Tinh Tế Kết Hôn Chỉ Nam

Chương 61: Chương 61: Diễn xuất – mạc lâm lạnh lùng hỏi: €cậu quản tôi làm cái gì? chúng ta rất thân à?”




Sau khi Lạc Phi cùng Mạc Hàm cùng dùng cơm tối trong biệt thự xong, Lạc Phi từ túi tiền lấy ra một sợi dây chuyền, mặt dây lớn cỡ ngón cái đưa cho Mạc Hàm, mỉm cười: “Đây là món quà nhỏ em chuẩn bị cho anh, bên trong có hương liệu tam sắc hoa, có tác dùng trấn định tinh thần, còn có thể làm không gian chứa cơ giáp.

Mạc Hàm nhận lấy xem thử, mặt dây trong suốt có hình giọt nước, nhìn qua rất xinh đẹp, đưa tới bên mũi quả thực có thể ngửi được mùi hương thản nhiên, làm tâm tình người ta thoải mái.

Không gian cơ giáp bình thường đều được chế tạo từ kim loại đặc biệt, muốn tẩm hương liệu vào kim loại không phải công nghệ đơn giản, Mạc Hàm không khỏi nghi hoặc: “Cái này ở đâu ra vậy?”

Lạc Phi giải thích: “Là em nhờ chú Bố Lai Ân làm, kỹ thuật chế tạo không gian cơ giáp này khá đặc biệt, trên thị trường bình thường không có cách nào mua được. Em nghĩ lúc tới tập đoàn Phong Dương làm việc, áp lực sẽ rất lớn, rất có thể sẽ bị mất ngủ. Vì thế em mới đặc biệt chuẩn bị không gian cơ giáp này cho anh, sau này mỗi khi buồn bực hoặc ngủ không yên, anh có thể lấy ra đeo một chốc để thả lỏng tâm tình, hương liệu trong không gian được xử lý đặc biệt, có thể duy trì ít nhất ba năm.”

Không ngờ Lạc Phi lại nhớ kỹ chuyện mình thức đêm viết luận văn tới thâm mắt như vậy, cư nhiên chuẩn bị một món quà vô cùng tri kỷ.

Bình thường Mạc Hàm cũng hay đặt tam sắc hoa trong phòng ngủ, phấn hoa của loại hoa này có hiệu quả gây ngủ, có thể hỗ trợ người ta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Hiện giờ phấn hoa được xử lý đặc biệt rồi tẩm ướp vào trong không gian, cứ vậy chỉ cần mang theo không gian trên người, mặc kệ là đi đâu cũng không cần lo lắng mất ngủ.

Mạc Hàm nắm chặt không gian, trong lòng ấm dào dạt: “Cám ơn, món quà này thực hữu dụng.”

Dứt lời, Mạc Hàm liền đeo nó lên cổ.

Lạc Phi mỉm cười: “Anh thích thì tốt rồi.”

Ăn cơm xong, Mạc Hàm dẫn theo Lạc Phi đi tới căn biệt thự ở đối diện, là chỗ ở của Mạc Lâm.

Hai người đi vào phòng khách, Lạc Phi ngoài ý muốn phát hiện, phong cách trang hoàng ở nơi này hoàn toàn bất đồng với biệt tự của Mạc Hàm—- gia cụ trong phòng chỉ có một màu trắng thuần, màn cũng màu trắng, cảm giác hệt như bước vào đại sảnh tang lễ vậy. Lạc Phi đánh giá căn phòng khách quỷ dị, nghĩ thầm, Mạc Hàm đúng là cẩn thận, ngay cả phong cách trang hoàng cũng phù hợp với chứng bệnh ‘hậm hực’.

Ngay sau đó, chợt nghe Mạc Hàm thấp giọng nói: “Mạc Lâm từ nhỏ đã thích màu trắng, người nhà cũng cảm thấy cả phòng một màu trắng như vậy không may mắn, thế nhưng nó rất cố chấp, cha chỉ đành chìu theo ý nó.”

Lạc Phi thầm buồn cười, bất quá ngoài mặt lại tỏ ra bình tĩnh, sờ sờ mũi: “Hóa ra là vậy, khó trách lần trước gặp, em thấy áo ngủ cậu ấy mặc cũng là màu trắng.”

“Em ngồi chờ ở sô pha một chốc đi, anh lên lầu tìm nó.”

Lạc Phi gật đầu đi tới sô pha ngồi xuống.

