Đầu tháng bảy chính là thời gian khảo hạch ở học viện Thánh La Thước Á, tất cả học viên đều khẩn trương tiến vào giai đoạn ôn tập, yêu cầu khảo hạch rất nghiêm khắc, học viên không thông qua sẽ phải ở lại trường trong kỳ nghỉ để thi lại, nếu vẫn không thể thông qua thì sẽ trực tiếp bị lưu ban.
Lạc Phi bình thường học tập rất nghiêm túc, hơn nữa trí nhớ cũng tốt, rất nhiều tri thức chỉ cần thấy qua là không quên được, tới kỳ thi những học viên khác đều lo âu thấp thỏm, Lạc Phi thì vẫn mỉm cười vui vẻ, tâm tình có vẻ rất tốt.
Thành tích cuộc thi có rất nhanh, Lạc Phi quả nhiên giành được hạng nhất với trọn điểm ở tất cả các môn, Lộ Đức Duy Hi xếp hạng hai.
Lạc Phi hỏi: “Kỳ nghỉ này cậu có kế hoạch gì không?”
Lộ Đức Duy Hi đáp: “Về nhà.”
Xem ra xá hữu tính toán ở nhà suốt kỳ nghỉ, bất quá Lạc Phi tin tưởng Y Mạn sẽ không bỏ qua cho Lộ Đức Duy Hi, vừa vặn tháng bảy Y Mạn cũng được nghỉ quay về thủ đô.
Lạc Phi gửi tin cho Y Mạn: “Xá hữu của em nói kỳ nghỉ sẽ quay về nhà, nhà của cậu ấy ở đâu hẳn không cần em nói đi? Xem anh biểu hiện a.”
Y Mạn lập tức hưng phấn: “Anh biết rồi! Anh sẽ tự mình tới nhà bái phỏng.”
Một omega tự mình tới nhà alpha bái phỏng, phỏng chừng sẽ dọa sock cha Lộ Đức Duy Hi, tướng quân Mại Khắc Nhĩ một trận a!
Lạc Phi thu thập hành lý, thuận tay gửi phiếu điểm kỳ thi cho phụ vương.
Nhìn thấy kết quả, bệ hạ Tây Trạch thực tán thưởng, ôn hòa nói: “Biểu hiện không tồi, con muốn được thưởng gì?”
Lạc Phi cười nói: “Phụ vương, con muốn xin một tháng nghỉ phép.”
Lạc Phi muốn phần thưởng tương tự như lần sinh nhật mười tám tuổi, những thứ khác cậu không thiếu gì cả, chỉ muốn một kỳ nghỉ tự do thoại mái mà thôi.
Tây Trạch cũng không có lý do gì cự tuyệt, gật đầu nói: “Được rồi, ngày nghỉ tùy con an bài.”
“Con sẽ không quay lại hoàng cung, con muốn ra ngoài du lịch một chuyến.”
“Đã định sẽ đi đâu chưa?”
“Con hẹn cùng du lịch với một người bạn, cụ thể đi đâu thì con sẽ bàn lại với anh ấy.”
Nhìn bộ dáng vui vẻ của đứa con, Tây Trạch không khỏi nghi hoặc: “Bạn? Bạn nào?”
“Chính là Mạc Hàm.”
Mạc Hàm? Tây Trạch cẩn thận hồi tưởng lại một chút, rất nhanh liền nhớ ra người trẻ tuổi từng xuất hiện trong tiệc sinh nhật Lạc Phi, Mạc Hàm là con trai của ông chủ tập đoàn Phong Dương Mạc Khải Minh, nghe nói là thiên tài hacker, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, khi ấy ông còn bảo Lạc Phi học tập đối phương, thật không ngờ Lạc Phi cư nhiên kết giao bằng hữu, quan hệ còn tốt đến mức cùng nhau đi du lịch như vậy.”
Lạc Phi gật đầu: “Phụ vương yên tâm, có Trọng Minh ở sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.”
*****
Ngày mười tháng bảy, Lạc Phi trực tiếp điều khiển Trọng Minh tới chòm sao Thiên Cầm.
