Sau khi logout khỏi trò chơi, lập tức gửi tin cho Phất Lan Khắc: “Tối nay cùng ăn bữa cơm đi, gọi Khải Tư Lâm tới luôn, tôi mời.”
Từ khi học kỳ khai giảng đến nay, Phất Lan Khắc vẫn chưa gặp Mạc Hàm, nhận được tin liền vui vẻ đồng ý, chủ động hẹn thời gian và địa điểm với Mạc Hàm.
Ở đại học Hách Nhĩ Mạn, ngoại trừ căn tin lớn có đủ các món ăn phong phú còn có vài nhà ăn nhỏ có thể tự gọi món, Phất Lan Khắc cùng Mạc Hàm hẹn ở một nhà ăn có tính kín đáo cao, đặt một gian phòng riêng, gọi cả Khải Tư Lâm tới.
Sáu giờ chiều, Phất Lan Khắc cùng Khải Tư Lâm cùng tới nhà ăn.
Mạc Hàm sớm đã chọn món ngồi chờ trong phòng, thấy hai người tới liền mỉm cười: “Học trưởng, học tỷ, đã lâu không gặp.”
Phất Lan Khắc đi qua ôm Mạc Hàm một chút, quan tâm hỏi: “Gần nhất cậu đang bận bịu gì vậy?”
“Tôi chuẩn bị tham gia biện luận tốt nghiệp sớm, gần nhất đang tra tư liệu để viết luận văn.”
Chương trình học ở đại học Hách Nhĩ Mạn áp lực rất lớn, đặc biệt là hệ khoa học máy tính, học viên chưa thể tốt nghiệp đâu đâu cũng có, thế nhưng dạng học thần hiếm thấy như Mạc Hàm, mới năm hai đã hoàn thành toàn bộ các môn, khai giảng năm ba liền chuẩn bị biện hộ tốt nghiệp, tương đương tốt nghiệp sớm hơn học viên khác một năm rưỡi, trong lịch sự hơn hai mươi năm từ khi xây dựng của đại học Hách Nhĩ Mạn chính là có một không hai.
Phất Lan Khắc là học trưởng trực hệ của Mạc Hàm, trong lòng cũng rất bội phục vị học đệ này, nghe đến đó liền không khỏi bật ngón cái: “Cậu vào trường muộn hơn anh hai năm cư nhiên lại tốt nghiệp sớm hơn, đúng là đáng sợ!”
Khải Tư Lâm ở bên cạnh chen vào: “Mạc Hàm thông minh hơn anh, anh suýt chút nữa đã bị rớt môn trong khi người ta được trọn điểm kìa.”
Phất Lan Khắc quay qua nhìn bạn gái: “Em phải để bạn trai mình có chút mặt mũi chứ?”
Khải Tư Lâm liếc mắt: “Trước mặt Mạc Hàm mà anh đòi mặt mũi à? Làm học trưởng lúc thi cử chạy tới tìm học đệ hỏi bài sao không sợ mất mặt.”
Phất Lan Khắc mặt dày nói: “Thì có sao đâu? Phần thi học kỳ này của tụi anh Mạc Hàm đã thi qua rồi a!”
Thấy hai người đấu võ mồm như thường ngày, Mạc Hàm không khỏi mỉm cười.
Phất Lan Khắc là chủ tịch hội học sinh hệ máy tính, sau khi nghe danh tiếng Mạc Hàm liền chủ động mời cậu gia nhập hội học sinh, khi đó Mạc Hàm đã khéo léo từ chối, bất quá thường xuyên qua lại liền trở thành bằng hữu. Vị học trưởng này tính cách sáng sủa, ở trường vẫn luôn chiếu cố Mạc Hàm, cô bạn gái Khải Tư Lâm của anh cũng khá thoải mái, mỗi lần ở chung một chỗ với bọn họ đều cảm thấy tâm tình đặc biệt thoải mái.