Đại khái là để tiện cho Mạc Lâm bị tật hai chân dễ dàng di chuyển, trong biệt thự có thang máy, Mạc Hàm trực tiếp đi thang máy lên lầu ba, rất nhanh, Lạc Phi nghe thấy tiếng đối thoại từ trên lầu truyền xuống.

Đầu tiên là âm thanh trong trẻo của Mạc Hàm, mang theo cảm giác ôn hòa của huynh trưởng: “Lâm Lâm, anh được nghỉ một tháng nên muốn đi du lịch một chuyến, em có muốn đi chung với anh không?”

Sau đó là âm thanh lạnh lùng thản nhiên của Mạc Lâm: “Đi đâu?”

Mạc Hàm kiên nhẫn nói: “Anh định tới tinh cầu Nặc Lan, bên đó có hang động tự nhiên rất lớn.”

Mạc Lâm: “Anh đi một mình à?”

Mạc Hàm: “Anh đi chung với đại hoàng tử, cậu ấy đề nghị dẫn em đi cùng.”

Âm thanh Mạc Lâm tràn đầy cảnh giác: “Đại hoàng tử? Vì sao cậu ta lại ở cùng một chỗ với anh? Sao anh lại quen biết đại hoàng tử chứ?”

Mạc Hàm: “Thật sự thì em đã từng gặp cậu ấy rồi, chính là người em đã gặp trong dịp mừng thọ gia gia.”

Mạc Lâm lạnh nhạt nói: “Hóa ra là người đó. Vì sao lại muốn dẫn tôi theo? Tôi chỉ mới gặp mặt cậu ta một lần, tôi đi đâu liên quan gì cậu ta chứ?”

Mạc Hàm khẽ thở dài: “Cậu ấy quan tâm em. Em ở nhà mãi không buồn chán sao? Lần này hiếm khi có dịp đi du lịch, sau này anh rất bận, không thể cùng em ra ngoài dạo chơi được, vì thế nếu em muốn thì đi chung với tụi anh đi, trên đường tụi anh sẽ chăm sóc em.”

Mạc Lâm hừ lạnh một tiếng: “Không đi.”

“… … …”

Mạc Hàm, anh thực sự chơi vui lắm à? Âm thanh chuyển đổi tự nhiên như vậy, anh rốt cuộc làm sao làm được vậy? Chẳng những diễn xuất như thật, kỹ thuật biến âm cũng đạt tới trình độ chuyên nghiệp.

Lạc Phi cố nhịn cười nghe tiếp, trên lầu lại truyền tới tiếng Mạc Hàm khuyên nhủ đứa em cáu kỉnh: “Anh cũng chỉ có ý tốt thôi, từ nhỏ đến lớn em cứ ru rú trong nhà, thế giới bên ngoài kỳ thực rất thú vị, đi ra ngoài một chút sẽ có lợi với em hơn.”

Âm thanh Mạc Lâm đột nhiên trở nên sắc bén chói tai: “Đi ra ngoài? Anh không thấy tôi là một kẻ tàn phế à? Chân tôi có thể đi được sao? Nếu có thể đi, anh nghĩ tôi nguyện ý ru rú ở một nơi hệt như ngục giam này à?! Đừng có giả vờ tốt bụng, nếu kẻ làm anh như anh thật sự quan tâm tôi, sao suốt nửa năm nay không hề tới thăm tôi lần nào?”

Mạc Hàm có chút bất đắc dĩ: “Học kỳ này anh phải hoàn thành luận văn biện hộ tốt nghiệp, đoạn thời gian trước anh phải chỉnh sửa luận văn, không phải anh thường xuyên gửi tin cho em sao?”

“Cả ngày hỏi tôi ăn thế nào, ngủ có ngon không, anh nghĩ tôi là con nít ba tuổi à? Nhìn thấy anh tôi liền cảm thấy buồn bực muốn chết!”

Mạc Hàm rốt cuộc không thể nhịn được nữa, nghiêm túc nói: “Mạc Lâm, em đừng cố tình gây sự như vậy, anh chỉ muốn dẫn em ra ngoài chơi để thả lỏng tâm tình, em không cảm kích thì thôi, sao lại cứ đối chọi với anh vậy. Anh là anh trai em, anh quan tâm em chẳng lẽ có thể giả được à?”