Trước tiên Lạc Phi tới thăm công chúa Tây Nhã, cùng một nhà cô ăn bữa cơm trưa. Sau đó gửi tin cho Mạc Hàm rồi chạy tới Mạc gia tìm người.
Trang viên Mạc gia, trong tiệc mừng thọ của Mạc lão, Lạc Phi đã từng tới đây một lần, thế nhưng khi đó chỉ tới đại sảnh tổ chức yến tiệc cùng căn biệt thự Mạc Lâm ở, những nơi khác cũng không quá quen thuộc, vì thế Lạc Phi cũng không đi loạn mà đứng chờ ở cổng.
Quản gia nhanh chóng tới đón, cung kính hành lễ: “Đại hoàng tử điện hạ, xin mời vào trong.”
Lạc Phi mỉm cười gật đầu, theo quản gia tiến vào Mạc gia. Sau khi vào cổng chính là chiếc cầu đá, dòng nước trong suốt có thể nhìn thấy đàn cá bơi qua bơi lại, xung quanh đầy ắp cây xanh, hoa tươi, ngẫu nhiên còn nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang trong bụi cỏ, kiểu xây dựng xanh hoá của Mạc gia hệt như một công viên lớn.
Quản gia dẫn Lạc Phi tới trước một tòa biệt thự.
Tòa này nằm ngay cạnh căn biệt thự nhỏ ba tầng của Mạc Lâm, trung gian là một hoa viên, cửa sổ hai tòa biệt thự vừa vặn tương đối.
Lúc Lạc Phi đi vào biệt thự, liếc mắt liền thấy Mạc Hàm đang ngồi trên sô pha thượng đẳng ở phòng khách, quản gia săn sóc giúp bọn họ đóng cửa, Mạc Hàm lập tức đứng dậy, đi tới trước mặt Lạc Phi, mỉm cười nói: “Em quả nhiên rất đúng giờ.”
Hơn nửa tháng không gặp, Lạc Phi rất nhớ Mạc Hàm, thực muốn dùng sức ôm đối phương một cái.
Vẫn là bộ dáng trong trí nhớ, mặc một thân trang phục hưu nhàn, bởi vì ở nhà nên chân chỉ mang dép lê, lộ ra đầu ngón chân trắng nõn, quần áo cũng có chút rộng thùng thình, xương quai xanh tinh xảo lộ ra ngoài cổ áo, nhìn qua có chút gợi cảm.
Lạc Phi cố nén xúc động muốn nhào qua hôn Mạc Hàm, ánh mắt nhu hòa: “Đã hẹn ngày mười gặp mặt, em đương nhiên phải nhớ kỹ.”
“Thi xong rồi à, kết quả thế nào?”
Lạc Phi mỉm cười có chút kiêu ngạo: “Thi tốt lắm, tất cả các môn đều đứng hạng nhất. Tuy thua kém học bá như anh nhưng phụ vương cũng khen ngợi em đó a.”
Bộ dáng ngạo kiều của đại hoàng tử giống hệt như cún con vừa làm chuyện tốt cầu chủ nhân khen ngợi vậy, thật sự là càng nhìn lại càng thấy đáng yêu. Mạc Hàm muốn vuốt vuốt lông chú cún con này, tay hơi vươn tới nhưng lại lặng lẽ rụt trở lại: “Em rất lợi hại. Ngồi xuống trước đi, ăn chút hoa quả rồi chúng ta bàn xem đi du lịch ở đâu.”
Lạc Phi theo Mạc Hàm đến sô pha ngồi xuống, sau đó mới cẩn thận đánh giá nơi này.
Không xa hoa như đại sảnh yến tiệc, nơi ở của Mạc Hàm trang hoàng theo phong cách đơn giản, sô pha, bức màn đều là màu lam anh thích, trong phòng có không ít sản phẩm trí năng, tỷ như đồng hồ báo thức trí năng trên tường, bàn ăn nhiều công năng có màu bạc kim loại, thoạt nhìn vừa có cảm giác khoa học kỹ thuật, vừa đơn giản lại hiện đại.
Thấy Lạc Phi đánh giá phòng ở của mình, Mạc Hàm không khỏi hỏi: “Vừa lòng với nơi này không?”
Lạc Phi gật đầu: “Rất tốt, em cũng rất thích phong cách đơn giản sáng sủa như vậy.”