Khải Tư Lâm cùng bạn trai đấu võ mồm xong liền quay qua nhìn Mạc Hàm hỏi: “Luận văn của cậu chuẩn bị thế nào rồi? Khi nào biện hộ, tôi nhất định phải tới dự thính a.”
“Luận văn đã viết xong rồi, đã nộp cho giáo sư Bác Nhĩ Đặc sơ thẩm. Nếu được ông ấy thông qua thì có thể nộp cho ủy ban biện hộ, nhanh nhất cũng phải tới tháng tư năm nay.”
Nhắc tới luận văn tốt nghiệp Phất Lan Khắc cũng thực đau đầu, nhu nhu mi tâm nói: “Cậu viết luận văn cũng thoải mái cứ như viết trình tự ấy, anh nghĩ tới thôi cũng đã đau đầu, không biết đến khi đó phải làm sao nữa.”
“Nếu học trưởng gặp khó khăn thì có thể tìm tôi.”
Trong lòng Phất Lan Khắc thực ấm áp, cười cười vỗ vai Mạc Hàm: “Kỳ thực cậu cũng rất quan tâm người khác a! Trong trường có đủ tin đồn về cậu, nói cậu là người lạnh lùng cao ngạo, bất cận nhân tình, luôn thờ ơ với sự theo đuổi của đám học đệ học muội, quả thực cứ như một động vật máu lạnh… Tôi thấy đám người kia mù mắt cả rồi, căn bản không hiểu gì về cậu.”
Mạc Hàm bình tĩnh nói: “Người khác nghĩ thế nào tôi không để tâm.” Bưng tách cà phê lên uống một ngụm, nói sang chuyện khác: “Học trưởng, gần nhất thử nghiệm Quy Luật Rừng Rậm có phát hiện bug nào không?”
Phất Lan Khắc cẩn thận nghĩ: “Tạm thời vẫn chưa phát hiện bug nào nghiêm trọng, hệ thống trò chơi này được thiết kế rất lớn, người chơi có thể di chuyển tới mọi ngóc ngách, cảm ứng hình ảnh cùng cảm xúc chiến đấu đều rất chân thật. Anh với Khải Tư lâm đã đi thử hết toàn phó bản ở hình thức khó. Bất quá ác mộng thì hôm nay là lần đầu tiên qua ải, những phó bản khác vẫn cần tiếp tục thử nghiệm.”
Mạc Hàm gật đầu, giả vờ lơ đãng hỏi: “F Tiên Sinh kia, anh làm thế nào quen được?”
“Tuần trước cậu ta từ bảng xếp hạng tìm được đội chúng ta, nói muốn cùng chúng ta chơi phó bản hình thức khó, anh liền thêm cậu ta vào đội thử trình độ xem thế nào. Cậu ta thực sự rất lợi hại, hôm nay cậu cũng thấy rồi đấy, kỹ thuật chiến đấu nhất lưu, ngay cả trình độ bắn súng cũng đặc biệt chuẩn xác.”
Hương vị cà phê trong miệng thực đắng, Mạc Hàm khẽ nhíu mày, lấy một viên đường bỏ vào tách, cầm thìa khuấy đều, vừa khuấy vừa hỏi: “Thế lai lịch thật sự của cậu ta thì sao, học trưởng biết không?”
“Khi ấy anh cũng rất tò mò, có hỏi cậu ấy học bắn súng từ đâu. Cậu ta nói cha mình là quân nhân đế quốc, từ nhỏ đã được huấn luyện bắn súng, hơn nữa đã học hơn mười năm nên mới chuẩn xác được như vậy. Cụ thể ra sao thì anh cũng không hỏi quá nhiều, cảm thấy hỏi tỉ mỉ quá có chút không tôn trọng đối phương.”
Nghi hoặc trong lòng Mạc Hàm cuối cùng cũng được giải thích. Đứa nhỏ sinh ra trong gia đình quân nhân quả thật được bồi dưỡng từ rất sớm, với sự bình tĩnh, khả năng bắn súng chuẩn xác của F Tiên Sinh, nếu là con của một vị tướng quân nào đó thì rất hợp lý.