Mạc Lâm trào phúng: “Anh quan tâm tôi, đồng tình với tôi chẳng qua để có cảm giác mình ưu việt hơn mà thôi. Xem đi, em trai tàn tật hai chân, tinh thần có vấn đề, anh trai thì xuất sắc, tài giỏi biết bao nhiêu, cha chỉ ước gì không có đứa con như tôi, ông ấy chỉ có một đứa con bảo bối như anh là đủ rồi! Mà anh, anh cứ luôn bày ra bộ dáng anh trai ôn hòa nhưng trong lòng kỳ thực vẫn luôn chê cười tôi! Tôi chỉ bị hậm hực mà thôi chứ không ngu ngốc, anh nghĩ tôi không biết tâm tư của anh à?”

Mạc Lâm cười lạnh một tiếng, nói tiếp: “Ngoài mặt nói muốn dẫn tôi ra ngoài chơi, còn không phải muốn xem tôi làm trò cười à? Hai người bình thường các người có thể cao hứng đi ở phía trước nhìn tôi gian nan đẩy xe lăn đuổi theo, nói không chừng còn vụng về ngã sấp xuống…. buồn cười lắm đúng không?”

Mạc Hàm tựa hồ tức giận, lạnh lùng nói: “Đủ rồi! Chỉ muốn dẫn em ra ngoài chơi thôi, sao em lại xuyên tạc như vậy?”

“Không phải tôi xuyên tạc, là tôi nói trúng suy nghĩ trong lòng anh mà thôi, cho nên anh thẹn quá thành giận, đúng không, anh trai?”

Mạc Hàm tức tới khó thở: “Quả thực không có cách nào nói chuyện được với em mà!”

Mạc Lâm lạnh nhạt nói: “Vậy thì đừng nói, dù sao tôi cũng không đi du lịch với anh đâu, tôi thà ra hoa viên tản bộ còn hơn.”

Cuộc nói chuyện dừng lại ở đây, sau đó, Lạc Phi nghe thấy trên đỉnh đầu truyền tới âm thanh cửa thang máy mở ra.

Người xuống là Mạc Hàm hay Mạc Lâm?

Ánh mắt Lạc Phi sáng ngời, chờ mong nhìn chằm chằm cửa thang máy.

Vài giây sau, thang máy dừng lại ở lầu một.

Chỉ thấy một thiếu niên đầu tóc bù xù mặc áo ngủ màu trắng, hốc mắt đỏ bừng ngồi trên xe lăn từ thang máy tiến ra, Lạc Phi chấn động tới run da đầu. Trong lòng biết rõ đối phương là Mạc Hàm, thế nhưng thấy anh dùng hình tượng người mắc chứng hậm hực xuất hiện trước mặt, Lạc Phi vẫn cảm thấy cực kỳ rung động.

Cố tình Mạc Lâm lại diễn xuất rất thật, lần này tuy không khóc nhưng hốc mắt vẫn đỏ bừng, bộ dáng như vô cùng ủy khuất.

Thấy Lạc Phi, Mạc Lâm lạnh lùng hỏi: “Cậu chính là đại hoàng tử?”

“…” Đúng vậy a thân ái, em chính là đại hoàng tử theo đuổi anh bấy lâu nay.

Lạc Phi nhịn cười tới đau cả bụng, thế nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ không hay biết, mỉm cười nói: “Đúng vậy, xin chào Mạc Lâm, chúng ta đã từng gặp mặt trong dịp mừng thọ Mạc lão.”

Mạc Lâm lạnh lùng nói: “Là cậu đề nghị anh tôi dẫn tôi ra ngoài chơi?”

Lạc Phi gật đầu: “Đúng vậy.”

Mạc Lâm hung hăng trừng mắt liếc Lạc Phi: “Đừng có giả vờ tốt bụng! Các người muốn đi du lịch thì cứ đi đi, đừng có kéo tôi theo làm trò cười!”

Lạc Phi nghiêm túc nhìn Mạc Lâm, ôn nhu nói: “Mạc Lâm, anh hiểu lầm rồi, tháng tám này anh trai anh sẽ bắt đầu tới tập đoàn Phong Dương nhận chức, khó lắm mới có một tháng nghỉ ngơi, vì thế tôi mới đề nghị anh ấy dẫn anh ra ngoài ngắm nhìn cảnh sắc một chút, không phải giả vờ tốt bụng, cũng không phải muốn xem anh làm trò cười gì cả.”

Mạc Lâm hoàn toàn không để ý tới Lạc Phi, nhướng mày: “Cậu quản tôi làm gì? Chúng ta thân lắm à?”

Lạc Phi hỏi lại: “Không thân sao?”

Mạc Lâm lạnh lùng nói: “Chỉ mới gặp mặt một lần, cậu cảm thấy thân thiết bao nhiêu?”