Trên bàn có bày hoa quả, ba loại hoa quả bất đồng, đều được cắt gọt sẵn, xem ra Mạc Hàm đã sớm chuẩn bị.
Lạc Phi cầm nĩa xiêng một khối hoa quả bỏ vào miệng, vị trái cây ngọt ngào tựa hồ thấm vào tận trong lòng.
Nghĩ đến chuyện mình sắp được đi du lịch với Mạc Hàm, Lạc Phi hưng phấn đến mức tế bào toàn thân đều tản ra nhiệt lượng.
Mạc Hàm mở quang não tùy thân, trước mắt xuất hiện một màn hình lam dịch rộng khoảng một thước, mở số tư liệu mình đã tra trước đó cho Lạc Phi xem, đều là tin tức về những địa điểm du lịch đượcg iới thiệu, trong đó được yêu thích nhất chính là núi Mông Tư mà bọn họ đã từng thám hiểm, cảnh tuyết của tinh cầu Thụy Ân Lạc Phi cũng từng xem qua.
Mạc Hàm nói: “Em leo núi rồi, ngắm cảnh tuyết rồi, lần này em muốn đi đâu?”
Lạc Phi mỉm cười: “Anh quyết định đi.”
“Em không có nơi nào đặc biệt muốn đi à?”
Lạc Phi quay qua nhìn Mạc Hàm, ánh mắt ôn nhu: “Chỉ cần được ở chung với anh, đi đâu cũng được.”
Mạc Hàm bị nhìn tới giật thót cả người, vội vàng hít sâu ổn định tinh thần, ánh mắt chuyên chú xem xét phần giới thiệu.
Lãnh thổ đế quốc rộng lớn, cảnh nội có vô số tinh cầu, thế nhưng thích hợp để nhân loại sinh sống thì chỉ có năm, những tinh cầu khác đều khá nguy hiểm, không có dưỡng khí hoặc là có sinh vật dị tinh dị thường hung hãn, có thể uy hiếp sự an toàn của nhân loại.
Trong số đó có tinh cầu Nặc Lan nổi danh về tài nguyên khoáng sản phong phú cùng cảnh sắc tự nhiên cực đẹp, thế nhưng hoàn cảnh cực kỳ ác liệt, không thích hợp để nhân loại sinh sống, hơn nữa còn có sinh vật bản thổ thể hình khổng lồ, lực công kích hung hãn.
Những năm gần đây đế quốc an bài một chi bộ đội tới tinh cầu Nặc Lan khai thác khoáng sản, bệ hạ ra lệnh cho bọn họ tận lực không trêu chọc tới đám sinh vật ngoại tinh, bí mật tiến hành, một khi bị sinh vật ngoại tinh công kích thì tận lực tránh né chiến đấu, giảm bớt thương vong. Dù sao nhân loại đổ bộ lên tinh cầu này không phải vì xâm chiếm mà chỉ khai thác khoáng sản mà thôi.
Thấy ánh mắt Mạc Hàm dừng lại trên phần giới thiệu tinh cầu Nặc Lan, Lạc Phi liền nói: “Anh muốn tới tinh cầu Nặc Lan à? Bên đó khá nguy hiểm.”
“Nghe nói bên đó có vài huyệt động thiên nhiên rất lớn, đặc biệt đồ sợ, anh có chút hứng thú. Về phần nguy hiểm, chúng ta đừng đi tới khu sinh vật ngoại tinh thường xuyên lui tới, chỉ ngắm nhìn hang động hẳn không có vấn đề gì lớn đi? Gần những hang động này không phải còn có quân đội đóng quân sao?”
Hang động là những mỏm núi đá bị nước bào mòn lâu ngày tạo thành, bình thường đều nằm dưới lòng đất, bởi vì hàm lượng khoáng chất trong các mỏm đá vôi khác nhau nên độ ăn mòn cũng khác nhau, hình thành thành những khối đá có hình thù màu sắc khác biệt, theo hình ảnh tư liệu thì hang động trên tinh cầu Nặc Á quả thực làm người ta rung động, hang động rộng trên trăm mẫu trải đầy những mỏm đá với những hình thái khác biệt, giồng như một thế giới ngầm kỳ bí.