Mạc Hàm cũng không nghĩ nhiều, anh chỉ nghĩ đó thật sự là một vị cao thủ Phất Lan Khắc vô tình gặp gỡ trong trò chơi mà thôi.
Ba người vui vẻ trò chuyện về trò chơi, học tập, dùng xong cơm tối liền rời đi.
Trùng hợp là Mạc Hàm vừa mới bước ra khỏi phòng liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc —- Lạc Ninh.
Lạc Ninh cũng nhận ra anh, bước tới mỉm cười vươn tay: “Học trưởng, thực trùng hợp.”
Bên cạnh có nhóm Phất Lan Khắc, hơn nữa tai vách mạch rừng, đối phương đã chủ động gọi học trưởng, Mạc Hàm cũng không vạch trần thân phận nhị hoàng tử của đối phương, lịch sự bắt tay đối phương: “Cậu cũng thi vào đại học Hách Nhĩ Mạn à? Không vào trường quân đội chung với anh mình sao?”
“Tôi không muốn học trường quân đội, mặc quân trang mỗi ngày thực không thoải mái. Vẫn là đại học Hách Nhĩ Mạn thoải mái hơn.”
Mạc Hàm thuận miệng hỏi: “Cậu học hệ nào?”
“Hệ văn học, tôi thích văn học.”
Điều này thực sự làm Mạc Hàm có chút ngoài ý muốn, Lạc Ninh cùng Lạc Phi là song sinh nhưng mặc kệ là tính cách, dung mạo hay yêu thích, Lạc Ninh đều hoàn toàn khác biệt với Lạc Phi. Lạc Ninh tao nhã phong độ, Lạc Phi lại mặt dày ngốc nghếch, hoàn toàn không giống anh em ruột.
Lạc Ninh phát hiện Mạc Hàm có chút thất thần, đại khái là vì thấy mình nên nghĩ tới hoàng huynh đi? Lạc Ninh không khỏi cười nói: “Học trưởng cũng thích tới đây ăn cơm à?”
Mạc Hàm gật đầu: “Ừm, tới ăn cơm với bạn.”
Phất Lan Khắc cùng Khải Tư Lâm chủ động tiến tới chào hỏi: “Tụi tôi là bạn của Mạc Hàm, học đệ là tân sinh năm nay à?”
Lạc Ninh lễ phép bắt tay với hai người: “Đúng vậy, sau này xin giúp đỡ nhiều hơn.”
Tân sinh này thực sự rất lễ phép, Phất Lan Khắc có ấn tượng rất tốt về Lạc Ninh.
Tiếp sau đó, từ căn phòng sát bên lại bước ra một người, người này chỉ cao khoảng một thước bảy, đứng trước mặt Mạc Hàm đặc biệt thấp bé, gương mặt tròn tròn đáng yêu, đôi mắt to có màu bạc rất đặc biệt, mái tóc vàng óng ả đặc biệt bắt mắt—- là Y Mạn.
Omega tính tình nhiệt tình nổi danh nhất đại học Hách Nhĩ Mạn, nghe nói lúc mới nhập học Y Mạn đã từng dọa hoảng một học trưởng alpha tình cách ngượng ngùng, phong cách phóng khoáng, thường xuyên đùa giỡn với nhóm alpha, alpha trong hệ vẫn luôn dành thái độ cung kính mà lánh xa với Y Mạn.
Sở dĩ Phất Lan Khắc nhận ra Y Mạn là vì năm trước hệ máy tính cùng hệ cơ giáp liên hợp tổ chức cuộc thi chế tạo cơ giáp trí năng, Y Mạn đã giật giải quán quân. Tính cách omega này thật sự là một lời khó nói hết, sinh ra là con trai Bố Lai Ân, Y Mạn hoàn toàn di truyền thiên phú chế tạo cơ giáp của cha mình, nếu không di truyền cả độ mặt dày và tính cách không biết tiết tháo là gì thì đúng là quá tốt.