Thân thiết bao nhiêu? Chúng ta không phải cùng chơi trò chơi, cùng leo núi, còn cùng tham gia cơ giáp đại tái sao?

Lạc Phi cười cười sờ mũi: “Tôi với anh anh rất thân, bộ dáng của hai người lại rất giống nhau, vì thế nhìn anh tôi có cảm giác rất thân thiết.” Nói tới đây, Lạc Phi đột nhiên cúi người tiến tới bên tai Mạc Lâm, nhỏ giọng nói: “Đúng rồi, nói cho anh biết một bí mật.”

Lạc Phi áp sát như vậy không chỉ vì nói chuyện, chủ yếu là muốn một lần nữa kiểm tra sau tai Mạc Lâm một chút… quả nhiên có nốt ruồi son, hình dạng vị trí kích cỡ đều giống hệt Mạc Hàm, ngay cả màu sắc cũng không khác biệt.

Không gian trên cổ đã bị tháo ra, mùi hương của tam sắc hoa rất nhạt, người bình thường khẳng định không thể nào ngửi thấy, ngay cả bản thân Mạc Hàm có thể cũng không nghe thấy. Thế nhưng mũi Lạc Phi được di truyền khả năng nhạy bén của bệ hạ Tây Trạch, đặc biệt nhạy cảm với các loại mùi, vừa áp tới gần Lạc Phi liền nghe thấy mùi tam sắc hoa cực nhạt, là mùi hương lưu lại khi đeo không gian khi nãy.

—– quả nhiên chính là Mạc Hàm.

—– lần này, rốt cuộc có thể trăm phần trăm xác định.

Khóe môi Lạc Phi khẽ nhếch lên, đứng thẳng dậy nhìn Mạc Lâm nói: “Bí mật này chính là, tôi thích anh trai anh.”

Mạc Lâm giật mình, nhìn chằm chằm Lạc Phi lạnh lùng nói: “Đầu óc của cậu có vấn đề à? Anh tôi là alpha.”

Lạc Phi mỉm cười: “Thì sao? Tôi thích chính là con người anh ấy chứ không phải tin tức tố, anh ấy là alpha hay omega thì sao chứ?”

“… …” Không ngờ Lạc Phi lại trả lời thuyết phục như vậy.

Lông mi Mạc Lâm khẽ run lên, trong lòng đột nhiên có chút bối rối, vội vàng nói: “Chuyện hai người không liên quan tới tôi. Tôi sẽ không đi du lịch, các người muốn đi đâu thì đi, đừng có làm phiền tôi!”

Sau đó Mạc Lâm liền đẩy xe lăn rời đi.

Nhìn theo bóng dáng Mạc Lâm, trong lòng Lạc Phi có chút tò mò, lúc này hẳn sẽ đổi quần áo trở lại với thân phận Mạc Hàm, như vậy xem ra biệt thự này có cửa sau, sau khi Mạc Lâm đẩy xe lăn rời khỏi đây thì từ cửa sau tiến vào biệt tự, chuyển hoán thành thân phận Mạc Hàm.

Cứ vậy sẽ làm Lạc Phi hiểu nhầm Mạc Hàm, Mạc Lâm là một cặp song sinh tính cách hoàn toàn bất đồng.

Thế nhưng anh em hai người vẫn không có cách nào xuất hiện cùng một lúc, vì thế Mạc Hàm chỉ có thể lợi dụng chênh lệch thời gian.

Lần đầu tiên Lạc Phi quả thực đã bị lừa, thế nhưng Mạc Hàm đại khái cho dù nằm mơ cũng không ngờ khi ấy Lạc Phi ngoài ý muốn phát hiện nốt ruồi son sau tai Mạc Lâm, sau đó lại ngoài ý muốn nhìn thấy một nốt ruồi giống như đúc sau tai Mạc Hàm, cũng chính nó đã làm Lạc Phi nảy sinh nghi ngờ, suy đoán hai anh em là cùng một người, hôm nay tặng không gian cơ giáp, trừ bỏ muốn Mạc Hàm ngủ ngon hơn, nó cũng là biện pháp để Lạc Phi xác nhận sự thật.

Thực sự vất vả Mạc Hàm vắt óc diễn một màn kịch phấn khích như vậy.

Lạc Phi vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ, anh ra sức diễn trò như vậy nhưng không biết mình đã sớm phát hiện bí mật. Chính mắt nhìn Mạc Hàm diễn hai vai, ngẫm lại dáng vẻ Mạc Hàm phong độ ngày thường cùng Mạc Lâm mẫn cảm thích khóc thích nháo cư nhiên là cùng một người, Lạc Phi thật sự mở rộng tầm mắt.