Nơi đó không có sinh vật ngoại tinh lui tới, cũng không có con người, chỉ tới xem một chút kỳ thực cũng không quá nguy hiểm.
Lạc Phi cẩn thận nghĩ nghĩ, cũng không phản đối, gật đầu nói: “Được rồi, vậy chúng ta đi tinh cầu Nặc Lan thôi.”
Đã quyết định địa điểm, Mạc Hàm liền bắt đầu sắp xếp thời gian, tra xét vé phi thuyền tinh tế: “Vé tàu gần nhất tới tinh cầu Nặc Lan là vào ba ngày sau.”
Lạc Phi đề nghị: “Kỳ thực có thể để Trọng Minh chở chung ta đi, như vậy có thể nhanh hơn một chút.”
“…”
Thật sự đúng là ngốc nghếch mà! Anh muốn ở chung với em nhiều hơn, ngồi phi thuyền thì chúng ta có thể đặt một phòng riêng, vừa ngắm nhìn cảnh sắc vũ trụ vừa tâm sự, cũng không phải việc gấp, ngồi Trọng Minh hai tiếng có ý tứ gì a?
Thấy Mạc Hàm nhìn mình chằm chằm, Lạc Phi nghi hoặc sờ sờ mũi: “Sao vậy?”
Mạc Hàm dời tầm mắt, nghiêm túc nói: “Không có gì, anh thích ngồi phi thuyền vũ trụ, dù sao cũng là phi thuyền thế hệ mới mình tham gia chế tạo, em cùng đi với anh đi, coi như ủng hộ sản phẩm công ty anh.”
Lạc Phi hiểu ra: “Hảo, vậy chúng ta đi bằng phi thuyền.”
Mạc Hàm lập tức lên web đặt vé tàu, nhập thông tin của hai người.
Đột nhiên nhớ tới chuyện mình từng giấu diếm thân phận trước mặt Mạc Hàm, trong lòng không khỏi xấu hổ, muốn đặt vé tàu phải dùng thân phận thật, khi ấy Mạc Hàm chỉ cần tra danh sách hành khách thì biết ngay cậu là ai, kết quả cậu không chút hay biết bịa ra một đống lời nói dối, gì mà mình là học viên hệ khoa học nông nghiệp…
Khi ấy Mạc Hàm nhất định đã cười mình rất lâu đi.
Bất quá thời thế đã đổi thay, hiện giờ đến phiên cậu biết bí mật nhỏ của Mạc Hàm, đồng thời cũng bội phục diễn xuất của anh.
Đối với chuyện Mạc Hàm cùng Mạc Lâm, Lạc Phi vẫn có chút nghi hoặc, không biết đến khi nào Mạc Hàm mới bằng lòng nói cho cậu biết bí mật này nhỉ?
Nghĩ đến đây, Lạc Phi muốn thăm dò một chút, mỉm cười hỏi: “Đúng rồi, chúng ta có cần dẫn em trai anh đi cùng không?”
Sống lưng Mạc Hàm có chút cứng đờ, nhíu mày hỏi: “Sao lại muốn dẫn nó đi?”
Lạc Phi đưa ra một lời giải thích vô cùng hợp lý: “Em cảm thấy Mạc Lâm cứ ở nhà suốt như vậy cũng không phải chuyện tốt, sẽ càng dễ dàng suy nghĩ miên man hơn. Nhìn ngắm thế giới bên ngoài nhiều một chút thì tâm tình cậu ấy sẽ đỡ trống trải hơn, biết đâu sẽ dần dần cởi bỏ gút mắc trong lòng.”
“… …”
Em dẫn anh đi, kỳ thực cũng chính là dẫn Mạc Lâm đi a.
Thế nhưng Mạc Hàm lại ngượng ngùng nói rõ—- Mạc Lâm kỳ thực là do anh tạo ra mà thôi, anh vốn không có ’em trai’ gì cả.
Chống lại ánh mắt nghiêm túc của Lạc Phi, Mạc Hàm xấu hổ vuốt mũi ho nhẹ một tiếng: “Không dẫn nó đi thì hơn. Mạc Lâm từ nhỏ đã không thích ra ngoài, hơn nữa chân nó bị tật, đi theo chúng ta cũng không tiện.”