Nhìn thấy Mạc Hàm, ánh mắt Y Mạn sáng ngời, lập tức nhào qua ôm chầm lấy Mạc Hàm: “Mạc Hàm, sao lại trùng hợp như vậy!”
Mạc Hàm bình tĩnh gật đầu: “Vừa lúc tới đây ăn cơm tối.”
“Tôi cũng vậy. Tiểu Ninh vừa tới trường, không quen thuộc nơi này lắm nên tôi dẫn cậu ấy tới ăn thử món thịt bò, thực không ngờ lại gặp mọi người ở đây.”
Hôm nay quả thực trùng hợp, Mạc Hàm cũng rất cao hứng khi gặp Y Mạn.
Anh có rất nhiều đề tài chung về chế tạo cơ giáp với Y Mạn, hơn nữa omega sẽ không ảnh hưởng tới anh, Y Mạn hoạt bát nhiệt tình trong mắt Mạc Hàm không hơn không kém chính là một đứa nhỏ đáng yêu. Anh cũng không bài xích Y Mạn thân cận, cho dù Y Mạn nhiệt tình ôm chầm lấy anh cũng không sao, anh chỉ xem đối phương là một đứa em trai hoạt bát.
Y Mạn buông Mạc Hàm ra hỏi: “Đúng rồi, vừa nãy tôi nghe mọi người ở hành lang nói gì mà Quy Tắc Rừng Rậm, là trò chơi đang rất hot kia à?”
Phất Lan Khắc cũng biết Y Mạn, liền chủ động giới thiệu: “Là trò chơi thám hiểm sinh tồn toàn tức mà công ty trò chơi Phong Dương vừa ra mắt, cảm quan rất chân thật, chỉ là cảnh tượng có chút khủng bố, người hơi nhát gan sẽ không dám chơi.”
Y Mạn càng nghe càng cảm thấy hứng thú, nhịn không được nói: “Lá gan của tôi không nhỏ, không sợ mấy cảnh khủng bố, tôi cũng muốn chơi, có thể dẫn tôi theo không?”
Mạc Hàm nói: “Đương nhiên là được. Trò trơi này hiện giờ đã cho phép đăng ký, chẳng qua phải mua khoang thuyền trò chơi toàn tức mới có thể kết nối cảm quan thân thể.”
Y Mạn gãi gãi đầu: “Tôi biết rồi, ID trong trò chơi của mọi người là gì? Tôi vào sẽ liên lạc.”
Nếu Y Mạn thật sự muốn chơi, Mạc Hàm cũng không bài xích, liền nói ID của ba người.
****
Từ nhà ăn rời đi, Y Mạn hứng thú muốn lập tức lên mạng đặt mua khoang trò chơi, kết quả Lạc Ninh đột nhiên kéo cậu lại, thì thầm nói: “Anh đừng mua, loại khoang thuyền trò chơi toàn tức này rất đắt, để tôi đưa khoang thuyền của tôi cho anh mượn.”
Y Mạn quay đầu hỏi: “Em không chơi à?”
Lạc Ninh mỉm cười lắc đầu: “Em không có hứng thú với mấy trò kích thích nhiệt huyết ấy, còn không bằng tới thư viện đọc sách.”
Y Mạn ngẩn người, tính cách Lạc Ninh quả thực có chút ôn hòa, cùng một đám người lao vào chém chém giết giết quả thực không giống chuyện nhị hoàng tử sẽ làm. Bất quá khoang thuyền kia nghe nói là lễ vật đặt biệt mà tập đoàn Phong Dương đặc chế cho hai vị hoàng tử, Lạc Ninh đưa cho anh thật sự không thành vấn đề sao?
Tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của Y Mạn, Lạc Ninh chủ động giải thích: “Không cần lo lắng, tuy là quà sinh nhật nhưng nếu đã tặng cho em thì chính là đồ của em, em có quyền quyết định. Dù sao nằm trong tay em cũng không có tác dụng gì, cho anh mượn chơi còn hơn.”
Y Mạn vui vẻ ôm chầm lấy Lạc Ninh: “Thật tốt quá!”
Mỗi khi vui sướng liền nhào tới ôm chầm lấy người ta là thói quen ngay từ lúc bé của Y Mạn. Ngay cả alpha Y Mạn cũng không chút khách khí nhào tới, Lạc Ninh cũng quá quen rồi.
********
Cùng thời gian, học viện quân sự Thánh La Thước Á.
Sau khi rời khỏi phó bản tang thi vây thành, vừa định logout thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng thông báo của hệ thống: “Bạn có yêu cầu kết bạn, xin chú ý xem xét.”
Yêu cầu kết bạn?
Lạc Phi nghi hoặc mở phần bạn bè, cư nhiên là yêu cầu từ người chơi Thợ Săn bị cậu bắn một súng thủng đầu trong hình thức ác mộng vừa nãy, tin tức kèm theo chỉ đơn giản một câu ‘trình độ của cậu rất tốt, thêm bạn chơi PK đi’.
Lạc Phi: “… …”
Này là tới tận cửa khiêu khích sao?
Lạc Phi tự nhiên sẽ không sợ sệt, híp mắt đồng ý yêu cầu kết bạn, sau đó mời đối phương tiến vào hình thức quyết đấu hai người.
Phó bản quyết đấu hai người không phức tạp như hình thức thám hiểm đoàn đội, diện tích bản đồ chỉ lớn cỡ một sân thể dục, không có sinh vật công kích, người chơi cũng không cần tìm kiếm trang bị, ngay từ khi bắt đầu người chơi sẽ tự động có mười vạn kim tệ, có thể trực tiếp mua trang bị trong kho súng ống.
Mục tiêu trò chơi chỉ có một: hạ gục đối thủ.
Vừa tiến vào phó bản, Lạc Phi dùng tốc độ nhanh nhất mua một khẩu súng ngắm, một khẩu súng ngắn, một con dao găm, vài viên đạn phát sáng, lựu đạn cùng một số lượng lớn viên đạn.
Bởi vì số lượng kim tệ có hạn, lúc chọn lựa trang bị phải kết hợp với chiến thuật. Lạc Phi không chọn súng tự động, loại súng này thích hợp để càn quét quần thể trong một khoảng thời gian ngắn. Trong hình thức PK 1 vs 1, đối phương còn là đối thủ lợi hại thì loại súng này không có tác dụng quá lớn.
Phó bản này tên là Thuyền Vận Chuyển, bối cảnh là một con thuyền bỏ hoang lênh đênh trên biển, trên khoang thuyền có chất rất nhiều thùng chứa đồ.
Trận đấu bắt đầu, Lạc Phi dán sát lưng vào vách tường nhanh chóng di chuyển tới phía sau một chiếc thùng rồi ngồi xổm xuống, dùng thùng làm công sự che chắn, bắt đầu di chuyển ẩn núp có tiết tấu.
Bên tai đột nhiên truyền tới tiếng nổ, là tiếng lựu đạn, hiển nhiên đối phương đã đoán được lộ tuyến di động của Lạc Phi, dùng lựu đạn muốn ép buộc cậu lộ diện.
Lạc Phi tự nhiên sẽ không để đối phương đạt được mong muốn, phản công ném một viên đạn phát sáng về phía âm thanh truyền tới, ánh sáng chói mắt chiếu rọi cả một vùng, Lạc Phi lợi dụng khoảnh khắc đối phương đánh mất tầm nhìn nhanh chóng di chuyển tới vị trí trên đỉnh mui thuyền, chiếm cứ vị trí có lợi.
