Lạc Phi nắm nhẹ tay Mạc Hàm nói: “Cẩn thận.”

Mạc Hàm bảo Khải Tư Lâm đưa súng ngắm cho Lạc Phi, liếc nhìn Lạc Phi một cái thật sâu rồi từ phía sau pho tượng lao ra ngoài.

Khoảnh khắc đó Lạc Phi chỉ cảm thấy trái tim mình tựa hồ cũng sắp ngừng đập.

Trên tòa cao tầng xa xa, người chơi có ID Thợ Săn đã đặt sẵn súng ngắm, Mạc Hàm cứ vậy chạy ra nhất định sẽ bị bắn trúng.

Tuy chỉ là trò chơi nhưng nghĩ tới Mạc Hàm bị người ta dùng súng bắn trúng đầu, Lạc Phi liền khó chịu vô cùng.

Cậu nhất định không thể để Mạc Hàm bị người ta bắn chết.

Lạc Phi hít sâu, cố gắng làm bản thân tiến vào trạng thái tập trung tuyệt đối.

Chung quanh nháy mắt yên tĩnh, Lạc Phi lắp súng ngắn, núp sau pho tượng điều chỉnh tốt góc độ nhắm về phía lầu cao.

Sau khi từ sau pho tượng lao ra ngoài, Mạc Hàm bắt đầu nhanh chóng di động, muốn bắn trúng mục tiêu di động khó hơn mục tiêu cố định rất nhiều, hơn nữa Mạc Hàm còn chạy theo lộ tuyến hình chữ S, tay súng bắn tỉa trên cao muốn tiêu diệt Mạc Hàm phải tốn chút thời gian.

Đó chẳng qua cũng chỉ ngắn ngủi vài giây mà thôi!

Lạc Phi mở ống ngắm, nhắm về phía tòa cao tầng, bình tĩnh bấm cò súng.

Cùng thời gian đó, người bên trên cũng nhắm về phía Mạc Hàm mà bóp cò.

Hai viên đạn từ hai khẩu súng ngắm ‘phốc’ một tiếng bay ra ngoài, bên tai truyền tới tiến viên đạn xé gió bay tới!

Một viên đạn xuyên qua làn gió lạnh, bay vút đi hơn ngàn thước, chuẩn xác bắn trúng đầu người chơi ẩn núp trên lầu!

Mà một viên khác, bởi vì Mạc Hàm nhạy bén ngay khoảnh khắc Lạc Phi bấm cò đột nhiên nằm úp xuống đất nên chỉ bị bắn trúng bắp chân, không tạo thành thương vong.

—-người chơi [F Tiên Sinh] hạ gục người chơi [Thợ Săn]

—-tiểu đội [MH], [F Tiên Sinh], [Chỉ Soái Ba Giây], [Nữ Vương Săn Bắn] thành công thông qua phó bản tang thi vây thành hình thức ác mộng.

—-ba mươi giây sau sẽ được truyền tống ra khỏi phó bản, xin nhận phần thưởng.

Lạc Phi vứt súng qua một bên, kích động lao ra ngoài, chạy như tên bắn tới chỗ Mạc Hàm, nhẹ nhàng đỡ anh ngồi dậy, có chút run rẩy nói: “Anh không sao chứ?”

Vừa nãy thấy Mạc Hàm ngã xuống đất, trái tim Lạc Phi suýt chút nữa đã nhảy ra khỏi lồng ngực, cũng may anh không bị bắn chết.

Bắp chân Mạc Hàm chảy máu không ngừng, đau nhức bị viên đạn xuyên qua da thịt nháy mắt truyền ra khắp toàn thân.

Cảm giác đau đớn trong trò chơi toàn tức được thiết kế rất chân thật, Mạc Hàm nhất định rất khó chịu.

Lạc Phi đau lòng tới điên rồi, lập tức lôi thuốc mỡ trong túi ra định giúp Mạc Hàm cầm máu, bất quá Mạc Hàm bình tĩnh cản lại: “Không sao đâu, trò chơi đã chết thúc, truyền tống ra khỏi phó bản là ổn thôi.”

“Thế nhưng anh sẽ rất đau.”

Lạc Phi không thèm để ý tới sự ngăn cản của Mạc Hàm, mạnh mẽ dùng băng gạc bao lấy bắp chân Mạc Hàm, hơn nữa còn bôi thuốc mỡ lên miệng vết thương.

Mạc Hàm cảm thấy cơn đau quả nhiên đã giảm bớt.

Gương mặt hệ thống của F Tiên Sinh có vẻ rất lo lắng, nhìn đối phương nghiêm túc cẩn thận giúp mình băng bó vết thương, Mạc Hàm nhịn không được cười khẽ: “Tôi mới là người bị thương, sao trông cậu có vẻ còn khẩn trương hơn cả tôi vậy?”

Lạc Phi thầm nghĩ, em khẩn trương như vậy đương nhiên là vì em thích anh, anh chính là người em muốn bảo hộ nhất!

Thấy anh bị thương tổn, em còn khó chịu hơn cả chính mình bị thương. Thấy người ta dùng súng bắn vào anh, em chỉ hận không thể xé nát đối phương thành mảnh nhỏ.

Những lời này Lạc Phi còn chưa kịp nói ra thì hệ thống đã truyền tống bọn họ ra khỏi phó bản.

Sau đó, Lạc Phi nhận được tin tức Mạc Hàm gửi tới: “Rất vui được quen biết cậu, cậu là một vị đội hữu rất đặc biệt. Tôi off đây, sau này có cơ hội lại cùng chơi.”

Lạc Phi: “… … …”

A a a cậu thực sự muốn nổ tung.

Mạc Hàm nói vậy có phải là đại biểu Mạc Hàm cũng có hảo cảm với cậu không? Cậu thực sự muốn lao xuống lầu chạy ba vòng a.

…(cont)…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.