“Vấn đề này rất dễ giải quyết, không phải cậu ấy có xe lăn sao? Em sẽ giúp cậu ấy đẩy xe lăn, gặp địa hình không thể di chuyển thì em có thể ôm cậu ấy. Nếu biết bởi vì hai chân mình bất tiện mà anh không chịu dẫn cậu ấy ra ngoài, hẳn sẽ khổ sở đi?”
“… …”
Lạc Phi chân thành đề nghị: “Mạc Hàm, anh hảo hảo suy nghĩ một chút đi, cứ để Mạc Lâm ru rú trong nhà khác nào nhốt tù cậu ấy? Cậu ấy mẫn cảm như vậy cũng vì mọi người đã xem nhẹ tâm lý ủ lại vào thân nhân, hẳn cậu ấy rất hi vọng được quan tâm. Tháng tám anh đã bắt đầu tới tập đoàn Phong Dương làm việc, cơ hội được gặp cậu ấy sẽ ngày càng ít, không bằng thừa dịp này dẫn cậu ấy ra ngoài dạo chơi một chút. Anh trai không chê cậu ấy, ngược lại còn dẫn cậu ấy ra ngoài chơi, Mạc Lâm nhất định sẽ rất vui vẻ.”
“… …”
Đại hoàng tử thực giỏi ăn nói, nói ra đạo lý thực sự làm người ta không có cách nào phản bác!
Mạc Hàm đấu tranh tâm lý một chốc mới bình tĩnh hỏi: “Không phải em muốn theo đuổi anh à? Hiếm khi có dịp được ở chung như vậy, vì sao lại muốn dẫn theo Mạc Lâm làm bóng đèn?”
Lạc Phi mỉm cười: “Em thích anh, tự nhiên cũng thích người nhà anh. Lần trước thấy Mạc Lâm khóc lóc khổ sở như vậy, em cảm thấy cậu ấy đặc biệt cần người thân quan tâm, cậu ấy là em anh nên em cũng đối xử với cậu ấy như em ruột vậy, cơ hội lần này rất hiếm có, dẫn cậu ấy đi cùng đi.”
Trán Mạc Hàm nổi gân xanh: “Em ruột cái gì? Mạc Lâm sinh cùng ngày với anh, tính theo tuổi tác thì lớn hơn em hai tuổi đấy.”
Lạc Phi lập tức mặt dày sửa miệng: “Là anh ruột. Bộ dạng hai người giống nhau như vậy, em nhìn cũng cảm thấy đặc biệt thân thiết.”
“… …”
Sắc mặt Lạc Phi rất nghiêm túc, cũng thực thành khẩn, thế nên Mạc Hàm hoàn toàn không ngờ Lạc Phi đã sớm nhìn thấu bí mật của mình, cứ tưởng cậu ấy chỉ biểu lộ quan tâm với Mạc Lâm mà thôi.
Mạc Hàm có chút khó xử—- Lạc Phi cố ý muốn dẫn Mạc Lâm ra dạo chơi ngắm nhìn thế giới bên ngoài, nên làm thế nào mới phải?
Xem ra, đây là lúc để Mạc Lâm xuất mã.
Nghĩ đến đây, Mạc Hàm liền nói: “Đề nghị của cậu rất có lý, thế nhưng vẫn phải hỏi xem Mạc Lâm có nguyện ý không.”
Lạc Phi nghiêm túc nói: “Nếu không chúng ta tới hỏi cậu ấy đi?”
Mạc Hàm quả nhiên lập tức phản đối: “Anh qua hỏi là được rồi, nó không thích gặp người khác.”
Lạc Phi mỉm cười: “Được rồi, em không gặp Mạc Lâm, em ở bên ngoài chờ tin được không?”
Cố xem nhẹ cảm giác xấu hổ trong lòng, Mạc Hàm tỏ vẻ bình tĩnh gật đầu: “Ừm.”
Lạc Phi buồn cười thầm nghĩ, lần này để xem anh bố trí kịch bản thế nào, có phải lại để em đứng bên ngoài nghe anh cùng chính mình cãi nhau không a?