Kế tiếp là lửa đạn không ngừng giao phong, Lạc Phi không thể phán đoán Thợ Săn đang ở đâu, Thợ Săn đồng dạng cũng không thể giết được Lạc Phi.
Hai người triển khai chiến thuật chiến tranh du kích bạn truy tôi trốn trên con thuyền vận chuyển nhỏ hẹp, cuộc chiến kéo dài gần mười phút vẫn như cũ không có kết quả.
Lúc này, Lạc Phi cũng ý thức được trình độ của đối phương rất mạnh, mạnh đến mức thậm chí không hề thua kém chính mình.
Cậu là đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp ngay từ nhỏ, đối với âm thanh của các loại vũ khí, tốc độ, số lượng viên đạn đều nắm rất rõ, thế nhưng đối phương tựa hồ cũng vậy, hoàn toàn nắm rõ tri thức này trong lòng bàn tay. Khi nào đổi súng, khi nào ẩn núp di động, cả hai người cư nhiên đều vô cùng khôn ngoan, đánh suốt mười phút vẫn bất phân thắng bại.
Bất quá chiếc thuyền này thì đã sắp bị hai người đánh đắm.
Lại qua thêm năm phút, Lạc Phi dứt khoát nói: “Nếu cứ vậy thì đánh tới khi thuyền chìm cũng không có kết quả. Vầy đi, lúc trận đấu đạt tới phút 16:00, chúng ta cùng bước ra, xem kỹ thuật bắn súng của ai nhanh hơn, một phát quyết định thắng bại.”
Đối phương đáp: “Hảo.”
Lúc này là 15:55, năm giây sau, Lạc Phi từ chỗ ẩn thân ló đầu ra, đối phương ở cách đó không xa cũng hành động tương tự.
Cơ hồ là nháy mắt, hai người cùng bấm cò, súng nổ—-
Đùng đùng!
Theo hai tiếng súng xé gió bay tới, nhân vật F Tiên Sinh của Lạc Phi trúng đạn ngã xuống, mà người chơi Thợ Săn bên kia cũng bị một súng nổ đầu.
Sau khi hệ thống tính toán thì đưa ra kết quả—- hòa.
Hệ thống phán hòa, nói cách khác, hai người bọn họ cơ hồ nổ súng cùng một lúc, bắn chết đối thủ cùng một lúc?
Tình huống này thật sự rất khó gặp, mới đầu Lạc Phi vẫn còn chú ý chuyện đối phương từng bắn bị thương Mạc Hàm, thế nhưng hiện giờ trong lòng lại có chút thưởng thức, khóe môi không khỏi nhếch lên, cười nói: “Phản ứng không tệ.”
“Cậu cũng không tệ.”
“Kết bạn đi, sau này có cơ hội thì cùng tổ đội.”
“Tốt.”
Sau khi thêm bạn tốt thì có thể xem tư liệu đối phương. Hai người lại một lần nữa ăn ý nhấn mở tư liệu, sau đó, Lạc Phi suýt chút nữa cả kinh rớt cằm.
Gương mặt của Thở Săn sao giống hệt xa hữu lạnh lùng kiêu ngạo Lộ Đức Duy Hi của cậu thế nhỉ, giống như đúc.
Lạc Phi ngây người thật lâu, rốt cuộc cũng phản ứng được—- người này chính là Lộ Đức Duy Hi.
Lộ Đức Duy Hi là con trai tướng quân Mại Khắc Nhĩ, từ nhỏ cũng được đặc huấn về quyết đấu và bắn súng như Lạc Phi, khó trách phản ứng cũng nhạy bén tương đương Lạc Phi.
Chẳng qua khi tiến vào trò chơi, Lộ Đức Duy Hi dùng chính dáng vẻ thật của mình, giống như nhóm Mạc Hàm, Phất Lan Khắc chứ không phải dùng diện mạo hệ thống như Lạc Phi.