Đại khái khoảng một phút sau, Mạc Hàm mặc một thân hưu nhàn đi thang máy xuống.

Hốc mắt cư nhiên không hề ửng đỏ, lần này đại khái đã dùng thuốc nhỏ mắt đi?

Từ cửa sau tiến vào biệt tự, thay quần áo, rửa mặt, cả quá trình cư nhiên chỉ tốn một phút đồng hồ, hiệu suất của Mạc Hàm thực sự quá nhanh.

Lạc Phi lập tức tiến tới nói: “Vừa nãy em có gặp Mạc Lâm, cậu ấy rất bài xích chuyện cùng đi du lịch với chúng ta, nếu cậu ấy không thích hay là thôi đi, chúng ta cũng không nên miễn cưỡng.”

Mạc Hàm nhíu nhíu mày, bất đắc dĩ thở dài: “Thật sự xin lỗi, em trai anh không hiểu chuyện lắm, uổng phí ý tốt của em, sau này anh sẽ chậm rãi khuyên nhủ nó.”

Lạc Phi thoải mái mỉm cười: “Không sao, hai chúng ta đi du lịch tốt lắm.” Cậu dừng lại một chút, làm bộ như lơ đãng hỏi: “Đúng rồi, Mạc Lâm ra hoa viên tản bộ rồi, vừa nãy anh ở trên lầu làm gì vậy?”

“Nó quăng đồ đầy đất, anh giúp nó dọn dẹp một chút.”

Lạc Phi kinh ngạc nói: “Cậu ấy lại cáu kỉnh à?”

Mạc Hàm bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm: “Nó ghét bỏ cơm tối ăn không ngon, tức giận hất đổ mâm cơm.”

Lạc Phi nhịn cười nói: “Hóa ra là vậy.”

Diễn hai vai có tính cách hoàn toàn trái ngược cư nhiên có thể diễn tự nhiên như vậy, vẻ mặt bình tĩnh cứ hệt như mình thực sự có một em trai vậy. Lạc Phi càng nhìn càng cảm thấy Mạc Hàm đáng yêu, trong đầu anh rốt cuộc có bao nhiêu kịch bản? Đặt ra một hình tượng Mạc Lâm vô cùng sống động, nói khóc liền khóc, nói đập đồ là đập đồ…

Anh không tiến vào giới giải trí thực sự đáng tiếc.

Nếu Mạc Hàm tiến vào giới giải trí, tuyệt đối có thể giành lấy giải thưởng, nhất là màn khóc lóc vô cùng chân thật kia, thể nào cũng trực sát đè bẹp đám diễn viên mới nổi. Hơn nữa vai diễn có độ khó cao như một người hai nhân cách mà anh vẫn có thể dễ dàng khống chế.

Nhìn Mạc Hàm cố tỏ ra bình tĩnh trước mặt, ánh mắt dần trở nên ôn nhu.

Nếu anh biết mình đã sớm phát hiện, hẳn sẽ rất xấu hổ đi.

Không thể để Mạc Hàm xấu hổ như vậy, có lẽ mình cứ tạm thời giả vờ như không hay biết gì đi, cứ để anh ấy vui vẻ diễn trò.

Nhìn Mạc Hàm nghiêm túc diễn như vậy, Lạc Phi cũng không nhẫn tâm vạch trần.

Cho nên, Lạc Phi quyết định bao dung ham mê kỳ quái này của Mạc Hàm, sau này anh ấy muốn diễn lúc nào cũng được, mình nhất định sẽ cố hết sức phối hợp.

Chính là nhịn cười có chút vất vả a.

Vừa nãy lúc nói chuyện với Mạc Lâm, nhìn hốc mắt đỏ ửng vì khóc của đối phương, Lạc Phi nhịn cười tới sắp đau dạ dày.

Mạc Hàm sao có thể đáng yêu đến vậy a? Nước thuốc đặc chế làm đỏ mắt bao nhiêu tiền một lọ vậy? Lạc Phi cũng muốn mua về dùng thử.

….(cont)…

Lạc Phi: mình cứ im im xem Mạc Hàm diễn trò, chờ sau này ở cùng một chỗ, mình sẽ có tới hai người vợ a ^_^

Mạc Hàm: xem diễn vui không?

Lạc Phi: …sao có cảm giác sống lưng lành lạnh ấy nhỉ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.