Cho nên, Lạc Phi vừa liếc mắt liền nhận ra Lộ Đức Duy Hi nhưng đối phương lại hoàn toàn không biết Lạc Phi là ai.
Trong lòng Lạc Phi đột nhiên có chút buồn cười, gặp được xá hữu cùng trường quân đội trong trò chơi, quả thực quá trùng hợp. Thế nhưng tạm thời Lạc Phi không có tính toán nói ra. Lạc Phi cũng rất hiếu kỳ vị xá hữu Lộ Đức Duy Hi thường ngày vẫn luôn làm mặt băng sơn sẽ có biểu hiện thế nào trong trò chơi.
****
Sáng sớm hôm sau, Lộ Đức Duy Hi ở phòng ăn ăn sáng thì phát hiện đại hoàng tử cứ cười tủm tỉm nhìn mình, cậu có chút nghi hoặc nhíu mày, lạnh mặt nói: “Sớm.”
Lạc Phi đi tới ngồi cạnh Lộ Đức Duy Hi, mỉm cười: “Tối qua ngủ ngon không?”
“Cũng được.”
Lạc Phi biết đối phương kỳ thật không ngủ ngon, bởi vì hai người đánh xong trận PK kia cũng đã hơn ba giờ sáng, sáng ra bảy giờ phải rời giường, chỉ ngủ vỏn vẹn bốn tiếng.
Bất quá từ nhỏ đã được huấn luyện áp lực giấc ngủ, cho dù chỉ ngủ được bốn tiếng nhưng tinh thần vẫn no đủ như thường.
Lạc Phi không nói thêm gì nữa, thay quân trang rồi cùng Lộ Đức Duy Hi đi tới nơi đặc huấn.
Huấn luyện thể năng hôm nay yêu cầu càng khắc nghiệt hơn trước đó, Lạc Phi cố gắng dốc sức cam đoan mỗi ngày phải thuận lợi qua ải, bằng không phải lưu lại chịu sự trừng phạt nghiêm khắc của huấn luyện viên.
Mấy ngày nay, nhóm đồng học trong ban đều gầy đi một vòng, rất nhiều huấn luyện thể năng đạt tới trình độ cực hạn mà con người có thể thừa nhận.
Thế nhưng không thể không thừa nhận, hình thức huấn luyện địa ngục như vậy thật sự có thể tôi luyện ý chí con người.
Tuy mỗi ngày sau khi kết thúc huấn luyện thân thể đều thực mỏi mệt, thế nhưng Lạc Phi phát hiện ý thức của mình vẫn duy trì thanh tỉnh tuyệt đối, sức phán đoán trong nhiều tình huống càng chuẩn xác hơn trước kia. Hơn nữa trải qua khoảng thời gian huấn luyện, Lạc Phi cũng dần dần có bộ dáng quân nhân đế quốc chân chính.
Lạc Phi cảm nhận được minh biến hóa, mà cậu cũng thực vui sướng đối với điều này.
Cậu mới mười tám tuổi nhưng trong lòng lại biết rất rõ, mình còn một con đường rất dài phải đi. Lạc Phi muốn nhanh chóng thành thục, thuận lợi tốt nghiệp, trở thành một nam nhân có đảm đương, khi ấy cậu mới đủ sức bảo vệ tốt người mình thích, cũng có khả năng bảo hộ quốc gia của mình.
***
Mấy ngày kế tiếp, Lạc Phi rõ ràng cảm nhận được nhiệm vụ huấn luyện của mình gia tăng, đoán được hẳn là phụ vương sắp xếp, cậu cũng không phản đối. Huấn luyện viên tăng thêm độ khó, Lạc Phi vẫn cắn răng kiên trì, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, ngay cả huấn luyện viên ma quỷ vẫn luôn nghiêm khắc cũng thực tán thưởng Lạc Phi.
Buổi tối về tới ký túc xá, tuy sức cùng lực kiệt nhưng Lạc Phi vẫn đăng nhập chơi Rừng Rậm Mạo Hiểm.
Trong lúc tham gia đặc huấn phong bế ở trường quân đội, học viện tuyệt đối không được lén rời khỏi đơn vị, vì thế Lạc Phi căn bản không có khả năng tìm gặp Mạc Hàm.
Thế nhưng có thể gặp Mạc Hàm trong trò chơi cũng rất tuyệt.
Đây là chuyện vui vẻ nhất mỗi ngày của Lạc Phi.
Tối hôm nay, Lạc Phi lại đăng nhập trò chơi, vừa mới lên mạng liền nhận được lời mời của Mạc Hàm.
Lạc Phi không chút do dự gia nhập đội ngũ, kết quả nhìn thấy trong đội ngoại trừ Phất Lan Khắc, Mạc Hàm thì có thêm một người mới gọi là Thiên Tài.
Ai lại đi đặt cái tên này nhỉ?
Lạc Phi nghi hoặc hỏi: “Thiên Tài là ai?”
Mạc Hàm đáp: “Một người bạn trong trường.”
Lạc Phi tiến vào phó bản, lần này suýt chút nữa ngay cả tròng mắt cũng rơi ra—- Y Mạn?!
Người này cũng dùng diện mạo thật nên Lạc Phi chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra.
Sao Y Mạn lại ở cùng một chỗ với Mạc Hàm? Chẳng lẽ anh ta âm hồn không tan tiếp tục quấn lấy Mạc Hàm à? Lạc Ninh không hề nói gì về chuyện này, nói vậy, Y Mạn chỉ đơn thuần tò mò chạy tới chơi trò chơi mà thôi?
Đang rối rắm thì chợt nghe Mạc Hàm hỏi: “Hôm nay Khải Tư Lâm không chơi à?”
Phất Lan Khắc: “Em ấy dự tiệc sinh nhật của bạn thân rồi, không onl được.”
Mạc Hàm: “Vậy chúng ta đánh bốn à?”
Lạc Phi hồi phục tinh thần, vội nói: “Em có một người bạn, chính là Thợ Săn chúng ta gặp lần trước, mời cậu ấy vào đội được không?”
Mạc Hàm đã được lĩnh giáo thực lực của Thợ Săn, tự nhiên sẽ không phản đối: “Mời đi.”
Một lát sau, Thợ Săn đỉnh gương mặt Lộ Đức Duy Hi tiến vào phòng.
Lộ Đức Duy Hi cũng không chào hỏi, chỉ lạnh lùng đứng tại chỗ chờ đợi.
Nhìn gương mặt hệ thống của F Tiên Sinh, lại nhìn gương mặt anh tuấn của Thợ Săn, thân là một kẻ nhan khống, Y Mạn hoàn toàn không có chút hảo cảm nào với mặt hệ thống, bất quá vị Thợ Săn này thực sự hấp dẫn sự chú ý của anh. Y Mạn lập tức chạy tới trước mặt đối phương, cười tủm tỉm: “Xin chào! Tôi là người mới. Hình tượng nhân vật trong trò chơi chính là bộ dáng thật của cậu à? Nếu cậu thật sự lớn lên như vậy thì đúng là quá suất a! Cậu rất thích quân trang à? Tôi đặc biệt yêu thích nam nhân có bộ dáng suất lại thích mặc quân trang như cậu, cảm giác nam nhân như vậy rất có mị lực #$%@….”
Người trước mặt lùn hơn mình một cái đầu nhưng lải nhải nói không ngừng nghỉ.
Sắc mặt Lộ Đức Duy Hi không chút biến đổi, chờ đối phương nói xong mới lạnh lùng nói: “Tôi với anh rất thân sao?”
Y Mạn: “… … …”
Thấy Y Mạn bị nghẹn họng, Lạc Phi thực muốn cười to ba tiếng.
Này thì luôn đùa giỡn alpha, anh rốt cuộc cũng có hôm nay a!
….(cont)…